Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 145: Hắn sủng nàng khiến người ta giận sôi gan

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi.”. Tô Mạt liếc hắn một cái.Hắn khuôn mặt thanh cao, khí chất cao sang quyền quý, một chút cũng không giống như đứa trẻ hư.Tô Mạt hừ một tiếng.Tĩnh ác ma chậm rì rì nói:“Chỉ có một, không được rời xa ta. Cái khác, mặc kệ cái gì, ta cũng không quản nàng, đều sẽ bao che cho nàng.”Tô Mạt chu môi, giọng mỉa mai nhìn hắn,“Giết người cũng bao che hả?”Dung mạo Tĩnh ác ma ái muội,“Đương nhiên.”Tô Mạt ngẩn ra, cái này gọi là chiều hư, chiều chuộng thành thói hư, thế này sẽ hại chết nàng, làm cho nàng coi trời bằng vung !Tĩnh thiếu gia trong lòng cười nở hoa, tiểu nha đầu dám cùng hắn đùa giỡn tâm cơ, chẳng lẽ hắn không biết bản tính của nàng sao?Có người cho nàng ta quyền lực tuyệt đối, nàng ta liền làm xằng làm bậy.Nhưng cũng có người, cho dù cố tình làm bậy, cũng sẽ không thoát được bản tính chính nghĩa.Nàng chính là kiểu người sau kia.Huống hồ, cho dù nàng bất chính nghĩa, tà khí đầy người, thì sao chứ?Hắn thích, hắn nguyện ý vì nàng trả giá, nguyện ý dung túng nàng.Dùng sự lãnh khốc cùng nghiệp chướng của hắn làm thỏa mãn sự tùy tiện đơn thuần của nàng, hắn cam tâm tình nguyện.Chỉ cần hắn còn tồn tại, ai cũng không thể lướt qua hắn gây thương tổn nàng, hắn không cho phép!Tô Mạt không phản đối nữa, hắn quả thực rất dung túng nàng, như vậy cũng không tốt a. Với lại đã được sống hai kiếp rồi nhưng chưa từng có người nuông chiều nàng như vậy.Gia gia tuy rằng sủng ái nàng, nhưng là sủng ái trong khuôn phép, nàng cái này không được làm cái kia cũng không.Lúc Cha và Mẹ nàng đang bận bịu sẽ không rảnh quản nàng, sẽ kêu nàng “Đi một bên chơi đi, đừng làm ồn mẹ cùng ba thương lượng chính sự.”Tuy rằng nàng được yêu chiều, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chính mình bị vứt bỏ như con mèo nhỏ a!Thỉnh thoảng cũng giống Tô Hinh Nhi khóc lóc om sòm ăn vạ, còn có thể bị cha đánh cho một trận.Sau lại tự động sửa đổi thành bộ dáng muốn khóc không dám khóc, như kiểu bông hoa nhài mang theo vài giọt mưa như vậy có hiệu quả hơn.Tĩnh ác ma ngắm trên mặt nho nhỏ của nàng biểu tình biến ảo liên tục, nhịn không được cười hỏi:“Nghĩ cái gì đó?”Tô Mạt lắc đầu, tuy rằng quen hắn không lâu, nhưng hắn cũng khiến nàng đánh giá được hiệu suất làm việc của hắn.Mang nàng rời đi đồng thời hắn cũng cho người lén lút đi theo Kim Kết, cũng báo tin cho Hoàng Oanh, hơn nữa còn nói thời cơ thích hợp sẽ đón các nàng đoàn tụ cùng tiểu thư.

“Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi.”. Tô Mạt liếc hắn một cái.

Hắn khuôn mặt thanh cao, khí chất cao sang quyền quý, một chút cũng không giống như đứa trẻ hư.

Tô Mạt hừ một tiếng.

Tĩnh ác ma chậm rì rì nói:“Chỉ có một, không được rời xa ta. Cái khác, mặc
kệ cái gì, ta cũng không quản nàng, đều sẽ bao che cho nàng.”

Tô Mạt chu môi, giọng mỉa mai nhìn hắn,“Giết người cũng bao che hả?”

Dung mạo Tĩnh ác ma ái muội,“Đương nhiên.”

Tô Mạt ngẩn ra, cái này gọi là chiều hư, chiều chuộng thành thói hư, thế này sẽ hại chết nàng, làm cho nàng coi trời bằng vung !

Tĩnh thiếu gia trong lòng cười nở hoa, tiểu nha đầu dám cùng hắn đùa giỡn tâm cơ, chẳng lẽ hắn không biết bản tính của nàng sao?

Có người cho nàng ta quyền lực tuyệt đối, nàng ta liền làm xằng làm bậy.

Nhưng cũng có người, cho dù cố tình làm bậy, cũng sẽ không thoát được bản tính chính nghĩa.

Nàng chính là kiểu người sau kia.

Huống hồ, cho dù nàng bất chính nghĩa, tà khí đầy người, thì sao chứ?

Hắn thích, hắn nguyện ý vì nàng trả giá, nguyện ý dung túng nàng.

Dùng sự lãnh khốc cùng nghiệp chướng của hắn làm thỏa mãn sự tùy tiện đơn thuần của nàng, hắn cam tâm tình nguyện.

Chỉ cần hắn còn tồn tại, ai cũng không thể lướt qua hắn gây thương tổn nàng, hắn không cho phép!

