Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 251: Thực luyến tiếc nàng nhưng buộc phải rời xa
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Loại bàn tán này không dám ở trước mặt người khác nói, sau lưng xuyên tạc bậy bạ, cấm cũng cấm không được, cho nên Tô Nhân Vũ cũng không thèm quản, dù sao bọn họ nói Mạt nhi là nữ nhi của hắn, đến từ đâu không quan trọng, là nữ nhi của hắn là tốt rồi.Hắn chỉ biết cười với Tô Mạt rất sủng nịch,“Mạt nhi thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, trời sinh có tài làm đương gia.”Hắn nói như vậy càng làm mọi người thêm đồn đãi, Tô phủ hiện nay do đứa trẻ 7, 8 tuổi tiểu oa nhi đương gia.Đảo mắt đã tới tháng 7, thời tiết nóng bức nhưng ẩm ướt, Tô Mạt không thích nhúc nhích, liền nằm bò dưới giàn hoa tử đằng, trên chiếc võng lười nhác lim dim mắt.Tô Việt cùng nhị tiểu thư ở một bên chơi cờ, Tĩnh thiếu gia lột nho đút cho Tô Mạt ăn.A Lí từ bên ngoài tiến vào, ghé sát vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói hai ba câu.Tĩnh thiếu gia nghe xong, đôi chân mày nhíu chặt,“Thật sao?”A Lí vội gật đầu.Tô Mạt lập tức ngồi dậy, nhìn hai người bọn họ, giả bộ nói:“Ta muốn đi ngủ một lát.”Tĩnh thiếu gia liền ôm lấy nàng, bên kia nhị tiểu thư lập tức buông quân cờ xuống,“Ta đưa ngươi đi.”Tô Việt vội kéo lấy tay áo của nàng, nhị muội muội này có đôi khi thông minh nhưng có đôi khi lại thực ngốc, rõ như ban ngày là bọn họ muốn nói chuyện riêng với nhau.Nhị tiểu thư nóng nảy, kéo tay áo lại,“Nhị ca làm gì vậy.”Nói xong định đuổi theo.Tô Việt sắc mặt hơi hơi trầm xuống,“Nhị muội muội như thế nào lại không hiểu, Tĩnh thiếu gia có chuyện muốn nói với Mạt nhi muội muội.”Nhị tiểu thư khóe miệng bĩu ra,“Chẳng lẽ ta không thể nghe sao?”Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Nhị muội muội tâm cao tận mây xanh, điều này không có gì là không tốt, vẫn là đừng để tâm mình đặt trên người Tĩnh Thiếu gia.”Ai cũng đều có thể nhìn ra trái tim hắn đều đặt ở trên người Tô Mạt, chỉ chờ nàng ta lớn lên mà thôi.Nhị tiểu thư cười lạnh,“Nhị ca ca cũng không tránh khỏi điệu bộ nịnh hót a. Chẳng lẽ chưa nghe qua “hoa nở thì phải tàn” sao, không người nào cứ may mắn mãi thế? Hơn nữa, nam nhân sáng nắng chiều mưa, cũng là thông thường thôi.”Nói xong nàng kéo làn váy lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo.Tô Việt mím môi thành đường chỉ, nhướng mày cười lạnh, vậy thì xem nàng ta sẽ bị té nhào đau đớn ra sao.Lại nói Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia ôm đi vào phòng, A Lí canh giữ ở bên ngoài, hai người nói chuyện bí mật.“Ngươi muốn hiện tại lên đường ngay? Mấy ngày nữa Tô gia sẽ lên đường rồi.”Tĩnh thiếu gia nói:“Trong nhà xảy ra chút chuyện, phải mau chóng về ngay. Nàng về cùng ta......”
Loại bàn tán này
không dám ở trước mặt người khác nói, sau lưng xuyên tạc bậy bạ, cấm
cũng cấm không được, cho nên Tô Nhân Vũ cũng không thèm quản, dù sao bọn họ nói Mạt nhi là nữ nhi của hắn, đến từ đâu không quan trọng, là nữ
nhi của hắn là tốt rồi.
Hắn chỉ biết cười với Tô Mạt rất sủng
nịch,“Mạt nhi thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, trời
sinh có tài làm đương gia.”
Hắn nói như vậy càng làm mọi người thêm đồn đãi, Tô phủ hiện nay do đứa trẻ 7, 8 tuổi tiểu oa nhi đương gia.
Đảo mắt đã tới tháng 7, thời tiết nóng bức nhưng ẩm ướt, Tô Mạt không thích nhúc nhích, liền nằm bò dưới giàn hoa tử đằng, trên chiếc võng lười
nhác lim dim mắt.
Tô Việt cùng nhị tiểu thư ở một bên chơi cờ, Tĩnh thiếu gia lột nho đút cho Tô Mạt ăn.
A Lí từ bên ngoài tiến vào, ghé sát vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói hai ba câu.
Tĩnh thiếu gia nghe xong, đôi chân mày nhíu chặt,“Thật sao?”
A Lí vội gật đầu.
Tô Mạt lập tức ngồi dậy, nhìn hai người bọn họ, giả bộ nói:“Ta muốn đi ngủ một lát.”
Tĩnh thiếu gia liền ôm lấy nàng, bên kia nhị tiểu thư lập tức buông quân cờ xuống,“Ta đưa ngươi đi.”
Tô Việt vội kéo lấy tay áo của nàng, nhị muội muội này có đôi khi thông
minh nhưng có đôi khi lại thực ngốc, rõ như ban ngày là bọn họ muốn nói
chuyện riêng với nhau.
