Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 91: Mất thể diện 03
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư chính là ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật, đọc thuộc mấy cuốn sách, chỉ học vẹt, những ý nghĩa sâu xa trong đó chưa ngộ ra, nếu mà nói đến điều sâu xa, thì sẽ bị lộ nguyên hình ngay.Nàng ta ứng phó có chút đuối sức, lộ ra sơ hở, thậm chí gây ra trò cười.Ví dụ như “ Minh tu sạn đạo; ám độ trần thương ” chính là nói cấu chuyện thời kì Hán Cao Tổ, nàng ta lại nói sai thành Lưu Bị, là Gia Cát Lượng nghĩ ra kế sách này, lừa Tào Tháo, thiết lập lên Thục Hán.Nhị tiểu thư xói xong, trong lòng dương dương tự đắc, bề ngoài lại cực kì ép bản thân không được biểu lộ ra ngoài, chỉ là sự hưng phấn, đuôi lông mày khóe mắt muốn che giấu cũng khó.Lúc nàng ta nói dương dương tự đắc, Tô Nhân Vũ bóp nát ly trà trong tay.Cữu lão gia và Di lão gia, mắt lớns mắt nhỏ nhìn nhau, giờ không biết khen sao?Nhị tiểu thư cúi chào : " Văn Nhi nói không được tốt, để phụ thân, Cữu cữu, Di phụ, biểu ca cười chê rồi."Đáng chết là nàng ta không phát hiện bản thân nói sai điều gì.Cữu lão gia cười ha hả giảng hòa : " Đã tốt lắm rồi, rất không dễ dàng à, một tiểu oa nhi như vậy, có thể có kiến giải như vậy." Đại gia tộc , nữ nhi chỉ học chữ đọc sách, học Nữ Giới là cùng, có ai học cái thứ binh pháp này.Tô Mạt cúi gầm mặt chơi quả cầu hương, bên kia Vương Phượng Kiều đang chơi cùng Tô Hinh Nhi, đẩy tay nàng “ Ngươi là kẻ ngốc à, sao còn chơi cái này?”Tô Mạt bĩu môi “ Ta mới không phải kẻ ngốc, “ Ám độ trần thương” nó chính là truyện Hán Cao Tổ Lưu Bang, mới không phải là thời kì Tam Quốc a.”Nàng nói rất nhỏ, chỉ có Vương Phượng Kiều nghe thấy, nàng ta nhìn thấy nhị tiểu thư đang chậm rãi nói chuyện, tuy rằng khinh thường nhưng trong lòng lại rất hâm mộ, nghĩ tự mình sau này phải đọc sách, có cơ hội được thể hiện trước thân thích họ hàng.Nghe Tô Mạt nói thế nàng ta lấp tức trèo xuống giường sưởi, lập tức chạy ra ngoài hét : " Nhị biểu tỷ nói sai rồi, đó là câu chuyện của Hán Cao Tổ!"Nam nhân bọn họ sững lại, Cữu lão gia càng kinh hãi “ Kiều Nhi, ngươi nói gì? Ai dạy ngươi?”Nữ nhi của hắn, hắn hiểu, tiểu nha đầu này ngoài chơi đùa ra, nữ công cũng không học chứ đừng nói là xem sách.Bên đó nhị tiểu thư giữa lông mày cũng nhăn nhó lại, đáy mắt có tia sáng oán hận bắn ra.Vương Phượng Kiều đắc ý nói : " Ta tự mình biết được."Cữu lão gia bày ra bộ mặt nghiêm nghị : " Ngươi tự biết vậy có dám đánh cuộc nếu nói sai sẽ bị phạt không ?"
Nhị tiểu thư chính là
ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật, đọc thuộc mấy
cuốn sách, chỉ học vẹt, những ý nghĩa sâu xa trong đó chưa ngộ ra, nếu
mà nói đến điều sâu xa, thì sẽ bị lộ nguyên hình ngay.
Nàng ta ứng phó có chút đuối sức, lộ ra sơ hở, thậm chí gây ra trò cười.
Ví dụ như “ Minh tu sạn đạo; ám độ trần thương ” chính là nói cấu chuyện
thời kì Hán Cao Tổ, nàng ta lại nói sai thành Lưu Bị, là Gia Cát Lượng
nghĩ ra kế sách này, lừa Tào Tháo, thiết lập lên Thục Hán.
Nhị
tiểu thư xói xong, trong lòng dương dương tự đắc, bề ngoài lại cực kì ép bản thân không được biểu lộ ra ngoài, chỉ là sự hưng phấn, đuôi lông
mày khóe mắt muốn che giấu cũng khó.
Lúc nàng ta nói dương dương tự đắc, Tô Nhân Vũ bóp nát ly trà trong tay.
Cữu lão gia và Di lão gia, mắt lớns mắt nhỏ nhìn nhau, giờ không biết khen sao?
Nhị tiểu thư cúi chào : " Văn Nhi nói không được tốt, để phụ thân, Cữu cữu, Di phụ, biểu ca cười chê rồi."
Đáng chết là nàng ta không phát hiện bản thân nói sai điều gì.
Cữu lão gia cười ha hả giảng hòa : " Đã tốt lắm rồi, rất không dễ dàng à,
một tiểu oa nhi như vậy, có thể có kiến giải như vậy." Đại gia tộc , nữ
nhi chỉ học chữ đọc sách, học Nữ Giới là cùng, có ai học cái thứ binh
pháp này.
