Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 254: Nếu nàng nửa điểm sơ xuất
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ cười nói:“Ta làm chuyện này. Không cần thiếu gia phân phó, ta là cầu còn không được.”Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, cũng biết Tô Nhân Vũ giỏi mưu lược, tuyệt đối sẽ tra ra chân tướng, chỉ sợ hiện tại hắn đã kết luận Mạt nhi là nữ nhi thân sinh của hắn, dù sao mọi người đều hiểu lòng lẫn nhau, không nói ra thôi.Hắn cũng không dài dòng, lạnh lùng nói:“Ta có việc gấp, tức khắc trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ở trong lòng ngươi nàng là ai. Tóm lại, nàng tương lai là phu nhân của ta. Nàng có nửa điểm sơ xuất, Tô gia ngươi chịu không nổi đâu .”Tô Nhân Vũ nhìn hắn còn tuổi nhỏ, khí phách như thế, cười cười, thản nhiên nói:“Nàng gả cho ngươi, nàng chính là nữ nhi của ta. Ta tất nhiên sẽ dùng sinh mệnh mình trân trọng nàng.”Không mềm không cứng cho hắn trở về, nói cho Tĩnh thiếu gia, Tô Mạt là phu nhân của hắn sau này là nữ nhi của hắn, chờ lớn lên, lấy hay không lấy chồng, để lúc đó nói.Tĩnh thiếu gia cũng không tranh chấp lấy hay không lấy chồng , chính là muốn Tô Nhân Vũ một cam đoan, cam đoan sẽ tận tâm hết sức bảo hộ Tô Mạt, cái này là đủ.Hắn đứng dậy,“Nàng trước kia có hai nha đầu, có thể kêu trở về hầu hạ nàng.”Nói xong hắn chắp tay,“Gặp ở kinh thành.”Tô Nhân Vũ hoàn lễ, nhìn hắn thân hình chợt lóe, đã biến mất ở cuối sân. Tô Nhân Vũ mâu sắc thâm trầm, xem ra công phu Tĩnh thiếu gia này, quả nhiên là xuất thần.Tô Mạt tỉnh lại đã là hoàng hôn, trong phòng sáng đèn, nàng xem bên gối có một khối ngọc bội, đó là Tĩnh thiếu gia hàng năm đeo , lúc rời đi lưu lại cho nàng làm kỷ niệm .Nàng cười cười, Tĩnh ác ma này, làm sao là ác ma, rõ ràng là đại thiếu gia tình thâm ý trọng.Đáng tiếc nàng cũng không phải là nha đầu!Nàng thưởng thức khối ngọc bội kia, sau đó xuyên qua dây thừng, treo trên cổ, tuy rằng nặng trịch , nhưng là bên người làm ra vẻ, đông ấm hạ lạnh.Tiểu nha đầu hầu hạ nàng thấy nàng tỉnh, lại hầu hạ nàng rửa mặt, trong lúc nhàn thoại nói:“Nhị tiểu thư nghe nói khóc đến quá trưa.”Tô Mạt hỏi:“Như thế nào ?”Tiểu nha đầu lắc đầu,“Không rõ nũa, hình như là bị ngã, cánh tay bị thương, có thể là sợ có sẹo.”Tô Mạt cười nói:“Có gì đâu, ở trên cánh tay cũng không phải trên mặt.”Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mạt mang theo nha đầu đi đến chỗ lão phu nhân.
Tô Nhân Vũ cười nói:“Ta làm chuyện này. Không cần thiếu gia phân phó, ta là cầu còn không được.”
Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, cũng biết Tô Nhân Vũ giỏi mưu lược, tuyệt đối
sẽ tra ra chân tướng, chỉ sợ hiện tại hắn đã kết luận Mạt nhi là nữ nhi
thân sinh của hắn, dù sao mọi người đều hiểu lòng lẫn nhau, không nói ra thôi.
Hắn cũng không dài dòng, lạnh lùng nói:“Ta có việc gấp,
tức khắc trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ở trong lòng ngươi nàng là
ai. Tóm lại, nàng tương lai là phu nhân của ta. Nàng có nửa điểm sơ
xuất, Tô gia ngươi chịu không nổi đâu .”
Tô Nhân Vũ nhìn hắn còn
tuổi nhỏ, khí phách như thế, cười cười, thản nhiên nói:“Nàng gả cho
ngươi, nàng chính là nữ nhi của ta. Ta tất nhiên sẽ dùng sinh mệnh mình
trân trọng nàng.”
Không mềm không cứng cho hắn trở về, nói cho Tĩnh
thiếu gia, Tô Mạt là phu nhân của hắn sau này là nữ nhi của hắn, chờ lớn lên, lấy hay không lấy chồng, để lúc đó nói.
Tĩnh thiếu gia cũng không tranh chấp lấy hay không lấy chồng , chính là muốn Tô Nhân Vũ một cam đoan, cam đoan sẽ tận tâm hết sức bảo hộ Tô Mạt, cái này là đủ.
Hắn đứng dậy,“Nàng trước kia có hai nha đầu, có thể kêu trở về hầu hạ nàng.”
