Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 216: Vì sao lão phu nhân án binh bất động?
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt cho bọn họ ở trong tòa viện có 3 cửa tiến vào, Tĩnh thiếu gia đãi khách ở trung đình.Tô Mạt chạy một hơi tới, ở đại sảnh không thấy hắn, liền đi đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người đang nói chuyện bên trong hoảng sợ.Tĩnh thiếu gia đang cùng A Lí phân phó vài chuyện.Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, hắn phất phất tay để A Lí mấy người đó đi xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã thì làm sao bây giờ?”Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận nói:“Độc phụ kia, hiện nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhẹ nhàng gõ xuống cái tay nhỏ bé của nàng.Tô Mạt ai nha một tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở trên đùi, xem xét bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sao lại thế này?”Tô Mạt thở phì phì nói:“Bị lão độc phụ chọc tức chứ sao.”Sau đó chính mình nhất thời không kiềm chế, hung hăng vỗ một cái. Vì thế thành như vậy, chỉ trách da thịt quá mềm mại a.“Ta vốn nghĩ là bà ta bị hưu rồi, hoặc là điên rồi, hoặc là thắt cổ, hoặc là bị giết chết, hoặc là ở tiểu viện cũ nát...... Ai ngờ...... Hừ!”Nàng thế nhưng lại vẫn yên ổn.Chẳng lẽ kế hoạch của nàng xảy ra vấn đề?Nàng nhìn về hướng Tĩnh thiếu gia,“Có phải hay không các ngươi lộ ra dấu vết ?”Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười yếu ớt,“Không có khả năng. Tô lão phu nhân vốn luôn luôn chú ý đến chuyện xảy ra ở Tô phủ, ta bất quá làm cho bọn họ tìm được những người đó một cách hợp lý mà thôi, bà ta tuyệt đối sẽ không phát hiện là được người khác giúp. Lão phu nhân chỉ tưởng là do chính bà ta điều tra ra .”Tô Mạt khó hiểu nói:“Nếu lão phu nhân có thể điều tra ra, vì sao bà ta một chút cũng chưa ra tay?”Lão phu nhân nếu biết con dâu ác độc như vậy, hại chết người nhiều như vậy, cho dù cố kỵ mặt mũi, không đem nàng ta giải ra quan phủ, không hưu nàng ta, cũng có thể ngầm xử tử nàng ta, sau đó cho Tô Nhân Vũ tái giá với người tốt hơn a.Vì sao một chút cũng không có triển khai cách nào hết vậy?Lão phu nhân này...... Tô Mạt cũng rất muốn gặp mặt bà ta.Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của A Lí,“Người nào lén lén lút lút.”
Tô Việt cho bọn họ ở trong tòa viện có 3 cửa tiến vào, Tĩnh thiếu gia đãi khách ở trung đình.
Tô Mạt chạy một hơi tới, ở đại sảnh không thấy hắn, liền đi đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người đang nói chuyện bên trong
hoảng sợ.
Tĩnh thiếu gia đang cùng A Lí phân phó vài chuyện.
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, hắn
phất phất tay để A Lí mấy người đó đi xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm
sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã thì làm sao bây giờ?”
Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.
Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận nói:“Độc phụ kia, hiện nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”
Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhẹ nhàng gõ xuống cái tay nhỏ bé của nàng.
Tô Mạt ai nha một tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.
Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở trên đùi, xem xét bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sao lại thế này?”
Tô Mạt thở phì phì nói:“Bị lão độc phụ chọc tức chứ sao.”
Sau đó chính mình nhất thời không kiềm chế, hung hăng vỗ một cái. Vì thế thành như vậy, chỉ trách da thịt quá mềm mại a.
“Ta vốn nghĩ là bà ta bị hưu rồi, hoặc là điên rồi, hoặc là thắt cổ, hoặc
là bị giết chết, hoặc là ở tiểu viện cũ nát...... Ai ngờ...... Hừ!”
Nàng thế nhưng lại vẫn yên ổn.
Chẳng lẽ kế hoạch của nàng xảy ra vấn đề?
Nàng nhìn về hướng Tĩnh thiếu gia,“Có phải hay không các ngươi lộ ra dấu vết ?”
Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười yếu ớt,“Không có khả năng. Tô lão phu nhân
vốn luôn luôn chú ý đến chuyện xảy ra ở Tô phủ, ta bất quá làm cho bọn
họ tìm được những người đó một cách hợp lý mà thôi, bà ta tuyệt đối sẽ
không phát hiện là được người khác giúp. Lão phu nhân chỉ tưởng là do
chính bà ta điều tra ra .”
