Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 125: Tô Hinh Nhi chủ động tới cửa làm hòa
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư cũng không buông tha :“Tô Hinh Nhi, mau xin lỗi tứ muội muội, còn phải nói lời cảm tạ!”Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ, đem mọi thứ trên bàn gì gì đó đều hất xuống đất, đá đạp lung tung , khóc lóc kêu gào ầm ĩ.Tô Nhân Vũ nhắm mắt, sắc mặt hàn băng lạnh lẽo cũng đã tan đi, thản nhiên nói :“ Đều là tỷ muội cùng nhà, nhất định phải ầm ĩ gây chuyện để cho nhà cửa không yên sao.”Hắn nhìn Vương phu nhân một cái:“Ngươi dạy nữ nhi như thế sao.”Vương phu nhân cúi mắt, che dấu sự oán độc cùng phẫn nộ trong mắt.Việc này bởi vì Tô Hinh Nhi sai, không giải quyết được gì, đại tiểu thư lại càng để Tô Mạt sát bên mình, cùng ăn cùng ở.Ban đêm Tô Mạt ngủ ở cạnh đại tiểu thư, trong lòng phập phồng, nàng chưa từng có tỷ tỷ ruột, thì ra có tỷ tỷ lại tốt như vậy.Nàng tựa đầu tựa trên vai đại tiểu thư :“Tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ.”Đại tiểu thư vỗ vai nàng :“Kỳ thật ta cũng thực thích có muội muội .”Tô Mạt âm thầm chúc phúc tỷ tỷ, rời Tô gia đi, gả cho một nam nhân tôt, sống hạnh phúc cả đời.Ai biết, chập choạng tối của ba ngày sau, sau khi ăn xong ba tỷ muội chơi một lát, Tô Hinh Nhi lại đến đây, tuy rằng vẫn vênh váo tự đắc, nhưng có ôn hòa một chút, nàng ta ngửa đầu trừng mắt với đại tiểu thư cùng Tô Mạt, áp chế nhị tiểu thư :“Cha đi ra ngoài muốn ta chơi cùng các ngươi, nói về sau mọi người không cần cãi nhau . Mọi người sống vui vẻ hòa khí.”Đều nói không giơ tay đánh người cười nói vui vẻ.Hơn nữa một Tô Hinh Nhi luôn luôn ngang như cua, thế nhưng lại nói ra lời này, lại có mệnh lệnh của phụ thân, đại tiểu thư cũng không tiện đuổi nàng ta đi, bốn người cùng nhau chơi, dù sao chính phòng cũng rất lớn.Nói xong còn xông lên ngồi ở vị trí chủ nhà.Nàng ta mặc một thân áo khoác được dệt bằng thứ vải lụa quý giá, so với đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhị tiểu thư ôn nhu, Tô Mạt lạnh nhạt rất là khác biệt chính là kiểu kiêu ngạo sắc bén.Chỉ là trên mặt có vài vết xước trầy da, nhìn có điểm dọa người.Nhị tiểu thư việc cười nói :“Ngươi nói chơi cái gì? Đánh bài đi.”Tam tiểu thư hừ một tiếng,“Được, đi buồng lò sưởi chơi.”Buồng lò sưởi có giường sưởi, Vương phu nhân đốt rất nóng, tránh cho việc để các nàng bị đông lạnh.Lam Linh nói với Hạ Vũ :“ Hạ Vũ, phu nhân tìm ngươi hỏi mấy câu.”Hạ Vũ vừa nghe, liền lập tức buông xuống việc trên tay, nhìn tiểu thư đang chơi đùa, liền đi tìm phu nhân.
Đại tiểu thư cũng không buông tha :“Tô Hinh Nhi, mau xin lỗi tứ muội muội, còn phải nói lời cảm tạ!”
Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ, đem mọi thứ
trên bàn gì gì đó đều hất xuống đất, đá đạp lung tung , khóc lóc kêu gào ầm ĩ.
Tô Nhân Vũ nhắm mắt, sắc mặt hàn băng lạnh lẽo cũng đã tan đi, thản nhiên nói :“ Đều là tỷ muội cùng nhà, nhất định phải ầm ĩ gây
chuyện để cho nhà cửa không yên sao.”
Hắn nhìn Vương phu nhân một cái:“Ngươi dạy nữ nhi như thế sao.”
Vương phu nhân cúi mắt, che dấu sự oán độc cùng phẫn nộ trong mắt.
Việc này bởi vì Tô Hinh Nhi sai, không giải quyết được gì, đại tiểu thư lại càng để Tô Mạt sát bên mình, cùng ăn cùng ở.
Ban đêm Tô Mạt ngủ ở cạnh đại tiểu thư, trong lòng phập phồng, nàng chưa từng có tỷ tỷ ruột, thì ra có tỷ tỷ lại tốt như vậy.
Nàng tựa đầu tựa trên vai đại tiểu thư :“Tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ.”
Đại tiểu thư vỗ vai nàng :“Kỳ thật ta cũng thực thích có muội muội .”
Tô Mạt âm thầm chúc phúc tỷ tỷ, rời Tô gia đi, gả cho một nam nhân tôt, sống hạnh phúc cả đời.
