Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 185: Lão đại, tiểu đệ tâm phục khẩu phục
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”Hắn xoay người một cái, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.Ruột quặn đau, cơ hồ cảm giác như muốn đứt.Tô Mạt hơi cười, bịt mũi, làm ra bộ dáng chán ghét:“Nhanh đi đại tiện mau, cách xa ta một chút a.”Vì chống lại thuốc mê hắn bỏ, A Lí hạ dược khác với hắn, hiện tại mới hoàn toàn phát tác, quả nhiên tố chất thân thể hắn quá cứng rắn.Một lát sau, sắc mặt Lưu Hắc Hổ vàng xanh, kéo lê hai cái chân lại gần, không có chút sức lực.Phù phù quỳ xuống trước Tô Mạt.Tô Mạt ngồi ở chỗ kia, tuy rằng nhìn giống đứa nhỏ, nhưng ở trong mắt hắn đó chính là nữ hoàng.Tô Mạt cười nói:“Đừng cải tà quy chính a. Cái gì là tà, cái gì là chính? Chỉ cần sảng khoái phân rõ ân đức cừu địch là được. Nhưng ngươi không thể khi dễ ức hiếp dân chúng. Dân chúng chỉ để ý trồng trọt sống yên ổn. Ngươi không cho họ sống, họ cũng sẽ không để yên cho ngươi sống. Mặc kệ ngươi lợi hại ra sao, ngươi đều phải tôn trọng dân chúng, nếu không, ngươi chờ chịu khổ đi! Ngươi dồn ép bọn họ quá mức thì dù ngươi có lợi hại thế nào cũng không yên thân đâu.”Lưu Hắc Hổ dập đầu:“Tiểu nhân nhớ kỹ.”Tô Mạt lại nói:“Trước khi làm gì đó nên động não, đừng gặp lợi quên nghĩa, muốn của cải không muốn mạng sống.”Lưu Hắc Hổ lại dập đầu:“Lão đại, tiểu nhân nhớ kỹ.”Tô Mạt lại không phản đối, nàng xoa tay đứng lên,“ Xưng hô này không tệ a.”Lưu Hắc Hổ vui vẻ, nếu nàng chịu làm lão đại của mình, Hắc Hổ sơn không phải lo lắng sẽ không thịnh vượng rồi?Hắn không có khí lực, cũng không có đầu óc, Tô tiểu thư này quả thực chính là thần đồng.Tô Mạt sửa lại làn váy, Lưu Hắc Hổ vẻ mặt lo lắng,“Ngươi đứng gần đây, đừng đứng ở bên trên cạnh giếng.”Tô Mạt quả nhiên đến đi đứng trước mặt hắn.Lưu Hắc Hổ cười hắc hắc, hướng nàng chắp tay.Bàn tay nhỏ của Tô Mạt bé sờ sờ đỉnh đầu hắn:“Được, châu báu dưới giếng ngươi mang về, còn có ba ngàn lượng ngân phiếu kia, ngươi cũng thu hồi đi, ráng dẫn dắt các huynh đệ. Chờ ta có thời gian, sẽ đi Hắc Hổ sơn gặp các ngươi.”Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng:“Lão đại, ngươi, ngươi không theo ta trở về?”Nhiều tiền của vàng bạc châu báu như vậy, còn có ba ngàn lượng bạc, đều cho hắn? Sau đó nàng cũng không đi giám sát hắn?Cho không?----&&&----Thiên hạ của Mạt Mạt, tiểu đội binh sĩ thứ nhất sắp sửa ra lò. …hắc hắc.
Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”
Hắn xoay người một cái, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Ruột quặn đau, cơ hồ cảm giác như muốn đứt.
Tô Mạt hơi cười, bịt mũi, làm ra bộ dáng chán ghét:“Nhanh đi đại tiện mau, cách xa ta một chút a.”
Vì chống lại thuốc mê hắn bỏ, A Lí hạ dược khác với hắn, hiện tại mới hoàn toàn phát tác, quả nhiên tố chất thân thể hắn quá cứng rắn.
Một lát sau, sắc mặt Lưu Hắc Hổ vàng xanh, kéo lê hai cái chân lại gần, không có chút sức lực.
Phù phù quỳ xuống trước Tô Mạt.
Tô Mạt ngồi ở chỗ kia, tuy rằng nhìn giống đứa nhỏ, nhưng ở trong mắt hắn đó chính là nữ hoàng.
Tô Mạt cười nói:“Đừng cải tà quy chính a. Cái gì là tà, cái gì là chính?
Chỉ cần sảng khoái phân rõ ân đức cừu địch là được. Nhưng ngươi không
thể khi dễ ức hiếp dân chúng. Dân chúng chỉ để ý trồng trọt sống yên ổn. Ngươi không cho họ sống, họ cũng sẽ không để yên cho ngươi sống. Mặc kệ ngươi lợi hại ra sao, ngươi đều phải tôn trọng dân chúng, nếu không,
ngươi chờ chịu khổ đi! Ngươi dồn ép bọn họ quá mức thì dù ngươi có lợi
hại thế nào cũng không yên thân đâu.”
Lưu Hắc Hổ dập đầu:“Tiểu nhân nhớ kỹ.”
Tô Mạt lại nói:“Trước khi làm gì đó nên động não, đừng gặp lợi quên nghĩa, muốn của cải không muốn mạng sống.”
