Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 151: Phu nhân, ta chính là linh hồn đòi mạng kia

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này có một nha đầu đi lên, nàng ta mặc quần áo màu xanh nhạt, đang cầm một hộp mứt đào giòn, giọng nói trong vắt:“ Đây là do lão phu nhân dạy ở nhà dạy chúng nô tỳ làm, nô tỳ đem một ít mang theo mời Quốc Công lão gia cùng phu nhân nếm thử.”Nói xong nàng ta dâng đến trước mặt Tô Nhân Vũ, Tô Nhân Vũ nhón lấy một miếng, đây là món mà hắn lúc nhỏ thích ăn nhất nên mẫu thân thường xuyên làm cho hắn ăn.Nha đầu đó đi đến trước mặt Vương phu nhân, nhẹ giọng nói:“Phu nhân!”Vương phu nhân đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, a một tiếng, ánh mắt nhìn đăm đăm nha đầu kia.Khuôn mặt rõ ràng rất giống :“Ngươi, ngươi là ai!”Nha đầu khẽ cười nói:“Phu nhân, nôt tỳ gọi là Xuân Thủy, nô tỳ có một tỷ tỷ lớn hơn mười tuổi gọi là Xuân Băng.”Vương phu nhân trong đầu “oong” một tiếng, như có người cầm cái dùi đang đục xuyên qua não của nàng ta.Trời đất quay cuồng , cơ hồ đứng không vững.Xuân băng đã từng là nha hoàn hồi môn của Vương phu nhân, sau lại gả cho quản gia, giúp nàng ta quản lý chuyện cho vay lãi bên ngoài.Mấy năm trước đã chết do bị bệnh cấp tính.Chết như thế nào, Vương phu nhân đương nhiên biết rành mạch, chính nhìn thấy bắt Xuân Băng uống thuốc độc tự tử.Câu nói tiếp theo của Xuân Thủy, lại như sấm sét giữa trời quang, khiến Vương phu nhân sợ tới mức run rẩy.Xuân Thủy nói:“Phu nhân, nô tỳ có dẫn theo Thái Điệp tỷ tỷ .”Vương phu nhân rốt cục đứng không nổi nữa, thân mình lảo đảo, thân thể đang thẳng tắp bỗng ngã ra phía sau.Trần mụ mụ và nha hoàn khác cuống quít đỡ lấy nàng ta, ấn vào huyệt nhân trung, xoa xoa ngực.Lão phu nhân hừ một tiếng, thanh âm rất nhẹ, lại như tiếng sấm vang ở trong tai Vương phu nhân:“Con dâu, ngươi sao vậy? Đang khỏe mạnh, chẳng lẽ là ta đến, ngươi không thoải mái sao? Muốn giả bệnh đuổi chúng ta đi?”Vương phu nhân làm sao còn uy phong của ngày thường, nàng vốn nghĩ bản thân hành sự rất kín kẽ, đáng chết đều đã chết, những kẻ còn sống đều nằm trong lòng bàn tay, sẽ không có người khác biết được.Không ngờ tới bọn họ đều tập trung ở chỗ lão phu nhân.Chẳng lẽ mấy năm nay, lão phu nhân vẫn nghi ngờ nàng, luôn luôn âm thầm điều tra?Nhưng nàng rõ ràng......Vương phu nhân trong đầu trống rỗng, trái tim như bị người ta móc ra ngoài, hoảng sợ đến cực điểm, khiến cho nàng không biết nên làm thế nào.Thái Điệp là ai? nàng biết rất rõ.Thái Điệp giống Hỉ Thước, là gian tế nàng sai tới bên người Cố di nương, nàng ta cùng Hỉ Thước không giống nhau.

Lúc này có một nha đầu đi lên, nàng ta mặc quần áo màu xanh nhạt, đang cầm một hộp mứt đào
giòn, giọng nói trong vắt:“ Đây là do lão phu nhân dạy ở nhà dạy chúng
nô tỳ làm, nô tỳ đem một ít mang theo mời Quốc Công lão gia cùng phu
nhân nếm thử.”

Nói xong nàng ta dâng đến trước mặt Tô Nhân Vũ, Tô Nhân Vũ nhón lấy một miếng, đây là món mà hắn lúc nhỏ thích ăn nhất
nên mẫu thân thường xuyên làm cho hắn ăn.

Nha đầu đó đi đến trước mặt Vương phu nhân, nhẹ giọng nói:“Phu nhân!”

Vương phu nhân đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, a một tiếng, ánh mắt nhìn đăm đăm nha đầu kia.

Khuôn mặt rõ ràng rất giống :“Ngươi, ngươi là ai!”

Nha đầu khẽ cười nói:“Phu nhân, nôt tỳ gọi là Xuân Thủy, nô tỳ có một tỷ tỷ lớn hơn mười tuổi gọi là Xuân Băng.”

Vương phu nhân trong đầu “oong” một tiếng, như có người cầm cái dùi đang đục xuyên qua não của nàng ta.

Trời đất quay cuồng , cơ hồ đứng không vững.

Xuân băng đã từng là nha hoàn hồi môn của Vương phu nhân, sau lại gả cho
quản gia, giúp nàng ta quản lý chuyện cho vay lãi bên ngoài.

Mấy năm trước đã chết do bị bệnh cấp tính.

Chết như thế nào, Vương phu nhân đương nhiên biết rành mạch, chính nhìn thấy bắt Xuân Băng uống thuốc độc tự tử.

Câu nói tiếp theo của Xuân Thủy, lại như sấm sét giữa trời quang, khiến Vương phu nhân sợ tới mức run rẩy.

