Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 153: Kẻ ác cuối cùng cũng bị ác báo
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân một thân mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tô Nhân Vũ.Mà Tô Nhân Vũ cũng sẽ biết, người hắn yêu nhất lưu lại cho hắn nữ nhi, chính xác là ai?Hắn đã đối với nữ nhi ra sao, gây tổn thương thế nào? lại làm thất lạc nữ nhi như thế.Vận mệnh! luôn đùa cợt mỗi người bọn họ.Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng, không hờn giận nói:“Ngươi nếu không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi. Nương ở đây đã có ta hầu hạ.”Vương phu nhân chỉ mong được chạy nhanh thoát đi, nhưng hai chân giống xoắn vào nhau không cử động được, nàng thậm chí cảm thấy nàng nếu đi, lão phu nhân sẽ bảo Tô Nhân Vũ hưu nàng, sau đó báo quan bắt nàng.Như vậy cả đời anh minh của nàng, còn có nhà mẹ đẻ, con đường làm quan của nhi tử, hôn sự của nữ nhi...... Đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.“Ta, ta, tốt lắm, chỉ là, hơi mệt.”Vương phu nhân hồn vía vẫn chưa quay về, cứng rắn chống lại ánh mắt xét nét của mọi người, nàng ngồi xuống.Nàng không thể thua, tuyệt đối không thể, muốn hãm hại nàng, không dễ dàng như vậy.Nàng không thể thua, không thể, ha ha ha...... Vương phu nhân đột nhiên đứng lên, bay nhanh xông ra ngoài, sau đó ngã quỵ xuống đất.---&&&-----Lại nói đám người Tô Mạt tiếp tục đi thuyền theo hướng bắc, mấy ngày sau, thuyền lớn cập bến ở Trình Châu ngừng ba ngày, mua bổ sung những vật dụng cần thiết.Trên thuyền hành khách có thể đi xuống tùy tiện đi dạo, trễ nhất ba ngày sau vào đúng canh giờ này, phải trở về nếu không thuyền khởi hành sẽ không chờ người.Trình Châu là một tòa biên thành nhỏ gần sông, có vẻ ôn nhu lịch sự tao nhã của vùng sông nước, các con sông đan vào vào nhau, trên sông các hộ gia đình mọc lên như rừng.Các loại cửa hàng bày la liệt rực rỡ đủ kiểu, bán đồ sứ, đồ làm từ ngọc, tơ lụa, trên đường có xiếc tạp kỹ , bán này nọ, người lớn trẻ nhỏ rộn ràng nhốn nháo.Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt cùng Hồng Nhi, phía sau đi theo vài tôi tớ, chuyên môn giúp bọn hắn khiêng đồ.Bọn họ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhất là Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt, hai người đều dạng khí chất không giống với lứa tuổi, một người trầm ổn thần bí, một người lạnh nhạt yên tĩnh, mà Hồng Nhi lại giống tiểu nha đầu tám tuổi, mở trừng trừng mắt đen lúng liếng suốt cả con đường cứ ngó đông ngó tây.Bọn họ thăm thú suốt cả ngày, đang muốn tìm trà lâu nghỉ chân, lúc này có một tiểu cô nương cùng lão bà bà tay xách giỏ hoa, tiếng rao lanh lảnh bán hoa, thấy ba người họ tiến đến, tiểu cô nương lập tức nghênh đón.
Vương phu nhân một thân mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tô Nhân Vũ.
Mà Tô Nhân Vũ cũng sẽ biết, người hắn yêu nhất lưu lại cho hắn nữ nhi, chính xác là ai?
Hắn đã đối với nữ nhi ra sao, gây tổn thương thế nào? lại làm thất lạc nữ nhi như thế.
Vận mệnh! luôn đùa cợt mỗi người bọn họ.
Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng, không hờn giận nói:“Ngươi nếu không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi. Nương ở đây đã có ta hầu hạ.”
Vương phu nhân chỉ mong được chạy nhanh thoát đi, nhưng hai chân giống xoắn
vào nhau không cử động được, nàng thậm chí cảm thấy nàng nếu đi, lão phu nhân sẽ bảo Tô Nhân Vũ hưu nàng, sau đó báo quan bắt nàng.
Như
vậy cả đời anh minh của nàng, còn có nhà mẹ đẻ, con đường làm quan của
nhi tử, hôn sự của nữ nhi...... Đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
“Ta, ta, tốt lắm, chỉ là, hơi mệt.”
Vương phu nhân hồn vía vẫn chưa quay về, cứng rắn chống lại ánh mắt xét nét của mọi người, nàng ngồi xuống.
Nàng không thể thua, tuyệt đối không thể, muốn hãm hại nàng, không dễ dàng như vậy.
Nàng không thể thua, không thể, ha ha ha...... Vương phu nhân đột nhiên đứng lên, bay nhanh xông ra ngoài, sau đó ngã quỵ xuống đất.
---&&&-----
Lại nói đám người Tô Mạt tiếp tục đi thuyền theo hướng bắc, mấy ngày sau,
thuyền lớn cập bến ở Trình Châu ngừng ba ngày, mua bổ sung những vật
dụng cần thiết.