Tô Mạt cúi gầm mặt chơi quả cầu hương, bên kia Vương
Phượng Kiều đang chơi cùng Tô Hinh Nhi, đẩy tay nàng “ Ngươi là kẻ ngốc à, sao còn chơi cái này?”
Tô Mạt bĩu môi “ Ta mới không phải kẻ
ngốc, “ Ám độ trần thương” nó chính là truyện Hán Cao Tổ Lưu Bang, mới
không phải là thời kì Tam Quốc a.”
Nàng nói rất nhỏ, chỉ có Vương Phượng Kiều nghe thấy, nàng ta nhìn thấy nhị tiểu thư đang chậm rãi nói chuyện, tuy rằng khinh thường nhưng trong lòng lại rất hâm mộ, nghĩ tự
mình sau này phải đọc sách, có cơ hội được thể hiện trước thân thích họ
hàng.
Nghe Tô Mạt nói thế nàng ta lấp tức trèo xuống giường sưởi, lập tức chạy ra ngoài hét : " Nhị biểu tỷ nói sai rồi, đó là câu
chuyện của Hán Cao Tổ!"
Nam nhân bọn họ sững lại, Cữu lão gia càng kinh hãi “ Kiều Nhi, ngươi nói gì? Ai dạy ngươi?”
Nữ nhi của hắn, hắn hiểu, tiểu nha đầu này ngoài chơi đùa ra, nữ công cũng không học chứ đừng nói là xem sách.
Bên đó nhị tiểu thư giữa lông mày cũng nhăn nhó lại, đáy mắt có tia sáng oán hận bắn ra.
Vương Phượng Kiều đắc ý nói : " Ta tự mình biết được."
Cữu lão gia bày ra bộ mặt nghiêm nghị : " Ngươi tự biết vậy có dám đánh cuộc nếu nói sai sẽ bị phạt không ?"
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nhị tiểu thư chính là ngày thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật, đọc thuộc mấy cuốn sách, chỉ học vẹt, những ý nghĩa sâu xa trong đó chưa ngộ ra, nếu mà nói đến điều sâu xa, thì sẽ bị lộ nguyên hình ngay.Nàng ta ứng phó có chút đuối sức, lộ ra sơ hở, thậm chí gây ra trò cười.Ví dụ như “ Minh tu sạn đạo; ám độ trần thương ” chính là nói cấu chuyện thời kì Hán Cao Tổ, nàng ta lại nói sai thành Lưu Bị, là Gia Cát Lượng nghĩ ra kế sách này, lừa Tào Tháo, thiết lập lên Thục Hán.Nhị tiểu thư xói xong, trong lòng dương dương tự đắc, bề ngoài lại cực kì ép bản thân không được biểu lộ ra ngoài, chỉ là sự hưng phấn, đuôi lông mày khóe mắt muốn che giấu cũng khó.Lúc nàng ta nói dương dương tự đắc, Tô Nhân Vũ bóp nát ly trà trong tay.Cữu lão gia và Di lão gia, mắt lớns mắt nhỏ nhìn nhau, giờ không biết khen sao?Nhị tiểu thư cúi chào : " Văn Nhi nói không được tốt, để phụ thân, Cữu cữu, Di phụ, biểu ca cười chê rồi."Đáng chết là nàng ta không phát hiện bản thân nói sai điều gì.Cữu lão gia cười ha hả giảng hòa : " Đã tốt lắm rồi, rất không dễ dàng à, một tiểu oa nhi như vậy, có thể có kiến giải như vậy." Đại gia tộc , nữ nhi chỉ học chữ đọc sách, học Nữ Giới là cùng, có ai học cái thứ binh pháp này.Tô Mạt cúi gầm mặt chơi quả cầu hương, bên kia Vương Phượng Kiều đang chơi cùng Tô Hinh Nhi, đẩy tay nàng “ Ngươi là kẻ ngốc à, sao còn chơi cái này?”Tô Mạt bĩu môi “ Ta mới không phải kẻ ngốc, “ Ám độ trần thương” nó chính là truyện Hán Cao Tổ Lưu Bang, mới không phải là thời kì Tam Quốc a.”Nàng nói rất nhỏ, chỉ có Vương Phượng Kiều nghe thấy, nàng ta nhìn thấy nhị tiểu thư đang chậm rãi nói chuyện, tuy rằng khinh thường nhưng trong lòng lại rất hâm mộ, nghĩ tự mình sau này phải đọc sách, có cơ hội được thể hiện trước thân thích họ hàng.Nghe Tô Mạt nói thế nàng ta lấp tức trèo xuống giường sưởi, lập tức chạy ra ngoài hét : " Nhị biểu tỷ nói sai rồi, đó là câu chuyện của Hán Cao Tổ!"Nam nhân bọn họ sững lại, Cữu lão gia càng kinh hãi “ Kiều Nhi, ngươi nói gì? Ai dạy ngươi?”Nữ nhi của hắn, hắn hiểu, tiểu nha đầu này ngoài chơi đùa ra, nữ công cũng không học chứ đừng nói là xem sách.Bên đó nhị tiểu thư giữa lông mày cũng nhăn nhó lại, đáy mắt có tia sáng oán hận bắn ra.Vương Phượng Kiều đắc ý nói : " Ta tự mình biết được."Cữu lão gia bày ra bộ mặt nghiêm nghị : " Ngươi tự biết vậy có dám đánh cuộc nếu nói sai sẽ bị phạt không ?"