Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 149: Lão phu nhân ------Ngày tận thế của Vương phu nhân sắp tới

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nữ nhân rộng lượng quá mức, vì trượng phu suy nghĩ, một nữ nhân hy sinh không vụ lợi!Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, không chút nào che dấu dưới đáy mắt sự châm chọc, Vương phu nhân trong lòng run rẩy, nhưng vẫn như trước cười đến kín kẽ.Giọng nói của Tô Nhân Vũ thản nhiên như trước “Được.”Bên kia Hỉ Thước lập tức mặt đỏ, xoay người chạy ra ngoài.Vương phu nhân trong lòng hừ lạnh, khóe miệng chứa một tia cười âm độc.Tô Nhân Vũ mất hứng buông bút:“Hai ngày sau, mẫu thân sẽ tới Ninh Châu. Ngươi chuẩn bị một chút đi.”Vương phu nhân cảm thấy thất kinh, như thế nào nhanh như vậy? Không phải nói phải đợi đến tháng tư, tháng năm mới đến sao?Tô Nhân Vũ không nhìn nàng ta:“Ta đi thăm Hinh Nhi.”Vương phu nhân vò nhàu khăn tay, hừ một tiếng, ra khỏi thư phòng, sai Trần mụ mụ gọi Hỉ Thước tới hỏi chuyện.Mặc kệ hỏi cái gì, Hỉ Thước đều trả lời theo sự thực, cũng không có sơ hở cái gì.Tâm trạng Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói với Hỉ Thước :“Ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, lão phu nhân đến đây, sẽ chải tóc cho ngươi.”Lại nói với Trần mụ mụ :“Chúng ta đi thu xếp mọi chuyện.”Lão phu nhân là kiểu người gì, người lớn tuổi trong phủ này đều có ấn tượng , từ trước đã quản lý Quốc Công phủ có trật tự ngay ngắn, Vương phu nhân căn bản không thể xen vào.Sau đó lão gia nạp Cố di nương, làm tổn thương Đỗ Quyên, lão phu nhân rất tức giận, mới chuyển lực chú ý tới nơi đó.Mới làm cho Vương phu nhân có cơ hội thừa nước đục thả câu.Cuối cùng, Vương phu nhân châm ngòi ly gián, thành công trừ đi Cố di nương, cũng đẩy lão phu nhân rời xa Tô phủ, rốt cục cũng nắm trong tay Quốc Công phủ.Xem ra trận giao tranh mới lại sắp bắt đầu.Hai ngày sau, lão phu nhân đúng hẹn tới, dẫn theo nhị thiếu gia Tô Việt, còn có nhị gia, tam gia của Tô gia, cùng với vài người có tuổi rất có uy tín ở trong gia tộc, phía sau chậm rãi bước theo là đám mụ mụ nha hoàn gia đinh.Vương phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ra cửa hành lễ nghênh đón, đều có điểm kinh ngạc.Tô Nhân Vũ phụ trách chiêu đãi khách nam.Vương phu nhân chiêu đãi khách nữ.Di nương cùng các tiểu thư không có phu nhân, lão gia phân phó là không thể tùy tiện đi ra gặp khách.Lão phu nhân trên đầu bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, trong tay cầm cây quải trượng làm bằng gỗ đàn hương gõ xuống một cái rất nặng, rất uy nghiêm nói :“Đi đại sảnh, ta có chuyện muốn nói.”Vài nhân vật trọng yếu đi theo phía sau lão phu nhân, một mạch đi tới đại sảnh.

Nữ nhân rộng lượng quá mức, vì trượng phu suy nghĩ, một nữ nhân hy sinh không vụ lợi!

Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, không chút nào che dấu dưới đáy
mắt sự châm chọc, Vương phu nhân trong lòng run rẩy, nhưng vẫn như trước cười đến kín kẽ.

Giọng nói của Tô Nhân Vũ thản nhiên như trước “Được.”

Bên kia Hỉ Thước lập tức mặt đỏ, xoay người chạy ra ngoài.

Vương phu nhân trong lòng hừ lạnh, khóe miệng chứa một tia cười âm độc.

Tô Nhân Vũ mất hứng buông bút:“Hai ngày sau, mẫu thân sẽ tới Ninh Châu. Ngươi chuẩn bị một chút đi.”

Vương phu nhân cảm thấy thất kinh, như thế nào nhanh như vậy? Không phải nói phải đợi đến tháng tư, tháng năm mới đến sao?

Tô Nhân Vũ không nhìn nàng ta:“Ta đi thăm Hinh Nhi.”

Vương phu nhân vò nhàu khăn tay, hừ một tiếng, ra khỏi thư phòng, sai Trần mụ mụ gọi Hỉ Thước tới hỏi chuyện.

Mặc kệ hỏi cái gì, Hỉ Thước đều trả lời theo sự thực, cũng không có sơ hở cái gì.

Tâm trạng Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói với Hỉ Thước :“Ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, lão phu nhân đến đây, sẽ chải tóc cho ngươi.”

Lại nói với Trần mụ mụ :“Chúng ta đi thu xếp mọi chuyện.”

Lão phu nhân là kiểu người gì, người lớn tuổi trong phủ này đều có ấn tượng , từ trước đã quản lý Quốc Công phủ có trật tự ngay ngắn, Vương phu
nhân căn bản không thể xen vào.

