Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 88: Chúc tết tranh giành nổi bật 04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vừa nghe, biết là nhị tiểu thư đã đi đến đó, hắn sợ trước mặt thân thích bị cười chê, nên để cả nhà cùng đến đó.Nàng cười, vốn là không hy vọng nhị tiểu thư đi thông đường, có tam tiểu thư ở đó, đó là cục than âm ỉ, chỉ cần người khác quạt một cái, lửa sẽ cháy từ từ lên. Rất dễ đối phó.Vốn là nhị tiểu thư không đi, Tô Mạt cũng sẽ lợi dụng tam tiểu thư đi trước viện, cơ hội khó gặp đó, thực ra đó cũng là cơ hội rất tốt chiếm được trái tim của Tô Nhân Vũ.Vương phu nhân sai người đưa tiểu thư đi thay y phục sau đó mới từ từ đi Tây Hoa đình.Hoa đình chính là chính sảnh dành cho khách, nam nhân đang ở đó, nữ nhi và hài tử đương nhiên không có tư cách đi ngoại viện đại sảnh, Tô Nhân Vũ sai người đi Tây Hoa đình chuẩn bị bày trà bánh, mọi người qua đó trò truyện, cũng tự tại thoải mái hơn.Tô Mạt ở sau đại tiểu thư, lúc đi vào, phát hiện Tô Hinh Nhi ngồi trong lòng Tô Nhân Vũ , đồng thời một nam nhân có mặt mũi hơi giống với Vương phu nhân trong lòng cũng bế một tiểu nha đầu, chắc là Vương Phượng Kiều, trong lòng một nam nhân khác cũng có, hẳn là con gái của muội muội lão gia Trần Tố Nga.Hai nhà lão gia này cũng chỉ có độc nhất một nữ nhi, xuất môn đều dẫn theo, dù sao thì đến thâm thân thích bọn họ cũng không kiêng kỵ.Tô Mạt chỉ quoét nhanh mắt một cái, nhìn vào dung mạo của hai vị tiểu thư đó cũng nhìn ra điểm khác nhau.Trần Tố Nga tuy được sủng nhưng yêu kiều nhát gan, hẳn là do thân thể không tốt nên được cưng chiều, đôi mắt nhã nhặn ôn hòa, cũng không quá sắc bén.Mà Vương Nguyệt Kiều thần sắc kiêu căng gần giống Tô Hinh Nhi.Đều là loại được chiều hư, chu cái miệng lên, bộ dạng duy ngã độc tôn.Bên cạnh Cữu cữ còn có một thiếu niên, 13, 14 tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng khôi ngô, cực kì có quy củ đứng bên cạnh.Mọi người đi đến chia nhau chỗ ngồi, sau đó phân thành chỗ chủ, khách ngồi.Chỗ ngồi của nam y như cũ ở chính sảnh, chỗ của nữ nhân là sát vách tọa ngồi, hài tử có thể tùy ý đến qua lại.Cữu cữ cười nói : " Hiện nay Lâm tiểu thư cũng lớn rồi, vẫn xin Tỷ phu trông nom dạy bảo. Ta cũng bớt đi một tâm nguyện."Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, nhưng lại là khí thế nghiêm nghị , trừ đối với Tô Hinh Nhi ra, thì cho dù đối mặt với thân tộc cũng khó bỏ đi lớp vẻ lạnh lúng đó.Hắn “uhm” một tiếng : " Họ Vương nhiều đời là con cháu dòng dõi thư hương, không tham gia khoa cử sao?" Gửi thanks
Tô Mạt vừa nghe, biết là nhị tiểu thư đã đi đến đó, hắn sợ trước mặt thân thích bị cười chê, nên để cả nhà cùng đến đó.
Nàng cười, vốn là không hy vọng nhị tiểu thư đi thông đường, có tam tiểu
thư ở đó, đó là cục than âm ỉ, chỉ cần người khác quạt một cái, lửa sẽ
cháy từ từ lên. Rất dễ đối phó.
Vốn là nhị tiểu thư không đi, Tô
Mạt cũng sẽ lợi dụng tam tiểu thư đi trước viện, cơ hội khó gặp đó, thực ra đó cũng là cơ hội rất tốt chiếm được trái tim của Tô Nhân Vũ.
Vương phu nhân sai người đưa tiểu thư đi thay y phục sau đó mới từ từ đi Tây Hoa đình.
Hoa đình chính là chính sảnh dành cho khách, nam nhân đang ở đó, nữ nhi và
hài tử đương nhiên không có tư cách đi ngoại viện đại sảnh, Tô Nhân Vũ
sai người đi Tây Hoa đình chuẩn bị bày trà bánh, mọi người qua đó trò
truyện, cũng tự tại thoải mái hơn.
Tô Mạt ở sau đại tiểu thư, lúc đi vào, phát hiện Tô Hinh Nhi ngồi trong lòng Tô Nhân Vũ , đồng thời
một nam nhân có mặt mũi hơi giống với Vương phu nhân trong lòng cũng bế
một tiểu nha đầu, chắc là Vương Phượng Kiều, trong lòng một nam nhân
khác cũng có, hẳn là con gái của muội muội lão gia Trần Tố Nga.
Hai nhà lão gia này cũng chỉ có độc nhất một nữ nhi, xuất môn đều dẫn theo, dù sao thì đến thâm thân thích bọn họ cũng không kiêng kỵ.