Nói xong hắn chắp tay,“Gặp ở kinh thành.”
Tô Nhân Vũ hoàn lễ, nhìn hắn thân hình chợt lóe, đã biến mất ở cuối sân.
Tô Nhân Vũ mâu sắc thâm trầm, xem ra công phu Tĩnh thiếu gia này, quả
nhiên là xuất thần.
Tô Mạt tỉnh lại đã là hoàng hôn, trong phòng
sáng đèn, nàng xem bên gối có một khối ngọc bội, đó là Tĩnh thiếu gia
hàng năm đeo , lúc rời đi lưu lại cho nàng làm kỷ niệm .
Nàng cười cười, Tĩnh ác ma này, làm sao là ác ma, rõ ràng là đại thiếu gia tình thâm ý trọng.
Đáng tiếc nàng cũng không phải là nha đầu!
Nàng thưởng thức khối ngọc bội kia, sau đó xuyên qua dây thừng, treo trên
cổ, tuy rằng nặng trịch , nhưng là bên người làm ra vẻ, đông ấm hạ lạnh.
Tiểu nha đầu hầu hạ nàng thấy nàng tỉnh, lại hầu hạ nàng rửa mặt, trong lúc
nhàn thoại nói:“Nhị tiểu thư nghe nói khóc đến quá trưa.”
Tô Mạt hỏi:“Như thế nào ?”
Tiểu nha đầu lắc đầu,“Không rõ nũa, hình như là bị ngã, cánh tay bị thương, có thể là sợ có sẹo.”
Tô Mạt cười nói:“Có gì đâu, ở trên cánh tay cũng không phải trên mặt.”
Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mạt mang theo nha đầu đi đến chỗ lão phu nhân.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Nhân Vũ cười nói:“Ta làm chuyện này. Không cần thiếu gia phân phó, ta là cầu còn không được.”Tĩnh thiếu gia hừ một tiếng, cũng biết Tô Nhân Vũ giỏi mưu lược, tuyệt đối sẽ tra ra chân tướng, chỉ sợ hiện tại hắn đã kết luận Mạt nhi là nữ nhi thân sinh của hắn, dù sao mọi người đều hiểu lòng lẫn nhau, không nói ra thôi.Hắn cũng không dài dòng, lạnh lùng nói:“Ta có việc gấp, tức khắc trở về. Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ở trong lòng ngươi nàng là ai. Tóm lại, nàng tương lai là phu nhân của ta. Nàng có nửa điểm sơ xuất, Tô gia ngươi chịu không nổi đâu .”Tô Nhân Vũ nhìn hắn còn tuổi nhỏ, khí phách như thế, cười cười, thản nhiên nói:“Nàng gả cho ngươi, nàng chính là nữ nhi của ta. Ta tất nhiên sẽ dùng sinh mệnh mình trân trọng nàng.”Không mềm không cứng cho hắn trở về, nói cho Tĩnh thiếu gia, Tô Mạt là phu nhân của hắn sau này là nữ nhi của hắn, chờ lớn lên, lấy hay không lấy chồng, để lúc đó nói.Tĩnh thiếu gia cũng không tranh chấp lấy hay không lấy chồng , chính là muốn Tô Nhân Vũ một cam đoan, cam đoan sẽ tận tâm hết sức bảo hộ Tô Mạt, cái này là đủ.Hắn đứng dậy,“Nàng trước kia có hai nha đầu, có thể kêu trở về hầu hạ nàng.”Nói xong hắn chắp tay,“Gặp ở kinh thành.”Tô Nhân Vũ hoàn lễ, nhìn hắn thân hình chợt lóe, đã biến mất ở cuối sân. Tô Nhân Vũ mâu sắc thâm trầm, xem ra công phu Tĩnh thiếu gia này, quả nhiên là xuất thần.Tô Mạt tỉnh lại đã là hoàng hôn, trong phòng sáng đèn, nàng xem bên gối có một khối ngọc bội, đó là Tĩnh thiếu gia hàng năm đeo , lúc rời đi lưu lại cho nàng làm kỷ niệm .Nàng cười cười, Tĩnh ác ma này, làm sao là ác ma, rõ ràng là đại thiếu gia tình thâm ý trọng.Đáng tiếc nàng cũng không phải là nha đầu!Nàng thưởng thức khối ngọc bội kia, sau đó xuyên qua dây thừng, treo trên cổ, tuy rằng nặng trịch , nhưng là bên người làm ra vẻ, đông ấm hạ lạnh.Tiểu nha đầu hầu hạ nàng thấy nàng tỉnh, lại hầu hạ nàng rửa mặt, trong lúc nhàn thoại nói:“Nhị tiểu thư nghe nói khóc đến quá trưa.”Tô Mạt hỏi:“Như thế nào ?”Tiểu nha đầu lắc đầu,“Không rõ nũa, hình như là bị ngã, cánh tay bị thương, có thể là sợ có sẹo.”Tô Mạt cười nói:“Có gì đâu, ở trên cánh tay cũng không phải trên mặt.”Rửa mặt chải đầu xong, Tô Mạt mang theo nha đầu đi đến chỗ lão phu nhân.