Ai biết, chập choạng tối của ba ngày sau, sau khi ăn xong ba tỷ muội chơi
một lát, Tô Hinh Nhi lại đến đây, tuy rằng vẫn vênh váo tự đắc, nhưng có ôn hòa một chút, nàng ta ngửa đầu trừng mắt với đại tiểu thư cùng Tô
Mạt, áp chế nhị tiểu thư :“Cha đi ra ngoài muốn ta chơi cùng các ngươi,
nói về sau mọi người không cần cãi nhau . Mọi người sống vui vẻ hòa
khí.”
Đều nói không giơ tay đánh người cười nói vui vẻ.
Hơn nữa một Tô Hinh Nhi luôn luôn ngang như cua, thế nhưng lại nói ra lời
này, lại có mệnh lệnh của phụ thân, đại tiểu thư cũng không tiện đuổi
nàng ta đi, bốn người cùng nhau chơi, dù sao chính phòng cũng rất lớn.
Nói xong còn xông lên ngồi ở vị trí chủ nhà.
Nàng ta mặc một thân áo khoác được dệt bằng thứ vải lụa quý giá, so với đại
tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhị tiểu thư ôn nhu, Tô Mạt lạnh
nhạt rất là khác biệt chính là kiểu kiêu ngạo sắc bén.
Chỉ là trên mặt có vài vết xước trầy da, nhìn có điểm dọa người.
Nhị tiểu thư việc cười nói :“Ngươi nói chơi cái gì? Đánh bài đi.”
Tam tiểu thư hừ một tiếng,“Được, đi buồng lò sưởi chơi.”
Buồng lò sưởi có giường sưởi, Vương phu nhân đốt rất nóng, tránh cho việc để các nàng bị đông lạnh.
Lam Linh nói với Hạ Vũ :“ Hạ Vũ, phu nhân tìm ngươi hỏi mấy câu.”
Hạ Vũ vừa nghe, liền lập tức buông xuống việc trên tay, nhìn tiểu thư đang chơi đùa, liền đi tìm phu nhân.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đại tiểu thư cũng không buông tha :“Tô Hinh Nhi, mau xin lỗi tứ muội muội, còn phải nói lời cảm tạ!”Tô Hinh Nhi vừa nghe, lập tức khóc lóc om sòm giở trò ăn vạ, đem mọi thứ trên bàn gì gì đó đều hất xuống đất, đá đạp lung tung , khóc lóc kêu gào ầm ĩ.Tô Nhân Vũ nhắm mắt, sắc mặt hàn băng lạnh lẽo cũng đã tan đi, thản nhiên nói :“ Đều là tỷ muội cùng nhà, nhất định phải ầm ĩ gây chuyện để cho nhà cửa không yên sao.”Hắn nhìn Vương phu nhân một cái:“Ngươi dạy nữ nhi như thế sao.”Vương phu nhân cúi mắt, che dấu sự oán độc cùng phẫn nộ trong mắt.Việc này bởi vì Tô Hinh Nhi sai, không giải quyết được gì, đại tiểu thư lại càng để Tô Mạt sát bên mình, cùng ăn cùng ở.Ban đêm Tô Mạt ngủ ở cạnh đại tiểu thư, trong lòng phập phồng, nàng chưa từng có tỷ tỷ ruột, thì ra có tỷ tỷ lại tốt như vậy.Nàng tựa đầu tựa trên vai đại tiểu thư :“Tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn nhớ tỷ.”Đại tiểu thư vỗ vai nàng :“Kỳ thật ta cũng thực thích có muội muội .”Tô Mạt âm thầm chúc phúc tỷ tỷ, rời Tô gia đi, gả cho một nam nhân tôt, sống hạnh phúc cả đời.Ai biết, chập choạng tối của ba ngày sau, sau khi ăn xong ba tỷ muội chơi một lát, Tô Hinh Nhi lại đến đây, tuy rằng vẫn vênh váo tự đắc, nhưng có ôn hòa một chút, nàng ta ngửa đầu trừng mắt với đại tiểu thư cùng Tô Mạt, áp chế nhị tiểu thư :“Cha đi ra ngoài muốn ta chơi cùng các ngươi, nói về sau mọi người không cần cãi nhau . Mọi người sống vui vẻ hòa khí.”Đều nói không giơ tay đánh người cười nói vui vẻ.Hơn nữa một Tô Hinh Nhi luôn luôn ngang như cua, thế nhưng lại nói ra lời này, lại có mệnh lệnh của phụ thân, đại tiểu thư cũng không tiện đuổi nàng ta đi, bốn người cùng nhau chơi, dù sao chính phòng cũng rất lớn.Nói xong còn xông lên ngồi ở vị trí chủ nhà.Nàng ta mặc một thân áo khoác được dệt bằng thứ vải lụa quý giá, so với đại tiểu thư trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhị tiểu thư ôn nhu, Tô Mạt lạnh nhạt rất là khác biệt chính là kiểu kiêu ngạo sắc bén.Chỉ là trên mặt có vài vết xước trầy da, nhìn có điểm dọa người.Nhị tiểu thư việc cười nói :“Ngươi nói chơi cái gì? Đánh bài đi.”Tam tiểu thư hừ một tiếng,“Được, đi buồng lò sưởi chơi.”Buồng lò sưởi có giường sưởi, Vương phu nhân đốt rất nóng, tránh cho việc để các nàng bị đông lạnh.Lam Linh nói với Hạ Vũ :“ Hạ Vũ, phu nhân tìm ngươi hỏi mấy câu.”Hạ Vũ vừa nghe, liền lập tức buông xuống việc trên tay, nhìn tiểu thư đang chơi đùa, liền đi tìm phu nhân.