Xuân Thủy nói:“Phu nhân, nô tỳ có dẫn theo Thái Điệp tỷ tỷ .”

Vương phu nhân rốt cục đứng không nổi nữa, thân mình lảo đảo, thân thể đang thẳng tắp bỗng ngã ra phía sau.

Trần mụ mụ và nha hoàn khác cuống quít đỡ lấy nàng ta, ấn vào huyệt nhân trung, xoa xoa ngực.

Lão phu nhân hừ một tiếng, thanh âm rất nhẹ, lại như tiếng sấm vang ở trong tai Vương phu nhân:“Con dâu, ngươi sao vậy? Đang khỏe mạnh, chẳng lẽ là ta đến, ngươi không thoải mái sao? Muốn giả bệnh đuổi chúng ta đi?”

Vương phu nhân làm sao còn uy phong của ngày thường, nàng vốn nghĩ bản thân
hành sự rất kín kẽ, đáng chết đều đã chết, những kẻ còn sống đều nằm
trong lòng bàn tay, sẽ không có người khác biết được.

Không ngờ tới bọn họ đều tập trung ở chỗ lão phu nhân.

Chẳng lẽ mấy năm nay, lão phu nhân vẫn nghi ngờ nàng, luôn luôn âm thầm điều tra?

Nhưng nàng rõ ràng......

Vương phu nhân trong đầu trống rỗng, trái tim như bị người ta móc ra ngoài,
hoảng sợ đến cực điểm, khiến cho nàng không biết nên làm thế nào.

Thái Điệp là ai? nàng biết rất rõ.

Thái Điệp giống Hỉ Thước, là gian tế nàng sai tới bên người Cố di nương, nàng ta cùng Hỉ Thước không giống nhau.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lúc này có một nha đầu đi lên, nàng ta mặc quần áo màu xanh nhạt, đang cầm một hộp mứt đào giòn, giọng nói trong vắt:“ Đây là do lão phu nhân dạy ở nhà dạy chúng nô tỳ làm, nô tỳ đem một ít mang theo mời Quốc Công lão gia cùng phu nhân nếm thử.”Nói xong nàng ta dâng đến trước mặt Tô Nhân Vũ, Tô Nhân Vũ nhón lấy một miếng, đây là món mà hắn lúc nhỏ thích ăn nhất nên mẫu thân thường xuyên làm cho hắn ăn.Nha đầu đó đi đến trước mặt Vương phu nhân, nhẹ giọng nói:“Phu nhân!”Vương phu nhân đột nhiên cả kinh, thiếu chút nữa nhảy dựng lên, a một tiếng, ánh mắt nhìn đăm đăm nha đầu kia.Khuôn mặt rõ ràng rất giống :“Ngươi, ngươi là ai!”Nha đầu khẽ cười nói:“Phu nhân, nôt tỳ gọi là Xuân Thủy, nô tỳ có một tỷ tỷ lớn hơn mười tuổi gọi là Xuân Băng.”Vương phu nhân trong đầu “oong” một tiếng, như có người cầm cái dùi đang đục xuyên qua não của nàng ta.Trời đất quay cuồng , cơ hồ đứng không vững.Xuân băng đã từng là nha hoàn hồi môn của Vương phu nhân, sau lại gả cho quản gia, giúp nàng ta quản lý chuyện cho vay lãi bên ngoài.Mấy năm trước đã chết do bị bệnh cấp tính.Chết như thế nào, Vương phu nhân đương nhiên biết rành mạch, chính nhìn thấy bắt Xuân Băng uống thuốc độc tự tử.Câu nói tiếp theo của Xuân Thủy, lại như sấm sét giữa trời quang, khiến Vương phu nhân sợ tới mức run rẩy.Xuân Thủy nói:“Phu nhân, nô tỳ có dẫn theo Thái Điệp tỷ tỷ .”Vương phu nhân rốt cục đứng không nổi nữa, thân mình lảo đảo, thân thể đang thẳng tắp bỗng ngã ra phía sau.Trần mụ mụ và nha hoàn khác cuống quít đỡ lấy nàng ta, ấn vào huyệt nhân trung, xoa xoa ngực.Lão phu nhân hừ một tiếng, thanh âm rất nhẹ, lại như tiếng sấm vang ở trong tai Vương phu nhân:“Con dâu, ngươi sao vậy? Đang khỏe mạnh, chẳng lẽ là ta đến, ngươi không thoải mái sao? Muốn giả bệnh đuổi chúng ta đi?”Vương phu nhân làm sao còn uy phong của ngày thường, nàng vốn nghĩ bản thân hành sự rất kín kẽ, đáng chết đều đã chết, những kẻ còn sống đều nằm trong lòng bàn tay, sẽ không có người khác biết được.Không ngờ tới bọn họ đều tập trung ở chỗ lão phu nhân.Chẳng lẽ mấy năm nay, lão phu nhân vẫn nghi ngờ nàng, luôn luôn âm thầm điều tra?Nhưng nàng rõ ràng......Vương phu nhân trong đầu trống rỗng, trái tim như bị người ta móc ra ngoài, hoảng sợ đến cực điểm, khiến cho nàng không biết nên làm thế nào.Thái Điệp là ai? nàng biết rất rõ.Thái Điệp giống Hỉ Thước, là gian tế nàng sai tới bên người Cố di nương, nàng ta cùng Hỉ Thước không giống nhau.

Chương 151: Phu nhân, ta chính là linh hồn đòi mạng kia