Nhị tiểu thư nóng nảy, kéo tay áo lại,“Nhị ca làm gì vậy.”
Nói xong định đuổi theo.
Tô Việt sắc mặt hơi hơi trầm xuống,“Nhị muội muội như thế nào lại không
hiểu, Tĩnh thiếu gia có chuyện muốn nói với Mạt nhi muội muội.”
Nhị tiểu thư khóe miệng bĩu ra,“Chẳng lẽ ta không thể nghe sao?”
Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Nhị muội muội tâm cao tận mây xanh,
điều này không có gì là không tốt, vẫn là đừng để tâm mình đặt trên
người Tĩnh Thiếu gia.”
Ai cũng đều có thể nhìn ra trái tim hắn đều đặt ở trên người Tô Mạt, chỉ chờ nàng ta lớn lên mà thôi.
Nhị tiểu thư cười lạnh,“Nhị ca ca cũng không tránh khỏi điệu bộ nịnh hót a. Chẳng lẽ chưa nghe qua “hoa nở thì phải tàn” sao, không người nào cứ
may mắn mãi thế? Hơn nữa, nam nhân sáng nắng chiều mưa, cũng là thông
thường thôi.”
Nói xong nàng kéo làn váy lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo.
Tô Việt mím môi thành đường chỉ, nhướng mày cười lạnh, vậy thì xem nàng ta sẽ bị té nhào đau đớn ra sao.
Lại nói Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia ôm đi vào phòng, A Lí canh giữ ở bên ngoài, hai người nói chuyện bí mật.
“Ngươi muốn hiện tại lên đường ngay? Mấy ngày nữa Tô gia sẽ lên đường rồi.”
Tĩnh thiếu gia nói:“Trong nhà xảy ra chút chuyện, phải mau chóng về ngay. Nàng về cùng ta......”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Loại bàn tán này không dám ở trước mặt người khác nói, sau lưng xuyên tạc bậy bạ, cấm cũng cấm không được, cho nên Tô Nhân Vũ cũng không thèm quản, dù sao bọn họ nói Mạt nhi là nữ nhi của hắn, đến từ đâu không quan trọng, là nữ nhi của hắn là tốt rồi.Hắn chỉ biết cười với Tô Mạt rất sủng nịch,“Mạt nhi thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, trời sinh có tài làm đương gia.”Hắn nói như vậy càng làm mọi người thêm đồn đãi, Tô phủ hiện nay do đứa trẻ 7, 8 tuổi tiểu oa nhi đương gia.Đảo mắt đã tới tháng 7, thời tiết nóng bức nhưng ẩm ướt, Tô Mạt không thích nhúc nhích, liền nằm bò dưới giàn hoa tử đằng, trên chiếc võng lười nhác lim dim mắt.Tô Việt cùng nhị tiểu thư ở một bên chơi cờ, Tĩnh thiếu gia lột nho đút cho Tô Mạt ăn.A Lí từ bên ngoài tiến vào, ghé sát vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói hai ba câu.Tĩnh thiếu gia nghe xong, đôi chân mày nhíu chặt,“Thật sao?”A Lí vội gật đầu.Tô Mạt lập tức ngồi dậy, nhìn hai người bọn họ, giả bộ nói:“Ta muốn đi ngủ một lát.”Tĩnh thiếu gia liền ôm lấy nàng, bên kia nhị tiểu thư lập tức buông quân cờ xuống,“Ta đưa ngươi đi.”Tô Việt vội kéo lấy tay áo của nàng, nhị muội muội này có đôi khi thông minh nhưng có đôi khi lại thực ngốc, rõ như ban ngày là bọn họ muốn nói chuyện riêng với nhau.Nhị tiểu thư nóng nảy, kéo tay áo lại,“Nhị ca làm gì vậy.”Nói xong định đuổi theo.Tô Việt sắc mặt hơi hơi trầm xuống,“Nhị muội muội như thế nào lại không hiểu, Tĩnh thiếu gia có chuyện muốn nói với Mạt nhi muội muội.”Nhị tiểu thư khóe miệng bĩu ra,“Chẳng lẽ ta không thể nghe sao?”Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Nhị muội muội tâm cao tận mây xanh, điều này không có gì là không tốt, vẫn là đừng để tâm mình đặt trên người Tĩnh Thiếu gia.”Ai cũng đều có thể nhìn ra trái tim hắn đều đặt ở trên người Tô Mạt, chỉ chờ nàng ta lớn lên mà thôi.Nhị tiểu thư cười lạnh,“Nhị ca ca cũng không tránh khỏi điệu bộ nịnh hót a. Chẳng lẽ chưa nghe qua “hoa nở thì phải tàn” sao, không người nào cứ may mắn mãi thế? Hơn nữa, nam nhân sáng nắng chiều mưa, cũng là thông thường thôi.”Nói xong nàng kéo làn váy lên, ngẩng đầu ưỡn ngực đuổi theo.Tô Việt mím môi thành đường chỉ, nhướng mày cười lạnh, vậy thì xem nàng ta sẽ bị té nhào đau đớn ra sao.Lại nói Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia ôm đi vào phòng, A Lí canh giữ ở bên ngoài, hai người nói chuyện bí mật.“Ngươi muốn hiện tại lên đường ngay? Mấy ngày nữa Tô gia sẽ lên đường rồi.”Tĩnh thiếu gia nói:“Trong nhà xảy ra chút chuyện, phải mau chóng về ngay. Nàng về cùng ta......”