Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 94: Sự ôn nhu bị kìm nén 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong liền tháo cái túi được làm rất tinh xảo đeo trên hông xuống, bên ngoài tráng trí những sợ vàng óng ánh, thêu những bông hoa khéo léo, bên trong đựng quả cau, kẹo, phía dưới túi treo vài sợ tua rua sặc sỡ, trang trí đủ loại đá quý ngọc thạch, so với quả cầu được bện bằng cỏ của nàng không cần nói cũng biết là tốt hơn gấp nhiều lần.Tô Mạt lại không cần, nàng vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những giọt châu ướt át, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.Ngón tay thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu nhân đưa ngươi đi lấy."Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương thực sự thấy tan nát cõi lòng.Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho bước vào.
Nói xong liền tháo cái túi được làm rất tinh xảo đeo trên hông xuống, bên ngoài tráng trí
những sợ vàng óng ánh, thêu những bông hoa khéo léo, bên trong đựng quả
cau, kẹo, phía dưới túi treo vài sợ tua rua sặc sỡ, trang trí đủ loại đá quý ngọc thạch, so với quả cầu được bện bằng cỏ của nàng không cần nói
cũng biết là tốt hơn gấp nhiều lần.
Tô Mạt lại không cần, nàng
vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những
giọt châu ướt át, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.
Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”
Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý
nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.
Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.
Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."
Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.
Ngón tay thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm
mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những
vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.
Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư
phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu
nhân đưa ngươi đi lấy."
Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.
Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.
Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.
Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.
Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.
Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n
ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương
thực sự thấy tan nát cõi lòng.
Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"
Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."
Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa
ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa
ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho
bước vào.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nói xong liền tháo cái túi được làm rất tinh xảo đeo trên hông xuống, bên ngoài tráng trí những sợ vàng óng ánh, thêu những bông hoa khéo léo, bên trong đựng quả cau, kẹo, phía dưới túi treo vài sợ tua rua sặc sỡ, trang trí đủ loại đá quý ngọc thạch, so với quả cầu được bện bằng cỏ của nàng không cần nói cũng biết là tốt hơn gấp nhiều lần.Tô Mạt lại không cần, nàng vẫn cứ chớp đôi mắt to tròn, trên lông mi dài cao vút còn vương những giọt châu ướt át, khiến người khác run rẩy không nỡ nhìn.Nàng lắc đầu lia lịa không nhận. “ Ta chỉ muốn quả cầu của ta.”Làm người cần phải kiên trì, tiểu hài tử có thể rất nhanh chuyển sự chú ý nhưng nàng không phải. Nàng rất yêu thích quả cầu hương kia.Mọi người không nghĩ đến Tô Mạt tên tiểu nha đầu đó lại lưu luyến đồ vật cũ như vậy.Di lão gia nói : " Tứ tiểu thư quả thật trọng tình trọng nghĩa."Tô Nhân Vũ không ngờ lại đứng dậy, đi đến trước mặt, cúi xuống nhìn nàng, đưa tay ra giúp nàng lau nước mắt.Ngón tay thon dài của hắn vuốt đi những giọt nước mắt đọng trên đôi má mềm mại trẻ con của nàng, bàn tay trải qua nhiều năm luyện võ lưu lại những vết chai thô ráp, chà xát trên làn da non làm tạo ra vài vết đỏ.Tô Nhân Vũ thấy vậy thì có chút áy náy, mạnh mẽ bế nàng lên : " Trong thư phòng của ta còn có quả cầu hương tốt hơn, giống hệt quả cầu này. Phu nhân đưa ngươi đi lấy."Nói xong kêu mọi người uống trà trước, hắn ôm Mạt Mạt đi lấy quả cầu hương.Tô Hinh Nhi ngây ngốc ra, nhất thờ phản ứng không kịp, không biết bản thân nên khóc ăn vạ hay đuổi theo, đứng ngờ nghệch ớ đó.Vương phu nhân khinh bỉ nhìn nàng ta một cái, kêu bà vú bế về phòng.Tô Hinh Nhi lúc này mới “ oa” một tiếng bật khóc lên.Tô Nhân Vũ không ở đó, Vương phu nhân mới không thèm kiêng dè, để bà vú mới tới là Trần mụ mụ bế nàng ta quay về viện.Trần mụ mụ cưỡng bế Tô Hinh Nhi đi về, lúc qua vườn hoa bị Đỗ di nương n ngăn lại, nghe thấy Tô Hinh Nhi khóc nức nở không nguôi, Đỗ di nương thực sự thấy tan nát cõi lòng.Nàng ta cười nói : " Trần mụ mụ, đây là có chuyện gì?"Trần mụ mụ nói : " Đỗ di nương xin tránh ra, mọi người đang phiền."Đỗ di nương không bỏ cuộc, đuổi theo sau, đến trước cửa, bà mụ giữ cửa ngăn nàng ta lại, nàng ta lập tức tháo cuống chiếc vòng trên cổ tay đưa ra, bà mụ đó mặt mày niềm nở, coi như không nhìn thấy nàng ta, để cho bước vào.