Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 280: Muốn vu oan nàng, không có cửa đâu!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân cho người cầm khăn lông đến, đem Tô Hinh Nhi ôm vào khoang thuyền, cũng bảo người ta ngừng hát hí khúc, kêu đại phu tiến lên chẩn trị cho Tô Hinh Nhi.Bận bịu một hồi xong xuôi, bởi vì là cuối tháng tám, nước dưới sông lạnh lẽo, Tô Hinh Nhi có chút cảm lạnh, đại phu kê đơn, còn cho cả loại thuốc giải nhiệt tránh bị sốt.Lão phu nhân nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hỏi Tô Hinh Nhi,“Rốt cuộc sao lại thế này?”Tô Hinh Nhi cắn môi không nói lời nào,“Không, không có việc gì.”Nàng ta không nói Tô Mạt đương nhiên cũng không mở miệng.Nếu chính mình là tiểu thư của Tô gia, lão phu nhân khả năng muốn sửa trị mình , đáng tiếc, hiện nay mình không phải.Bên trên còn có Tĩnh thiếu gia kia.Đương nhiên, lão phu nhân nếu coi nàng là có ý định giết người ra làm lí do, đem nàng giam cầm lại, giao cho nha môn, cũng đúng là một chiêu quá ác độc đi.Đáng tiếc, chẳng lẽ nàng sẽ ngồi chờ chết sao?Tô Mạt thản nhiên cười, chờ xem Tô Hinh Nhi muốn diễn trò như thế nào.Loại kỹ xảo hãm hại người khác kiểu này, mấy chiêu đơn giản như vậy, nàng liếc mắt một cái có thể khám phá ra, lão phu nhân sao lại không biết?Bất quá là muốn tìm kẻ thế mạng đến giáo huấn chính mình một chút thôi.Lúc này nha hoàn của tam tiểu thư gọi là Minh Tâm nói:“Lão phu nhân, tam tiểu thư nói muốn đi tìm ngũ tiểu thư xin lỗi, nô tỳ muốn đi cùng, nhưng tam tiểu thư nói đi nhiều người sợ không hay, sẽ ngại ngần.”Tô Mạt cười lạnh, Minh Nguyệt, Minh Tâm đều là nha hoàn lão phu nhân mang đến, phân cho các tiểu thư sai khiến.Vương phu nhân kêu Vương Minh Lan, bọn hạ nhân nha hoàn là không thể kêu chữ Minh này, nhưng lão phu nhân lại để nha hoàn kêu tên đó, có thể thấy được......Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt,“Ngũ nha đầu, sao lại thế này?”Tô Mạt nhìn lão phu nhân có bộ dạng đem nàng coi như nữ nhi của thê thiếp trong Tô gia sinh ra để vặn hỏi, rất muồn buồn nôn a.Nàng thản nhiên nói:“Lão phu nhân vẫn là hỏi tam tiểu thư một chút đi.”Lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, Tô Hinh Nhi khóc nức nở ,“Lão Tổ Mẫu, ngài, ngài đừng hỏi. Đều do ta không tốt. Là ta trước kia quá xấu, làm cho người ta chán ghét. Ta về sau nhất định sẽ cải tà quy chánh, làm lại từ đầu, làm cho mọi người sớm một chút nhận ra sự thành tâm hối cải của ta, một lần nữa chấp nhận ta.”Ngụ ý chính là Tô Mạt chán ghét nàng ta, không tiếp nhận nàng ta, đem nàng ta đẩy xuống sông ?Tô Mạt thoải mái liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói:“Tam tỷ tỷ là tới tìm ta xin lỗi ư? Vậy tại sao lại không lên tiếng?!”

Lão phu nhân cho
người cầm khăn lông đến, đem Tô Hinh Nhi ôm vào khoang thuyền, cũng bảo
người ta ngừng hát hí khúc, kêu đại phu tiến lên chẩn trị cho Tô Hinh
Nhi.

Bận bịu một hồi xong xuôi, bởi vì là cuối tháng tám, nước
dưới sông lạnh lẽo, Tô Hinh Nhi có chút cảm lạnh, đại phu kê đơn, còn
cho cả loại thuốc giải nhiệt tránh bị sốt.

Lão phu nhân nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hỏi Tô Hinh Nhi,“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tô Hinh Nhi cắn môi không nói lời nào,“Không, không có việc gì.”

Nàng ta không nói Tô Mạt đương nhiên cũng không mở miệng.

Nếu chính mình là tiểu thư của Tô gia, lão phu nhân khả năng muốn sửa trị mình , đáng tiếc, hiện nay mình không phải.

Bên trên còn có Tĩnh thiếu gia kia.

Đương nhiên, lão phu nhân nếu coi nàng là có ý định giết người ra làm lí do,
đem nàng giam cầm lại, giao cho nha môn, cũng đúng là một chiêu quá ác
độc đi.

Đáng tiếc, chẳng lẽ nàng sẽ ngồi chờ chết sao?

Tô Mạt thản nhiên cười, chờ xem Tô Hinh Nhi muốn diễn trò như thế nào.

Loại kỹ xảo hãm hại người khác kiểu này, mấy chiêu đơn giản như vậy, nàng
liếc mắt một cái có thể khám phá ra, lão phu nhân sao lại không biết?

Bất quá là muốn tìm kẻ thế mạng đến giáo huấn chính mình một chút thôi.

