Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 138: Tâm sự bí mật của Hỉ Thước

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ vẻ mặt ác liệt, mặc dù có mấy chỗ trầy da, lại làm cho hắn có một vẻ anh tuấn và tàn độc hơn, hắn thanh âm băng băng ,“Đỗ di nương chết như thế nào.”Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.Tô Nhân Vũ hừ một tiếng.Trong thư phòng trầm mặc.Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi:“Tứ nha đầu......” Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ.Hắn lẩm bẩm nói:“Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn được mà muốn khóc lớn.“Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ được lên thiên đường......”Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,“Vì sao ngươi khóc?”Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt,“Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt,“Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm điếm.”Hỉ Thước liền quỳ xuống.Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi,“Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt.Tô Nhân Vũ tiếp tục nói:“Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu,“Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.

Tô Nhân Vũ vẻ mặt ác
liệt, mặc dù có mấy chỗ trầy da, lại làm cho hắn có một vẻ anh tuấn và
tàn độc hơn, hắn thanh âm băng băng ,“Đỗ di nương chết như thế nào.”

Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.

Tô Nhân Vũ hừ một tiếng.

Trong thư phòng trầm mặc.

Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi:“Tứ nha đầu......” Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.

Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý
tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm
một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?

Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ.

Hắn lẩm bẩm nói:“Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi
của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”

Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi
thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại
đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn
được mà muốn khóc lớn.

“Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ
được lên thiên đường......”

Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.

Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,“Vì sao ngươi khóc?”

Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt,“Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu
nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”

Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt,“Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm
điếm.”

Hỉ Thước liền quỳ xuống.

Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi,“Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”

Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt.

Tô Nhân Vũ tiếp tục nói:“Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng
thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”

Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu,“Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”

Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ vẻ mặt ác liệt, mặc dù có mấy chỗ trầy da, lại làm cho hắn có một vẻ anh tuấn và tàn độc hơn, hắn thanh âm băng băng ,“Đỗ di nương chết như thế nào.”Hỉ Thước đem chuyện nghe được nói.Tô Nhân Vũ hừ một tiếng.Trong thư phòng trầm mặc.Sau một lúc lâu, Tô Nhân Vũ lại hỏi:“Tứ nha đầu......” Hắn chỉ cảm thấy ngực đau nhói.Hắn không biết, bất tri bất giác, tiểu nha đầu kia, hắn vẫn không chú ý tới, không có trút tâm huyết vào tiểu nha đầu đó, thế nhưng lại chiếm một vị trí không thể thay thế ở trong lòng hắn sao?Hắn ấn trên ngực, Tô Hinh Nhi bị què chân cũng không biết là nặng hay nhẹ.Hắn lẩm bẩm nói:“Doanh nhi, thực xin lỗi, ta đã cố hết sức. Cho dù nữ nhi của chúng ta bị chặt đứt chân, ta nhất sẽ tìm cho nàng một nam nhân tốt, làm cho nàng được hạnh phúc.”Hỉ Thước nhìn hắn vẻ mặt bi thương, lại cố gắng kìm nén, không khóc ra nước mắt, nhưng bộ dạng lại đau đến mức tận cùng, làm cho nàng, những người đứng xem đều không nhịn được mà muốn khóc lớn.“Lão gia, tứ tiểu thư thông minh đáng yêu, nhất định không phải là đứa trẻ bình thường, cho dù không còn, cũng sẽ được lên thiên đường......”Nói xong, nàng nhịn không được, ôm mặt khóc.Tô Nhân Vũ vô cùng tức giận trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc,“Vì sao ngươi khóc?”Hỉ Thước run lên, liền xoa xoa nước mắt,“Hầu gái tuy rằng vẫn hầu hạ phu nhân, nhưng cùng tứ tiểu thư gặp mặt nhiều lần, cũng thích nàng......”Tô Nhân Vũ yên lặng nhìn nàng, mở hí mắt,“Nếu ta nhớ không lầm, có một lần ngươi phạm lỗi, phu nhân muốn đánh chết ngươi, đem ngươi bán đi làm điếm.”Hỉ Thước liền quỳ xuống.Tô Nhân Vũ nhướng nhướng mi,“Sau cùng, nàng tha cho ngươi, là Cố di nương thay ngươi cầu xin, đúng không?”Hỉ Thước rơi lệ đầy mặt.Tô Nhân Vũ tiếp tục nói:“Cố di nương đối đãi với ngươi tốt lắm, cũng thường đưa ngươi nhiều đồ. Kỳ thật, các ngươi là trình diễn khổ nhục kế. Đúng hay không?”Hỉ Thước kinh ngạc nhìn hắn, cả người lạnh như băng, đột nhiên, nàng lắc đầu,“Nô tỳ là thật tâm thích Cố di nương.”Cố di nương ôn nhu, thiện lương, rộng lượng, giống tiên tử siêu phàm thoát tục, căn bản khinh thường không cùng các nữ nhân tranh đoạt tình cảm.

Chương 138: Tâm sự bí mật của Hỉ Thước