Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 157: Tưởng cứu người thành ra hại người
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng động tác một chút cũng không chậm, ban ngày ban mặt võ nghệ cao cường, nhưng cũng không ai có thể gặp, cho dù thấy cũng bất quá là một trận gió nhẹ, ngay cả hình bóng cũng chưa.Lúc này tôi tớ cõng Hồ Tú Hồng cũng đến, nàng còn bĩu môi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Các ngươi làm sao?”Tô Mạt thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:“Cho ngươi nhìn xem a. Ngươi làm như vậy, hại chết nàng.”Bọn họ tránh ở cao nhất trên nóc nhà, đứng như vậy, nhưng không ai phát hiện.Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nàng ghé sát lỗ tai Tĩnh thiếu gia hỏi,“Tĩnh Ác Ma, chúng ta đứng ở chỗ này, không sợ người ta thấy sao?”Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đến lúc đó bỏ chạy.”Hắn không nói cho nàng, hắn học nhẫn thuật, có thể ẩn thân tàng hình.Mới vừa tới hắn đã tùy tay bày trận pháp, người khác chỉ có thể nhìn thấy trên đầu đỉnh đầu có đám mây che khuất, căn bản không nhìn thấy phía dưới có người.Cái này quá thâm ảo, nàng cũng không biết, nàng tỏ ra không hiểu, rất tò mò, liền hỏi ngay, rất phiền toái.Tô Mạt không tin, nàng quan sát xung quanh, dựa vào địa thế, quả nhiên phát hiện một chút kỳ quái, hừ một tiếng, sau đó thấy một gã bộ dạng sai vặt ở trong góc cùng một tiểu nha đầu lén lút nói chuyện, chỉ lát sau tiểu nha đầu chạy vào nội viện, lập tức bị người dẫn vào gặp chủ nhà.Tĩnh thiếu gia cùng tôi tớ thủ thế, hai người bay nhanh hạ xuống, bóng dáng tung bay, giống như chim yến, lại dừng ở cái cây phía sau phòng lớn, vẫn là một người chưa phát hiện.Cái cây to vừa vặn có thể ngăn trở, cũng có thể nhìn vào bên trong.Tĩnh thiếu gia vận hết nội lực, đem những gì nghe được kể lại cho các nàng nghe,“Tiểu nha đầu nói Thủy Muội gặp được người tốt, cho một túi bạc, Thủy Muội chia một nửa cho lão bà bà, mình giữ nửa còn lại . Hiện tại...... Bọn họ vợ chồng thở phì phì cho người đi tìm Thủy Muội.”Hồ Tú Hồng lập tức nóng nảy,“A, Thủy Muội có nguy hiểm. Các ngươi mau cứu nàng đi.”Tĩnh thiếu gia quét qua nàng liếc mắt một cái,“Tất nhiên là muốn cứu, nhưng giờ nàng phải chịu khổ sở. Nếu không phải ngươi quá xúc động, nàng sẽ không phải như vậy .”
Trong lòng đang suy
nghĩ, nhưng động tác một chút cũng không chậm, ban ngày ban mặt võ nghệ cao cường, nhưng cũng không ai có thể gặp, cho dù thấy cũng bất quá là
một trận gió nhẹ, ngay cả hình bóng cũng chưa.
Lúc này tôi tớ cõng Hồ Tú Hồng cũng đến, nàng còn bĩu môi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Các ngươi làm sao?”
Tô Mạt thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:“Cho ngươi nhìn xem a. Ngươi làm như vậy, hại chết nàng.”
Bọn họ tránh ở cao nhất trên nóc nhà, đứng như vậy, nhưng không ai phát hiện.
Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nàng ghé sát lỗ tai Tĩnh thiếu gia hỏi,“Tĩnh
Ác Ma, chúng ta đứng ở chỗ này, không sợ người ta thấy sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đến lúc đó bỏ chạy.”
Hắn không nói cho nàng, hắn học nhẫn thuật, có thể ẩn thân tàng hình.
Mới vừa tới hắn đã tùy tay bày trận pháp, người khác chỉ có thể nhìn thấy
trên đầu đỉnh đầu có đám mây che khuất, căn bản không nhìn thấy phía
dưới có người.
Cái này quá thâm ảo, nàng cũng không biết, nàng tỏ ra không hiểu, rất tò mò, liền hỏi ngay, rất phiền toái.