Lưu Hắc Hổ lại dập đầu:“Lão đại, tiểu nhân nhớ kỹ.”
Tô Mạt lại không phản đối, nàng xoa tay đứng lên,“ Xưng hô này không tệ a.”
Lưu Hắc Hổ vui vẻ, nếu nàng chịu làm lão đại của mình, Hắc Hổ sơn không phải lo lắng sẽ không thịnh vượng rồi?
Hắn không có khí lực, cũng không có đầu óc, Tô tiểu thư này quả thực chính là thần đồng.
Tô Mạt sửa lại làn váy, Lưu Hắc Hổ vẻ mặt lo lắng,“Ngươi đứng gần đây, đừng đứng ở bên trên cạnh giếng.”
Tô Mạt quả nhiên đến đi đứng trước mặt hắn.
Lưu Hắc Hổ cười hắc hắc, hướng nàng chắp tay.
Bàn tay nhỏ của Tô Mạt bé sờ sờ đỉnh đầu hắn:“Được, châu báu dưới giếng
ngươi mang về, còn có ba ngàn lượng ngân phiếu kia, ngươi cũng thu hồi
đi, ráng dẫn dắt các huynh đệ. Chờ ta có thời gian, sẽ đi Hắc Hổ sơn gặp các ngươi.”
Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng:“Lão đại, ngươi, ngươi không theo ta trở về?”
Nhiều tiền của vàng bạc châu báu như vậy, còn có ba ngàn lượng bạc, đều cho hắn? Sau đó nàng cũng không đi giám sát hắn?
Cho không?
----&&&----
Thiên hạ của Mạt Mạt, tiểu đội binh sĩ thứ nhất sắp sửa ra lò. …hắc hắc.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lưu Hắc Hổ đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với nàng:“Tô tiểu thư, ta sai rồi, ta về sau sẽ cải tà quy chính.”Hắn xoay người một cái, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.Ruột quặn đau, cơ hồ cảm giác như muốn đứt.Tô Mạt hơi cười, bịt mũi, làm ra bộ dáng chán ghét:“Nhanh đi đại tiện mau, cách xa ta một chút a.”Vì chống lại thuốc mê hắn bỏ, A Lí hạ dược khác với hắn, hiện tại mới hoàn toàn phát tác, quả nhiên tố chất thân thể hắn quá cứng rắn.Một lát sau, sắc mặt Lưu Hắc Hổ vàng xanh, kéo lê hai cái chân lại gần, không có chút sức lực.Phù phù quỳ xuống trước Tô Mạt.Tô Mạt ngồi ở chỗ kia, tuy rằng nhìn giống đứa nhỏ, nhưng ở trong mắt hắn đó chính là nữ hoàng.Tô Mạt cười nói:“Đừng cải tà quy chính a. Cái gì là tà, cái gì là chính? Chỉ cần sảng khoái phân rõ ân đức cừu địch là được. Nhưng ngươi không thể khi dễ ức hiếp dân chúng. Dân chúng chỉ để ý trồng trọt sống yên ổn. Ngươi không cho họ sống, họ cũng sẽ không để yên cho ngươi sống. Mặc kệ ngươi lợi hại ra sao, ngươi đều phải tôn trọng dân chúng, nếu không, ngươi chờ chịu khổ đi! Ngươi dồn ép bọn họ quá mức thì dù ngươi có lợi hại thế nào cũng không yên thân đâu.”Lưu Hắc Hổ dập đầu:“Tiểu nhân nhớ kỹ.”Tô Mạt lại nói:“Trước khi làm gì đó nên động não, đừng gặp lợi quên nghĩa, muốn của cải không muốn mạng sống.”Lưu Hắc Hổ lại dập đầu:“Lão đại, tiểu nhân nhớ kỹ.”Tô Mạt lại không phản đối, nàng xoa tay đứng lên,“ Xưng hô này không tệ a.”Lưu Hắc Hổ vui vẻ, nếu nàng chịu làm lão đại của mình, Hắc Hổ sơn không phải lo lắng sẽ không thịnh vượng rồi?Hắn không có khí lực, cũng không có đầu óc, Tô tiểu thư này quả thực chính là thần đồng.Tô Mạt sửa lại làn váy, Lưu Hắc Hổ vẻ mặt lo lắng,“Ngươi đứng gần đây, đừng đứng ở bên trên cạnh giếng.”Tô Mạt quả nhiên đến đi đứng trước mặt hắn.Lưu Hắc Hổ cười hắc hắc, hướng nàng chắp tay.Bàn tay nhỏ của Tô Mạt bé sờ sờ đỉnh đầu hắn:“Được, châu báu dưới giếng ngươi mang về, còn có ba ngàn lượng ngân phiếu kia, ngươi cũng thu hồi đi, ráng dẫn dắt các huynh đệ. Chờ ta có thời gian, sẽ đi Hắc Hổ sơn gặp các ngươi.”Lưu Hắc Hổ kinh ngạc nhìn nàng:“Lão đại, ngươi, ngươi không theo ta trở về?”Nhiều tiền của vàng bạc châu báu như vậy, còn có ba ngàn lượng bạc, đều cho hắn? Sau đó nàng cũng không đi giám sát hắn?Cho không?----&&&----Thiên hạ của Mạt Mạt, tiểu đội binh sĩ thứ nhất sắp sửa ra lò. …hắc hắc.