Sau đó lão gia nạp Cố di nương, làm tổn thương Đỗ Quyên, lão phu nhân rất tức giận, mới chuyển lực chú ý tới nơi đó.

Mới làm cho Vương phu nhân có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Cuối cùng, Vương phu nhân châm ngòi ly gián, thành công trừ đi Cố di nương,
cũng đẩy lão phu nhân rời xa Tô phủ, rốt cục cũng nắm trong tay Quốc
Công phủ.

Xem ra trận giao tranh mới lại sắp bắt đầu.

Hai
ngày sau, lão phu nhân đúng hẹn tới, dẫn theo nhị thiếu gia Tô Việt, còn có nhị gia, tam gia của Tô gia, cùng với vài người có tuổi rất có uy
tín ở trong gia tộc, phía sau chậm rãi bước theo là đám mụ mụ nha hoàn
gia đinh.

Vương phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ra cửa hành lễ nghênh đón, đều có điểm kinh ngạc.

Tô Nhân Vũ phụ trách chiêu đãi khách nam.

Vương phu nhân chiêu đãi khách nữ.

Di nương cùng các tiểu thư không có phu nhân, lão gia phân phó là không thể tùy tiện đi ra gặp khách.

Lão phu nhân trên đầu bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, trong tay cầm
cây quải trượng làm bằng gỗ đàn hương gõ xuống một cái rất nặng, rất uy
nghiêm nói :“Đi đại sảnh, ta có chuyện muốn nói.”

Vài nhân vật trọng yếu đi theo phía sau lão phu nhân, một mạch đi tới đại sảnh.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nữ nhân rộng lượng quá mức, vì trượng phu suy nghĩ, một nữ nhân hy sinh không vụ lợi!Tô Nhân Vũ nhìn nàng ta, ánh mắt nặng nề, không chút nào che dấu dưới đáy mắt sự châm chọc, Vương phu nhân trong lòng run rẩy, nhưng vẫn như trước cười đến kín kẽ.Giọng nói của Tô Nhân Vũ thản nhiên như trước “Được.”Bên kia Hỉ Thước lập tức mặt đỏ, xoay người chạy ra ngoài.Vương phu nhân trong lòng hừ lạnh, khóe miệng chứa một tia cười âm độc.Tô Nhân Vũ mất hứng buông bút:“Hai ngày sau, mẫu thân sẽ tới Ninh Châu. Ngươi chuẩn bị một chút đi.”Vương phu nhân cảm thấy thất kinh, như thế nào nhanh như vậy? Không phải nói phải đợi đến tháng tư, tháng năm mới đến sao?Tô Nhân Vũ không nhìn nàng ta:“Ta đi thăm Hinh Nhi.”Vương phu nhân vò nhàu khăn tay, hừ một tiếng, ra khỏi thư phòng, sai Trần mụ mụ gọi Hỉ Thước tới hỏi chuyện.Mặc kệ hỏi cái gì, Hỉ Thước đều trả lời theo sự thực, cũng không có sơ hở cái gì.Tâm trạng Vương phu nhân thở phào nhẹ nhõm, nói với Hỉ Thước :“Ngươi hầu hạ lão gia cho tốt, lão phu nhân đến đây, sẽ chải tóc cho ngươi.”Lại nói với Trần mụ mụ :“Chúng ta đi thu xếp mọi chuyện.”Lão phu nhân là kiểu người gì, người lớn tuổi trong phủ này đều có ấn tượng , từ trước đã quản lý Quốc Công phủ có trật tự ngay ngắn, Vương phu nhân căn bản không thể xen vào.Sau đó lão gia nạp Cố di nương, làm tổn thương Đỗ Quyên, lão phu nhân rất tức giận, mới chuyển lực chú ý tới nơi đó.Mới làm cho Vương phu nhân có cơ hội thừa nước đục thả câu.Cuối cùng, Vương phu nhân châm ngòi ly gián, thành công trừ đi Cố di nương, cũng đẩy lão phu nhân rời xa Tô phủ, rốt cục cũng nắm trong tay Quốc Công phủ.Xem ra trận giao tranh mới lại sắp bắt đầu.Hai ngày sau, lão phu nhân đúng hẹn tới, dẫn theo nhị thiếu gia Tô Việt, còn có nhị gia, tam gia của Tô gia, cùng với vài người có tuổi rất có uy tín ở trong gia tộc, phía sau chậm rãi bước theo là đám mụ mụ nha hoàn gia đinh.Vương phu nhân cùng Tô Nhân Vũ ra cửa hành lễ nghênh đón, đều có điểm kinh ngạc.Tô Nhân Vũ phụ trách chiêu đãi khách nam.Vương phu nhân chiêu đãi khách nữ.Di nương cùng các tiểu thư không có phu nhân, lão gia phân phó là không thể tùy tiện đi ra gặp khách.Lão phu nhân trên đầu bạc trắng, nhưng tinh thần minh mẫn, trong tay cầm cây quải trượng làm bằng gỗ đàn hương gõ xuống một cái rất nặng, rất uy nghiêm nói :“Đi đại sảnh, ta có chuyện muốn nói.”Vài nhân vật trọng yếu đi theo phía sau lão phu nhân, một mạch đi tới đại sảnh.

Chương 149: Lão phu nhân ------Ngày tận thế của Vương phu nhân sắp tới