Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 143: Giây phút xao động
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày ấy nàng ở trong lòng Tĩnh ác ma tỉnh lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm không ít than bẩn, đôi mắt đỏ sòng sọc, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, như là người đang tuyệt vọng thấy được ngọn đèn soi sáng.Tay hắn dán chặt sau lưng nàng, đang giúp nàng truyền nội lực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần khôi phục sức sống, đôi lông mi cong vút mới chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo.Trái tim hắn “ đinh” một tiếng vang lên, giống như sâu thẳm bên trong như có một dây đàn, giây phút nhìn thấy nàng mở mắt, nó rung lên mạnh mẽ.“Boong boong” rung động, trong tim những âm luật tuyệt mỹ đó đang reo ca, đó là thanh âm của sinh mệnh, giai điệu của sự vui mừng.Trong thoáng chốc xua đuổi hết những đám sương mù dày đặc bao quanh hắn, khiến khung trời bên hắn như thoáng đãng trong veo hẳn ra.Nàng không biết hắn có bao nhiêu lo sợ nếu như nàng không mở mắt ra.Hắn không dám ôm chặt nàng, sợ đụng vào miệng vết thương, không ngừng truyền nội lực, nhẹ nhàng cười nói:“Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể lấy mạng của nàng.”Tuổi không quá 15, như vậy đã có một loại khí thế nhìn thế gian bằng nửa con mắt, bá đạo tà mị, đáy mắt sâu thăm thẳm, có giọng nói khí thế lạnh lẽo như thể sai khiến được cả quỷ thần.Tô Mạt chỉ bị hôn mê do ngạt khói, trên người cũng không bị bỏng thương, thứ nhất là nàng tự cứu mình thỏa đáng, thứ hai là Tĩnh ác ma đến cứu kịp thời.Tô Mạt nhìn hắn vẻ mặt thân thiết ngưng trọng, nhịn không được cười cười:“Là ngươi đã cứu ta hả?”Tĩnh ác ma ánh mắt thâm thúy, may mắn hắn tới kịp cứu nàng, cũng coi như mệnh nàng không tận, hoặc là nói nàng trời định là người của hắn.Ngày đó hắn đi đến nhà Hồ đại phu phân phó sự việc, đúng lúc cảm giác có gì đó không ổn, lập tức thi triển khinh công phóng về phía trước, liền nhìn thấy trận đại hỏa đỏ rực, Tô phủ đang chìm trong biển lửa cháy rực, khói đặc cuồn cuộn.May mắn, hắn tới kịp cứu nàng.Cho dù đã qua nhưng trong lòng hắn nỗi khiếp sợ vẫn còn, cặp lông mày xinh đẹp vẫn cau lại mỗi khi nghĩ tới.Tô Mạt cảm kích hắn cứu giúp, nhưng cũng không nói những lời cảm ơn quá mức buồn nôn, chỉ thật lòng nói :“ Tĩnh ác ma, về sau hai ta là bằng hữu. Ngươi có ơn cứu mạng ta, nếu ngươi có chuyện gì, ta khẳng định cũng sẽ giúp ngươi .”Lúc trước nàng cảm thấy Hồ tiên sinh không đơn giản, khẳng định có thể giúp nàng, sau khi hắn giúp mình tra xét rõ một số chuyện, Tô Mạt lại càng phát giác hắn không đơn giản.Chỉ là lúc ấy nàng không có đem Hồ tiên sinh cùng Tĩnh ác ma xâu thành một chuỗi liên kết. Không nghĩ tới, bọn họ thật đúng là cùng một phe .
Ngày ấy nàng ở trong
lòng Tĩnh ác ma tỉnh lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm không ít
than bẩn, đôi mắt đỏ sòng sọc, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, như là người đang tuyệt vọng thấy được ngọn đèn soi sáng.
Tay hắn dán chặt sau lưng nàng, đang giúp nàng truyền nội lực, nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần khôi phục sức sống, đôi lông mi cong vút
mới chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo.
Trái tim hắn “
đinh” một tiếng vang lên, giống như sâu thẳm bên trong như có một dây
đàn, giây phút nhìn thấy nàng mở mắt, nó rung lên mạnh mẽ.
“Boong boong” rung động, trong tim những âm luật tuyệt mỹ đó đang reo ca, đó
là thanh âm của sinh mệnh, giai điệu của sự vui mừng.
Trong
thoáng chốc xua đuổi hết những đám sương mù dày đặc bao quanh hắn, khiến khung trời bên hắn như thoáng đãng trong veo hẳn ra.
Nàng không biết hắn có bao nhiêu lo sợ nếu như nàng không mở mắt ra.
Hắn không dám ôm chặt nàng, sợ đụng vào miệng vết thương, không ngừng
truyền nội lực, nhẹ nhàng cười nói:“Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng
không thể lấy mạng của nàng.”
Tuổi không quá 15, như vậy đã có
một loại khí thế nhìn thế gian bằng nửa con mắt, bá đạo tà mị, đáy mắt
sâu thăm thẳm, có giọng nói khí thế lạnh lẽo như thể sai khiến được cả
quỷ thần.
Tô Mạt chỉ bị hôn mê do ngạt khói, trên người cũng
không bị bỏng thương, thứ nhất là nàng tự cứu mình thỏa đáng, thứ hai là Tĩnh ác ma đến cứu kịp thời.