Tô Mạt không phản đối nữa, hắn quả thực rất dung túng nàng, như vậy cũng
không tốt a. Với lại đã được sống hai kiếp rồi nhưng chưa từng có người
nuông chiều nàng như vậy.

Gia gia tuy rằng sủng ái nàng, nhưng là sủng ái trong khuôn phép, nàng cái này không được làm cái kia cũng không.

Lúc Cha và Mẹ nàng đang bận bịu sẽ không rảnh quản nàng, sẽ kêu nàng “Đi
một bên chơi đi, đừng làm ồn mẹ cùng ba thương lượng chính sự.”

Tuy rằng nàng được yêu chiều, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chính mình bị vứt bỏ như con mèo nhỏ a!

Thỉnh thoảng cũng giống Tô Hinh Nhi khóc lóc om sòm ăn vạ, còn có thể bị cha đánh cho một trận.

Sau lại tự động sửa đổi thành bộ dáng muốn khóc không dám khóc, như kiểu
bông hoa nhài mang theo vài giọt mưa như vậy có hiệu quả hơn.

Tĩnh ác ma ngắm trên mặt nho nhỏ của nàng biểu tình biến ảo liên tục, nhịn không được cười hỏi:“Nghĩ cái gì đó?”

Tô Mạt lắc đầu, tuy rằng quen hắn không lâu, nhưng hắn cũng khiến nàng đánh giá được hiệu suất làm việc của hắn.

Mang nàng rời đi đồng thời hắn cũng cho người lén lút đi theo Kim Kết, cũng
báo tin cho Hoàng Oanh, hơn nữa còn nói thời cơ thích hợp sẽ đón các
nàng đoàn tụ cùng tiểu thư.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… “Vậy ngươi có cần liệt kê ra một danh sách nói hết ra tính khí của ngươi không hả? miễn cho ta không biết lại đắc tội với ngươi.”. Tô Mạt liếc hắn một cái.Hắn khuôn mặt thanh cao, khí chất cao sang quyền quý, một chút cũng không giống như đứa trẻ hư.Tô Mạt hừ một tiếng.Tĩnh ác ma chậm rì rì nói:“Chỉ có một, không được rời xa ta. Cái khác, mặc kệ cái gì, ta cũng không quản nàng, đều sẽ bao che cho nàng.”Tô Mạt chu môi, giọng mỉa mai nhìn hắn,“Giết người cũng bao che hả?”Dung mạo Tĩnh ác ma ái muội,“Đương nhiên.”Tô Mạt ngẩn ra, cái này gọi là chiều hư, chiều chuộng thành thói hư, thế này sẽ hại chết nàng, làm cho nàng coi trời bằng vung !Tĩnh thiếu gia trong lòng cười nở hoa, tiểu nha đầu dám cùng hắn đùa giỡn tâm cơ, chẳng lẽ hắn không biết bản tính của nàng sao?Có người cho nàng ta quyền lực tuyệt đối, nàng ta liền làm xằng làm bậy.Nhưng cũng có người, cho dù cố tình làm bậy, cũng sẽ không thoát được bản tính chính nghĩa.Nàng chính là kiểu người sau kia.Huống hồ, cho dù nàng bất chính nghĩa, tà khí đầy người, thì sao chứ?Hắn thích, hắn nguyện ý vì nàng trả giá, nguyện ý dung túng nàng.Dùng sự lãnh khốc cùng nghiệp chướng của hắn làm thỏa mãn sự tùy tiện đơn thuần của nàng, hắn cam tâm tình nguyện.Chỉ cần hắn còn tồn tại, ai cũng không thể lướt qua hắn gây thương tổn nàng, hắn không cho phép!Tô Mạt không phản đối nữa, hắn quả thực rất dung túng nàng, như vậy cũng không tốt a. Với lại đã được sống hai kiếp rồi nhưng chưa từng có người nuông chiều nàng như vậy.Gia gia tuy rằng sủng ái nàng, nhưng là sủng ái trong khuôn phép, nàng cái này không được làm cái kia cũng không.Lúc Cha và Mẹ nàng đang bận bịu sẽ không rảnh quản nàng, sẽ kêu nàng “Đi một bên chơi đi, đừng làm ồn mẹ cùng ba thương lượng chính sự.”Tuy rằng nàng được yêu chiều, nhưng có đôi khi lại cảm thấy chính mình bị vứt bỏ như con mèo nhỏ a!Thỉnh thoảng cũng giống Tô Hinh Nhi khóc lóc om sòm ăn vạ, còn có thể bị cha đánh cho một trận.Sau lại tự động sửa đổi thành bộ dáng muốn khóc không dám khóc, như kiểu bông hoa nhài mang theo vài giọt mưa như vậy có hiệu quả hơn.Tĩnh ác ma ngắm trên mặt nho nhỏ của nàng biểu tình biến ảo liên tục, nhịn không được cười hỏi:“Nghĩ cái gì đó?”Tô Mạt lắc đầu, tuy rằng quen hắn không lâu, nhưng hắn cũng khiến nàng đánh giá được hiệu suất làm việc của hắn.Mang nàng rời đi đồng thời hắn cũng cho người lén lút đi theo Kim Kết, cũng báo tin cho Hoàng Oanh, hơn nữa còn nói thời cơ thích hợp sẽ đón các nàng đoàn tụ cùng tiểu thư.

Chương 145: Hắn sủng nàng khiến người ta giận sôi gan