Tô Mạt chỉ quoét nhanh mắt một cái, nhìn vào dung mạo của hai vị tiểu thư đó cũng nhìn ra điểm khác nhau.
Trần Tố Nga tuy được sủng nhưng yêu kiều nhát gan, hẳn là do thân thể không
tốt nên được cưng chiều, đôi mắt nhã nhặn ôn hòa, cũng không quá sắc
bén.
Mà Vương Nguyệt Kiều thần sắc kiêu căng gần giống Tô Hinh Nhi.
Đều là loại được chiều hư, chu cái miệng lên, bộ dạng duy ngã độc tôn.
Bên cạnh Cữu cữ còn có một thiếu niên, 13, 14 tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng khôi ngô, cực kì có quy củ đứng bên cạnh.
Mọi người đi đến chia nhau chỗ ngồi, sau đó phân thành chỗ chủ, khách ngồi.
Chỗ ngồi của nam y như cũ ở chính sảnh, chỗ của nữ nhân là sát vách tọa ngồi, hài tử có thể tùy ý đến qua lại.
Cữu cữ cười nói : " Hiện nay Lâm tiểu thư cũng lớn rồi, vẫn xin Tỷ phu trông nom dạy bảo. Ta cũng bớt đi một tâm nguyện."
Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, nhưng lại là khí thế nghiêm nghị , trừ đối
với Tô Hinh Nhi ra, thì cho dù đối mặt với thân tộc cũng khó bỏ đi lớp
vẻ lạnh lúng đó.
Hắn “uhm” một tiếng : " Họ Vương nhiều đời là con cháu dòng dõi thư hương, không tham gia khoa cử sao?" Gửi thanks
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vừa nghe, biết là nhị tiểu thư đã đi đến đó, hắn sợ trước mặt thân thích bị cười chê, nên để cả nhà cùng đến đó.Nàng cười, vốn là không hy vọng nhị tiểu thư đi thông đường, có tam tiểu thư ở đó, đó là cục than âm ỉ, chỉ cần người khác quạt một cái, lửa sẽ cháy từ từ lên. Rất dễ đối phó.Vốn là nhị tiểu thư không đi, Tô Mạt cũng sẽ lợi dụng tam tiểu thư đi trước viện, cơ hội khó gặp đó, thực ra đó cũng là cơ hội rất tốt chiếm được trái tim của Tô Nhân Vũ.Vương phu nhân sai người đưa tiểu thư đi thay y phục sau đó mới từ từ đi Tây Hoa đình.Hoa đình chính là chính sảnh dành cho khách, nam nhân đang ở đó, nữ nhi và hài tử đương nhiên không có tư cách đi ngoại viện đại sảnh, Tô Nhân Vũ sai người đi Tây Hoa đình chuẩn bị bày trà bánh, mọi người qua đó trò truyện, cũng tự tại thoải mái hơn.Tô Mạt ở sau đại tiểu thư, lúc đi vào, phát hiện Tô Hinh Nhi ngồi trong lòng Tô Nhân Vũ , đồng thời một nam nhân có mặt mũi hơi giống với Vương phu nhân trong lòng cũng bế một tiểu nha đầu, chắc là Vương Phượng Kiều, trong lòng một nam nhân khác cũng có, hẳn là con gái của muội muội lão gia Trần Tố Nga.Hai nhà lão gia này cũng chỉ có độc nhất một nữ nhi, xuất môn đều dẫn theo, dù sao thì đến thâm thân thích bọn họ cũng không kiêng kỵ.Tô Mạt chỉ quoét nhanh mắt một cái, nhìn vào dung mạo của hai vị tiểu thư đó cũng nhìn ra điểm khác nhau.Trần Tố Nga tuy được sủng nhưng yêu kiều nhát gan, hẳn là do thân thể không tốt nên được cưng chiều, đôi mắt nhã nhặn ôn hòa, cũng không quá sắc bén.Mà Vương Nguyệt Kiều thần sắc kiêu căng gần giống Tô Hinh Nhi.Đều là loại được chiều hư, chu cái miệng lên, bộ dạng duy ngã độc tôn.Bên cạnh Cữu cữ còn có một thiếu niên, 13, 14 tuổi, môi đỏ răng trắng, vô cùng khôi ngô, cực kì có quy củ đứng bên cạnh.Mọi người đi đến chia nhau chỗ ngồi, sau đó phân thành chỗ chủ, khách ngồi.Chỗ ngồi của nam y như cũ ở chính sảnh, chỗ của nữ nhân là sát vách tọa ngồi, hài tử có thể tùy ý đến qua lại.Cữu cữ cười nói : " Hiện nay Lâm tiểu thư cũng lớn rồi, vẫn xin Tỷ phu trông nom dạy bảo. Ta cũng bớt đi một tâm nguyện."Tô Nhân Vũ sắc mặt bình thản, nhưng lại là khí thế nghiêm nghị , trừ đối với Tô Hinh Nhi ra, thì cho dù đối mặt với thân tộc cũng khó bỏ đi lớp vẻ lạnh lúng đó.Hắn “uhm” một tiếng : " Họ Vương nhiều đời là con cháu dòng dõi thư hương, không tham gia khoa cử sao?" Gửi thanks