Tô Mạt khó hiểu nói:“Nếu lão phu nhân có thể điều tra ra, vì sao bà ta một chút cũng chưa ra tay?”
Lão phu nhân nếu biết con dâu ác độc như vậy, hại chết người nhiều như vậy, cho dù cố kỵ mặt mũi, không đem nàng ta giải ra quan phủ, không hưu
nàng ta, cũng có thể ngầm xử tử nàng ta, sau đó cho Tô Nhân Vũ tái giá
với người tốt hơn a.
Vì sao một chút cũng không có triển khai cách nào hết vậy?
Lão phu nhân này...... Tô Mạt cũng rất muốn gặp mặt bà ta.
Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của A Lí,“Người nào lén lén lút lút.”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Việt cho bọn họ ở trong tòa viện có 3 cửa tiến vào, Tĩnh thiếu gia đãi khách ở trung đình.Tô Mạt chạy một hơi tới, ở đại sảnh không thấy hắn, liền đi đông sương thư phòng, nàng lập tức vọt vào, khiến mấy người đang nói chuyện bên trong hoảng sợ.Tĩnh thiếu gia đang cùng A Lí phân phó vài chuyện.Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ rực, vừa chạy xong còn thở hồng hộc, hắn phất phất tay để A Lí mấy người đó đi xuống, nhìn về phía Tô Mạt,“Làm sao vậy? Hấp ta hấp tấp, nếu vướng ngã thì làm sao bây giờ?”Tô Mạt quệt miệng, giả bộ là người lớn cái gì chứ, bất quá chính là lớn mấy tuổi mà thôi.Nàng vểnh chân đặt lên bên cạnh thư án, tức giận nói:“Độc phụ kia, hiện nay sống quá tốt a. XX ...... Tức chết ta .”Nghe nàng mắng lời thô tục, Tĩnh thiếu gia nhíu mi, cầm lấy cái thước bên cạnh nhẹ nhàng gõ xuống cái tay nhỏ bé của nàng.Tô Mạt ai nha một tiếng, vội đưa tay rút lại, lộ ra lòng bàn tay có vết đỏ hồng.Tĩnh thiếu gia con mắt rùng mình, lập tức đem nàng ôm tới đặt ở trên đùi, xem xét bàn tay nhỏ bé của nàng,“Sao lại thế này?”Tô Mạt thở phì phì nói:“Bị lão độc phụ chọc tức chứ sao.”Sau đó chính mình nhất thời không kiềm chế, hung hăng vỗ một cái. Vì thế thành như vậy, chỉ trách da thịt quá mềm mại a.“Ta vốn nghĩ là bà ta bị hưu rồi, hoặc là điên rồi, hoặc là thắt cổ, hoặc là bị giết chết, hoặc là ở tiểu viện cũ nát...... Ai ngờ...... Hừ!”Nàng thế nhưng lại vẫn yên ổn.Chẳng lẽ kế hoạch của nàng xảy ra vấn đề?Nàng nhìn về hướng Tĩnh thiếu gia,“Có phải hay không các ngươi lộ ra dấu vết ?”Tĩnh thiếu gia nhướng mày cười yếu ớt,“Không có khả năng. Tô lão phu nhân vốn luôn luôn chú ý đến chuyện xảy ra ở Tô phủ, ta bất quá làm cho bọn họ tìm được những người đó một cách hợp lý mà thôi, bà ta tuyệt đối sẽ không phát hiện là được người khác giúp. Lão phu nhân chỉ tưởng là do chính bà ta điều tra ra .”Tô Mạt khó hiểu nói:“Nếu lão phu nhân có thể điều tra ra, vì sao bà ta một chút cũng chưa ra tay?”Lão phu nhân nếu biết con dâu ác độc như vậy, hại chết người nhiều như vậy, cho dù cố kỵ mặt mũi, không đem nàng ta giải ra quan phủ, không hưu nàng ta, cũng có thể ngầm xử tử nàng ta, sau đó cho Tô Nhân Vũ tái giá với người tốt hơn a.Vì sao một chút cũng không có triển khai cách nào hết vậy?Lão phu nhân này...... Tô Mạt cũng rất muốn gặp mặt bà ta.Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của A Lí,“Người nào lén lén lút lút.”