Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 309: Tĩnh thiếu gia đưa lễ vật thần bí 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiểu nha đầu lập tức đi.Tô Mạt ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi uống sữa nóng, hơi hơi cười nhìn Hoàng Oanh,“Không có việc gì, ngươi xem ta lần ra hung thủ, cho các ngươi hết giận.”Lúc này ánh đèn chợt lóe, tỷ muội Lăng Nhược vào, hai người nâng một thùng gỗ hoa lê, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất.Lan Như cười nói:“Tĩnh thiếu gia nguyên bản đưa lễ vật cho tiểu thư, nói là ở trong cung đưa . Hai người ta vừa nói, hắn cho chúng ta hiện tại mang đến . Tiểu thư nhìn xem, có thích hay không.”Hoàng Oanh cùng Kim Kết bước lên phía trước mở thùng, vừa mở ra, như một làn hơi lạnh tỏa ra, theo bản năng che miệng lại, sợ trước mắt một hơi sáng rọi chảy ra.Chỉ thấy trong rương là một bộ quần áo nữ nhi, còn có đồ trang sức, tinh xảo vô cùng, quả thực là điêu luyện sắc sảo, làm cho người ta nhìn không rời mắt.Quần lót là tơ lụa mềm mại, chạm tay vào vừa ấm áp vừa thơm, trung y là tuyết trắng cực phẩm tơ lụa, tay chạm vào mềm ấm áp, tuyệt đối không giống hơi lạnh bình thường.Áo khoác thoạt nhìn ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biết là tơ tằm gấm vóc, lại không biết dệt thành như thế nào, hoa mỹ vô cùng, làm cho người ta thấy thế là đủ rồi, mặt trên có trăm bướm đậu trên hoa, không phải thêu lên , ngược lại là dệt lên .Không nén nỗi, theo mỗi góc độ đều khác nhau, con bướm cùng đóa hoa thế nhưng biến đổi, đổi góc độ đóa hoa nở rộ giống như nụ hoa sắp bung ra, chỉ có con bướm bay lượn giống như thật.Cho dù Tô Mạt xem cũng ngây người, rất thần kỳ !Lăng Nhược cười nói:“Thiếu gia nghe nói quần áo tiểu thư hỏng rồi, lập tức tìm bộ điệp luyến hoa này mang đến, vóc người hẳn là vừa vặn .”Các nàng lập tức cho Tô Mạt mặc vào thử xem, lớn nhỏ đều vừa vặn rất vừa người.Quần áo này tuy rằng đẹp đẽ quý giá phi thường, lại hoàn hảo mười phần, nhưng con ngươi Tô Mạt phát sáng, ánh sáng ngọc như ngôi sao lạnh, da thịt mềm mại như đóa hoa, khí chất cao quý trong veo, một chút cũng không thua bởi quần áo này.Như thế, quần áo phụ trợ nàng, cũng sẽ làm nàng nổi bật, làm cho nàng càng thêm thích mắt.Tô Mạt trong lòng nói thầm, hắn làm bộ quần áo như vậy cho nàng khi nào?“Có thể hay không rất chói mắt ?”Đến lúc đó không nhìn người khác, liền nhìn nàng , nàng cũng không thích.Lan Như âm thanh giòn tan nói:“Tiểu thư sợ cái gì? Cứ như vậy mới tốt. Như vậy Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái có thể tìm được ngươi .”
Tiểu nha đầu lập tức đi.
Tô Mạt ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi uống sữa nóng, hơi hơi cười
nhìn Hoàng Oanh,“Không có việc gì, ngươi xem ta lần ra hung thủ, cho các ngươi hết giận.”
Lúc này ánh đèn chợt lóe, tỷ muội Lăng Nhược vào, hai người nâng một thùng gỗ hoa lê, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất.
Lan Như cười nói:“Tĩnh thiếu gia nguyên bản đưa lễ vật cho tiểu thư, nói là ở trong cung đưa . Hai người ta vừa nói, hắn cho chúng ta hiện tại mang đến . Tiểu thư nhìn xem, có thích hay không.”
Hoàng Oanh cùng
Kim Kết bước lên phía trước mở thùng, vừa mở ra, như một làn hơi lạnh
tỏa ra, theo bản năng che miệng lại, sợ trước mắt một hơi sáng rọi chảy
ra.
Chỉ thấy trong rương là một bộ quần áo nữ nhi, còn có đồ
trang sức, tinh xảo vô cùng, quả thực là điêu luyện sắc sảo, làm cho
người ta nhìn không rời mắt.
Quần lót là tơ lụa mềm mại, chạm tay vào vừa ấm áp vừa thơm, trung y là tuyết trắng cực phẩm tơ lụa, tay
chạm vào mềm ấm áp, tuyệt đối không giống hơi lạnh bình thường.
Áo khoác thoạt nhìn ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biết là tơ tằm
gấm vóc, lại không biết dệt thành như thế nào, hoa mỹ vô cùng, làm cho
người ta thấy thế là đủ rồi, mặt trên có trăm bướm đậu trên hoa, không
phải thêu lên , ngược lại là dệt lên .