Trên thuyền hành khách có thể đi xuống tùy tiện
đi dạo, trễ nhất ba ngày sau vào đúng canh giờ này, phải trở về nếu
không thuyền khởi hành sẽ không chờ người.
Trình Châu là một tòa
biên thành nhỏ gần sông, có vẻ ôn nhu lịch sự tao nhã của vùng sông
nước, các con sông đan vào vào nhau, trên sông các hộ gia đình mọc lên
như rừng.
Các loại cửa hàng bày la liệt rực rỡ đủ kiểu, bán đồ
sứ, đồ làm từ ngọc, tơ lụa, trên đường có xiếc tạp kỹ , bán này nọ,
người lớn trẻ nhỏ rộn ràng nhốn nháo.
Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt cùng Hồng Nhi, phía sau đi theo vài tôi tớ, chuyên môn giúp bọn hắn khiêng đồ.
Bọn họ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhất là Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt, hai
người đều dạng khí chất không giống với lứa tuổi, một người trầm ổn thần bí, một người lạnh nhạt yên tĩnh, mà Hồng Nhi lại giống tiểu nha đầu
tám tuổi, mở trừng trừng mắt đen lúng liếng suốt cả con đường cứ ngó
đông ngó tây.
Bọn họ thăm thú suốt cả ngày, đang muốn tìm trà lâu nghỉ chân, lúc này có một tiểu cô nương cùng lão bà bà tay xách giỏ
hoa, tiếng rao lanh lảnh bán hoa, thấy ba người họ tiến đến, tiểu cô
nương lập tức nghênh đón.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Vương phu nhân một thân mồ hôi lạnh, nhìn về phía Tô Nhân Vũ.Mà Tô Nhân Vũ cũng sẽ biết, người hắn yêu nhất lưu lại cho hắn nữ nhi, chính xác là ai?Hắn đã đối với nữ nhi ra sao, gây tổn thương thế nào? lại làm thất lạc nữ nhi như thế.Vận mệnh! luôn đùa cợt mỗi người bọn họ.Tô Nhân Vũ nghi hoặc nhìn nàng, không hờn giận nói:“Ngươi nếu không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi. Nương ở đây đã có ta hầu hạ.”Vương phu nhân chỉ mong được chạy nhanh thoát đi, nhưng hai chân giống xoắn vào nhau không cử động được, nàng thậm chí cảm thấy nàng nếu đi, lão phu nhân sẽ bảo Tô Nhân Vũ hưu nàng, sau đó báo quan bắt nàng.Như vậy cả đời anh minh của nàng, còn có nhà mẹ đẻ, con đường làm quan của nhi tử, hôn sự của nữ nhi...... Đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.“Ta, ta, tốt lắm, chỉ là, hơi mệt.”Vương phu nhân hồn vía vẫn chưa quay về, cứng rắn chống lại ánh mắt xét nét của mọi người, nàng ngồi xuống.Nàng không thể thua, tuyệt đối không thể, muốn hãm hại nàng, không dễ dàng như vậy.Nàng không thể thua, không thể, ha ha ha...... Vương phu nhân đột nhiên đứng lên, bay nhanh xông ra ngoài, sau đó ngã quỵ xuống đất.---&&&-----Lại nói đám người Tô Mạt tiếp tục đi thuyền theo hướng bắc, mấy ngày sau, thuyền lớn cập bến ở Trình Châu ngừng ba ngày, mua bổ sung những vật dụng cần thiết.Trên thuyền hành khách có thể đi xuống tùy tiện đi dạo, trễ nhất ba ngày sau vào đúng canh giờ này, phải trở về nếu không thuyền khởi hành sẽ không chờ người.Trình Châu là một tòa biên thành nhỏ gần sông, có vẻ ôn nhu lịch sự tao nhã của vùng sông nước, các con sông đan vào vào nhau, trên sông các hộ gia đình mọc lên như rừng.Các loại cửa hàng bày la liệt rực rỡ đủ kiểu, bán đồ sứ, đồ làm từ ngọc, tơ lụa, trên đường có xiếc tạp kỹ , bán này nọ, người lớn trẻ nhỏ rộn ràng nhốn nháo.Tĩnh thiếu gia dẫn Tô Mạt cùng Hồng Nhi, phía sau đi theo vài tôi tớ, chuyên môn giúp bọn hắn khiêng đồ.Bọn họ hấp dẫn ánh mắt mọi người, nhất là Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt, hai người đều dạng khí chất không giống với lứa tuổi, một người trầm ổn thần bí, một người lạnh nhạt yên tĩnh, mà Hồng Nhi lại giống tiểu nha đầu tám tuổi, mở trừng trừng mắt đen lúng liếng suốt cả con đường cứ ngó đông ngó tây.Bọn họ thăm thú suốt cả ngày, đang muốn tìm trà lâu nghỉ chân, lúc này có một tiểu cô nương cùng lão bà bà tay xách giỏ hoa, tiếng rao lanh lảnh bán hoa, thấy ba người họ tiến đến, tiểu cô nương lập tức nghênh đón.