Tô Mạt không tin, nàng quan sát xung quanh, dựa vào địa thế, quả nhiên
phát hiện một chút kỳ quái, hừ một tiếng, sau đó thấy một gã bộ dạng sai vặt ở trong góc cùng một tiểu nha đầu lén lút nói chuyện, chỉ lát sau
tiểu nha đầu chạy vào nội viện, lập tức bị người dẫn vào gặp chủ nhà.
Tĩnh thiếu gia cùng tôi tớ thủ thế, hai người bay nhanh hạ xuống, bóng dáng
tung bay, giống như chim yến, lại dừng ở cái cây phía sau phòng lớn, vẫn là một người chưa phát hiện.
Cái cây to vừa vặn có thể ngăn trở, cũng có thể nhìn vào bên trong.
Tĩnh thiếu gia vận hết nội lực, đem những gì nghe được kể lại cho các nàng
nghe,“Tiểu nha đầu nói Thủy Muội gặp được người tốt, cho một túi bạc,
Thủy Muội chia một nửa cho lão bà bà, mình giữ nửa còn lại . Hiện
tại...... Bọn họ vợ chồng thở phì phì cho người đi tìm Thủy Muội.”
Hồ Tú Hồng lập tức nóng nảy,“A, Thủy Muội có nguy hiểm. Các ngươi mau cứu nàng đi.”
Tĩnh thiếu gia quét qua nàng liếc mắt một cái,“Tất nhiên là muốn cứu, nhưng
giờ nàng phải chịu khổ sở. Nếu không phải ngươi quá xúc động, nàng sẽ
không phải như vậy .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng đang suy nghĩ, nhưng động tác một chút cũng không chậm, ban ngày ban mặt võ nghệ cao cường, nhưng cũng không ai có thể gặp, cho dù thấy cũng bất quá là một trận gió nhẹ, ngay cả hình bóng cũng chưa.Lúc này tôi tớ cõng Hồ Tú Hồng cũng đến, nàng còn bĩu môi, nhìn bọn họ liếc mắt một cái,“Các ngươi làm sao?”Tô Mạt thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói:“Cho ngươi nhìn xem a. Ngươi làm như vậy, hại chết nàng.”Bọn họ tránh ở cao nhất trên nóc nhà, đứng như vậy, nhưng không ai phát hiện.Tô Mạt cảm thấy rất kỳ quái, nàng ghé sát lỗ tai Tĩnh thiếu gia hỏi,“Tĩnh Ác Ma, chúng ta đứng ở chỗ này, không sợ người ta thấy sao?”Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đến lúc đó bỏ chạy.”Hắn không nói cho nàng, hắn học nhẫn thuật, có thể ẩn thân tàng hình.Mới vừa tới hắn đã tùy tay bày trận pháp, người khác chỉ có thể nhìn thấy trên đầu đỉnh đầu có đám mây che khuất, căn bản không nhìn thấy phía dưới có người.Cái này quá thâm ảo, nàng cũng không biết, nàng tỏ ra không hiểu, rất tò mò, liền hỏi ngay, rất phiền toái.Tô Mạt không tin, nàng quan sát xung quanh, dựa vào địa thế, quả nhiên phát hiện một chút kỳ quái, hừ một tiếng, sau đó thấy một gã bộ dạng sai vặt ở trong góc cùng một tiểu nha đầu lén lút nói chuyện, chỉ lát sau tiểu nha đầu chạy vào nội viện, lập tức bị người dẫn vào gặp chủ nhà.Tĩnh thiếu gia cùng tôi tớ thủ thế, hai người bay nhanh hạ xuống, bóng dáng tung bay, giống như chim yến, lại dừng ở cái cây phía sau phòng lớn, vẫn là một người chưa phát hiện.Cái cây to vừa vặn có thể ngăn trở, cũng có thể nhìn vào bên trong.Tĩnh thiếu gia vận hết nội lực, đem những gì nghe được kể lại cho các nàng nghe,“Tiểu nha đầu nói Thủy Muội gặp được người tốt, cho một túi bạc, Thủy Muội chia một nửa cho lão bà bà, mình giữ nửa còn lại . Hiện tại...... Bọn họ vợ chồng thở phì phì cho người đi tìm Thủy Muội.”Hồ Tú Hồng lập tức nóng nảy,“A, Thủy Muội có nguy hiểm. Các ngươi mau cứu nàng đi.”Tĩnh thiếu gia quét qua nàng liếc mắt một cái,“Tất nhiên là muốn cứu, nhưng giờ nàng phải chịu khổ sở. Nếu không phải ngươi quá xúc động, nàng sẽ không phải như vậy .”