Tô Mạt nhìn hắn vẻ mặt thân thiết ngưng trọng, nhịn không được cười cười:“Là ngươi đã cứu ta hả?”
Tĩnh ác ma ánh mắt thâm thúy, may mắn hắn tới kịp cứu nàng, cũng coi như
mệnh nàng không tận, hoặc là nói nàng trời định là người của hắn.
Ngày đó hắn đi đến nhà Hồ đại phu phân phó sự việc, đúng lúc cảm giác có gì
đó không ổn, lập tức thi triển khinh công phóng về phía trước, liền nhìn thấy trận đại hỏa đỏ rực, Tô phủ đang chìm trong biển lửa cháy rực,
khói đặc cuồn cuộn.
May mắn, hắn tới kịp cứu nàng.
Cho dù đã qua nhưng trong lòng hắn nỗi khiếp sợ vẫn còn, cặp lông mày xinh đẹp vẫn cau lại mỗi khi nghĩ tới.
Tô Mạt cảm kích hắn cứu giúp, nhưng cũng không nói những lời cảm ơn quá
mức buồn nôn, chỉ thật lòng nói :“ Tĩnh ác ma, về sau hai ta là bằng
hữu. Ngươi có ơn cứu mạng ta, nếu ngươi có chuyện gì, ta khẳng định cũng sẽ giúp ngươi .”
Lúc trước nàng cảm thấy Hồ tiên sinh không đơn
giản, khẳng định có thể giúp nàng, sau khi hắn giúp mình tra xét rõ một
số chuyện, Tô Mạt lại càng phát giác hắn không đơn giản.
Chỉ là
lúc ấy nàng không có đem Hồ tiên sinh cùng Tĩnh ác ma xâu thành một
chuỗi liên kết. Không nghĩ tới, bọn họ thật đúng là cùng một phe .
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Ngày ấy nàng ở trong lòng Tĩnh ác ma tỉnh lại, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn nhiễm không ít than bẩn, đôi mắt đỏ sòng sọc, thấy nàng tỉnh lại, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, như là người đang tuyệt vọng thấy được ngọn đèn soi sáng.Tay hắn dán chặt sau lưng nàng, đang giúp nàng truyền nội lực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dần dần khôi phục sức sống, đôi lông mi cong vút mới chậm rãi mở ra, lộ ra một đôi mắt trong trẻo.Trái tim hắn “ đinh” một tiếng vang lên, giống như sâu thẳm bên trong như có một dây đàn, giây phút nhìn thấy nàng mở mắt, nó rung lên mạnh mẽ.“Boong boong” rung động, trong tim những âm luật tuyệt mỹ đó đang reo ca, đó là thanh âm của sinh mệnh, giai điệu của sự vui mừng.Trong thoáng chốc xua đuổi hết những đám sương mù dày đặc bao quanh hắn, khiến khung trời bên hắn như thoáng đãng trong veo hẳn ra.Nàng không biết hắn có bao nhiêu lo sợ nếu như nàng không mở mắt ra.Hắn không dám ôm chặt nàng, sợ đụng vào miệng vết thương, không ngừng truyền nội lực, nhẹ nhàng cười nói:“Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không thể lấy mạng của nàng.”Tuổi không quá 15, như vậy đã có một loại khí thế nhìn thế gian bằng nửa con mắt, bá đạo tà mị, đáy mắt sâu thăm thẳm, có giọng nói khí thế lạnh lẽo như thể sai khiến được cả quỷ thần.Tô Mạt chỉ bị hôn mê do ngạt khói, trên người cũng không bị bỏng thương, thứ nhất là nàng tự cứu mình thỏa đáng, thứ hai là Tĩnh ác ma đến cứu kịp thời.Tô Mạt nhìn hắn vẻ mặt thân thiết ngưng trọng, nhịn không được cười cười:“Là ngươi đã cứu ta hả?”Tĩnh ác ma ánh mắt thâm thúy, may mắn hắn tới kịp cứu nàng, cũng coi như mệnh nàng không tận, hoặc là nói nàng trời định là người của hắn.Ngày đó hắn đi đến nhà Hồ đại phu phân phó sự việc, đúng lúc cảm giác có gì đó không ổn, lập tức thi triển khinh công phóng về phía trước, liền nhìn thấy trận đại hỏa đỏ rực, Tô phủ đang chìm trong biển lửa cháy rực, khói đặc cuồn cuộn.May mắn, hắn tới kịp cứu nàng.Cho dù đã qua nhưng trong lòng hắn nỗi khiếp sợ vẫn còn, cặp lông mày xinh đẹp vẫn cau lại mỗi khi nghĩ tới.Tô Mạt cảm kích hắn cứu giúp, nhưng cũng không nói những lời cảm ơn quá mức buồn nôn, chỉ thật lòng nói :“ Tĩnh ác ma, về sau hai ta là bằng hữu. Ngươi có ơn cứu mạng ta, nếu ngươi có chuyện gì, ta khẳng định cũng sẽ giúp ngươi .”Lúc trước nàng cảm thấy Hồ tiên sinh không đơn giản, khẳng định có thể giúp nàng, sau khi hắn giúp mình tra xét rõ một số chuyện, Tô Mạt lại càng phát giác hắn không đơn giản.Chỉ là lúc ấy nàng không có đem Hồ tiên sinh cùng Tĩnh ác ma xâu thành một chuỗi liên kết. Không nghĩ tới, bọn họ thật đúng là cùng một phe .