Không nén nỗi, theo mỗi
góc độ đều khác nhau, con bướm cùng đóa hoa thế nhưng biến đổi, đổi góc
độ đóa hoa nở rộ giống như nụ hoa sắp bung ra, chỉ có con bướm bay lượn
giống như thật.
Cho dù Tô Mạt xem cũng ngây người, rất thần kỳ !
Lăng Nhược cười nói:“Thiếu gia nghe nói quần áo tiểu thư hỏng rồi, lập tức
tìm bộ điệp luyến hoa này mang đến, vóc người hẳn là vừa vặn .”
Các nàng lập tức cho Tô Mạt mặc vào thử xem, lớn nhỏ đều vừa vặn rất vừa người.
Quần áo này tuy rằng đẹp đẽ quý giá phi thường, lại hoàn hảo mười phần,
nhưng con ngươi Tô Mạt phát sáng, ánh sáng ngọc như ngôi sao lạnh, da
thịt mềm mại như đóa hoa, khí chất cao quý trong veo, một chút cũng
không thua bởi quần áo này.
Như thế, quần áo phụ trợ nàng, cũng sẽ làm nàng nổi bật, làm cho nàng càng thêm thích mắt.
Tô Mạt trong lòng nói thầm, hắn làm bộ quần áo như vậy cho nàng khi nào?
“Có thể hay không rất chói mắt ?”
Đến lúc đó không nhìn người khác, liền nhìn nàng , nàng cũng không thích.
Lan Như âm thanh giòn tan nói:“Tiểu thư sợ cái gì? Cứ như vậy mới tốt. Như
vậy Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái có thể tìm được ngươi .”
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tiểu nha đầu lập tức đi.Tô Mạt ngồi ở trước bàn trang điểm, chậm rãi uống sữa nóng, hơi hơi cười nhìn Hoàng Oanh,“Không có việc gì, ngươi xem ta lần ra hung thủ, cho các ngươi hết giận.”Lúc này ánh đèn chợt lóe, tỷ muội Lăng Nhược vào, hai người nâng một thùng gỗ hoa lê, thật cẩn thận đặt ở trên mặt đất.Lan Như cười nói:“Tĩnh thiếu gia nguyên bản đưa lễ vật cho tiểu thư, nói là ở trong cung đưa . Hai người ta vừa nói, hắn cho chúng ta hiện tại mang đến . Tiểu thư nhìn xem, có thích hay không.”Hoàng Oanh cùng Kim Kết bước lên phía trước mở thùng, vừa mở ra, như một làn hơi lạnh tỏa ra, theo bản năng che miệng lại, sợ trước mắt một hơi sáng rọi chảy ra.Chỉ thấy trong rương là một bộ quần áo nữ nhi, còn có đồ trang sức, tinh xảo vô cùng, quả thực là điêu luyện sắc sảo, làm cho người ta nhìn không rời mắt.Quần lót là tơ lụa mềm mại, chạm tay vào vừa ấm áp vừa thơm, trung y là tuyết trắng cực phẩm tơ lụa, tay chạm vào mềm ấm áp, tuyệt đối không giống hơi lạnh bình thường.Áo khoác thoạt nhìn ánh sáng lung linh tràn đầy màu sắc, biết là tơ tằm gấm vóc, lại không biết dệt thành như thế nào, hoa mỹ vô cùng, làm cho người ta thấy thế là đủ rồi, mặt trên có trăm bướm đậu trên hoa, không phải thêu lên , ngược lại là dệt lên .Không nén nỗi, theo mỗi góc độ đều khác nhau, con bướm cùng đóa hoa thế nhưng biến đổi, đổi góc độ đóa hoa nở rộ giống như nụ hoa sắp bung ra, chỉ có con bướm bay lượn giống như thật.Cho dù Tô Mạt xem cũng ngây người, rất thần kỳ !Lăng Nhược cười nói:“Thiếu gia nghe nói quần áo tiểu thư hỏng rồi, lập tức tìm bộ điệp luyến hoa này mang đến, vóc người hẳn là vừa vặn .”Các nàng lập tức cho Tô Mạt mặc vào thử xem, lớn nhỏ đều vừa vặn rất vừa người.Quần áo này tuy rằng đẹp đẽ quý giá phi thường, lại hoàn hảo mười phần, nhưng con ngươi Tô Mạt phát sáng, ánh sáng ngọc như ngôi sao lạnh, da thịt mềm mại như đóa hoa, khí chất cao quý trong veo, một chút cũng không thua bởi quần áo này.Như thế, quần áo phụ trợ nàng, cũng sẽ làm nàng nổi bật, làm cho nàng càng thêm thích mắt.Tô Mạt trong lòng nói thầm, hắn làm bộ quần áo như vậy cho nàng khi nào?“Có thể hay không rất chói mắt ?”Đến lúc đó không nhìn người khác, liền nhìn nàng , nàng cũng không thích.Lan Như âm thanh giòn tan nói:“Tiểu thư sợ cái gì? Cứ như vậy mới tốt. Như vậy Tĩnh thiếu gia liếc mắt một cái có thể tìm được ngươi .”