Lúc này nha hoàn của tam tiểu thư gọi là Minh Tâm nói:“Lão phu nhân, tam
tiểu thư nói muốn đi tìm ngũ tiểu thư xin lỗi, nô tỳ muốn đi cùng, nhưng tam tiểu thư nói đi nhiều người sợ không hay, sẽ ngại ngần.”

Tô Mạt cười lạnh, Minh Nguyệt, Minh Tâm đều là nha hoàn lão phu nhân mang đến, phân cho các tiểu thư sai khiến.

Vương phu nhân kêu Vương Minh Lan, bọn hạ nhân nha hoàn là không thể kêu chữ
Minh này, nhưng lão phu nhân lại để nha hoàn kêu tên đó, có thể thấy
được......

Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt,“Ngũ nha đầu, sao lại thế này?”

Tô Mạt nhìn lão phu nhân có bộ dạng đem nàng coi như nữ nhi của thê thiếp trong Tô gia sinh ra để vặn hỏi, rất muồn buồn nôn a.

Nàng thản nhiên nói:“Lão phu nhân vẫn là hỏi tam tiểu thư một chút đi.”

Lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, Tô Hinh Nhi khóc nức nở ,“Lão Tổ Mẫu,
ngài, ngài đừng hỏi. Đều do ta không tốt. Là ta trước kia quá xấu, làm
cho người ta chán ghét. Ta về sau nhất định sẽ cải tà quy chánh, làm lại từ đầu, làm cho mọi người sớm một chút nhận ra sự thành tâm hối cải của ta, một lần nữa chấp nhận ta.”

Ngụ ý chính là Tô Mạt chán ghét nàng ta, không tiếp nhận nàng ta, đem nàng ta đẩy xuống sông ?

Tô Mạt thoải mái liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói:“Tam tỷ tỷ là tới tìm ta xin lỗi ư? Vậy tại sao lại không lên tiếng?!”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Lão phu nhân cho người cầm khăn lông đến, đem Tô Hinh Nhi ôm vào khoang thuyền, cũng bảo người ta ngừng hát hí khúc, kêu đại phu tiến lên chẩn trị cho Tô Hinh Nhi.Bận bịu một hồi xong xuôi, bởi vì là cuối tháng tám, nước dưới sông lạnh lẽo, Tô Hinh Nhi có chút cảm lạnh, đại phu kê đơn, còn cho cả loại thuốc giải nhiệt tránh bị sốt.Lão phu nhân nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái, hỏi Tô Hinh Nhi,“Rốt cuộc sao lại thế này?”Tô Hinh Nhi cắn môi không nói lời nào,“Không, không có việc gì.”Nàng ta không nói Tô Mạt đương nhiên cũng không mở miệng.Nếu chính mình là tiểu thư của Tô gia, lão phu nhân khả năng muốn sửa trị mình , đáng tiếc, hiện nay mình không phải.Bên trên còn có Tĩnh thiếu gia kia.Đương nhiên, lão phu nhân nếu coi nàng là có ý định giết người ra làm lí do, đem nàng giam cầm lại, giao cho nha môn, cũng đúng là một chiêu quá ác độc đi.Đáng tiếc, chẳng lẽ nàng sẽ ngồi chờ chết sao?Tô Mạt thản nhiên cười, chờ xem Tô Hinh Nhi muốn diễn trò như thế nào.Loại kỹ xảo hãm hại người khác kiểu này, mấy chiêu đơn giản như vậy, nàng liếc mắt một cái có thể khám phá ra, lão phu nhân sao lại không biết?Bất quá là muốn tìm kẻ thế mạng đến giáo huấn chính mình một chút thôi.Lúc này nha hoàn của tam tiểu thư gọi là Minh Tâm nói:“Lão phu nhân, tam tiểu thư nói muốn đi tìm ngũ tiểu thư xin lỗi, nô tỳ muốn đi cùng, nhưng tam tiểu thư nói đi nhiều người sợ không hay, sẽ ngại ngần.”Tô Mạt cười lạnh, Minh Nguyệt, Minh Tâm đều là nha hoàn lão phu nhân mang đến, phân cho các tiểu thư sai khiến.Vương phu nhân kêu Vương Minh Lan, bọn hạ nhân nha hoàn là không thể kêu chữ Minh này, nhưng lão phu nhân lại để nha hoàn kêu tên đó, có thể thấy được......Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt,“Ngũ nha đầu, sao lại thế này?”Tô Mạt nhìn lão phu nhân có bộ dạng đem nàng coi như nữ nhi của thê thiếp trong Tô gia sinh ra để vặn hỏi, rất muồn buồn nôn a.Nàng thản nhiên nói:“Lão phu nhân vẫn là hỏi tam tiểu thư một chút đi.”Lão phu nhân nhìn về phía nàng ta, Tô Hinh Nhi khóc nức nở ,“Lão Tổ Mẫu, ngài, ngài đừng hỏi. Đều do ta không tốt. Là ta trước kia quá xấu, làm cho người ta chán ghét. Ta về sau nhất định sẽ cải tà quy chánh, làm lại từ đầu, làm cho mọi người sớm một chút nhận ra sự thành tâm hối cải của ta, một lần nữa chấp nhận ta.”Ngụ ý chính là Tô Mạt chán ghét nàng ta, không tiếp nhận nàng ta, đem nàng ta đẩy xuống sông ?Tô Mạt thoải mái liếc nàng ta một cái, thản nhiên nói:“Tam tỷ tỷ là tới tìm ta xin lỗi ư? Vậy tại sao lại không lên tiếng?!”

Chương 280: Muốn vu oan nàng, không có cửa đâu!