Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 334: Ta muốn tự mình trừng trị bọn họ!06

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Phủ Giác, nàng nhướng mày nói,“Chẳng qua là vừa vặn ta cũng thích chơi trò này. Trò khác sợ rằng không thể được như vậy.”Trốn ở trong này rình coi, bề ngoài là người khiêm tốn nhưng nội tâm lại lén lút.Hừ!Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi.Hoàng Phủ Giác liền cười cười,“Ta sợ Thất đệ cùng Thập tam muội gây phiền toái cho ngươi, cho nên mới đi theo ngươi. Ai biết ngươi chẳng những không bị thua thiệt, còn đả bại Thất đệ. Về sau, đệ ấy sẽ không dám tìm ngươi gây phiền toái nữa .”Thật như vậy sao?Tô Mạt dừng lại cước bộ, nếu là người có lòng tốt, vậy nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử là không tốt rồi.Làm người phải rộng lượng.Nàng cười cười, thi lễ,“Đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm.”Hoàng Phủ Giác nói:“Ta vốn định muốn bảo Thất đệ và Thập tam muội nhận lỗi với ngươi, nào biết đâu chính bọn họ lại tới tìm ngươi gây phiền toái. Coi như dâng lên tận miệng cho ngươi trừng trị .”Tiểu nha đầu này thật đúng là không đơn giản đâu.Tô Mạt vội vàng cảm tạ,“Xin cảm tạ. Ta phải quay trở về, miễn cho bọn họ lo lắng.”Hoàng Phủ Giác đi cùng nàng,“Cùng nhau trở về thôi.”Tô Mạt ngẩn ra, hắn đã dắt bàn tay nhỏ bé của nàng , dẫn nàng đi trở về.Vừa vặn gặp gỡ đám cung nữ cùng thái giám đang đi tìm nàng, nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay liền sửng sốt, bước lên phía trước nghênh đón,“Bệ hạ cùng Quý phi nương nương có hỏi, sợ thất điện hạ khi dễ Tô tiểu thư, sai bọn nô tài tới tìm.”Hoàng Phủ Giác cười ôn nhuận,“Có cái gì cần lo lắng, bất quá chỉ là đi ra ngoài dạo chơi chút thôi.”Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, không cho nàng thoát ra.Mà khí lực của nàng không lớn bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn nắm.Cứ như vậy, hắn nắm tay nàng về tới trước mặt mọi người.Hoàng đế thấy vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt Hoàng quý phi còn ánh lên cái gì đó như lửa.Nếu đại tiểu thư gả cho thái tử, ngũ tiểu thư gả cho ngũ điện hạ, như vậy vẫn là đang chia cắt thế lực của Tô gia.Hoàng quý phi có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía lão phu nhân,“Ngũ tiểu thư......”Lão phu nhân mỉm cười, thấp giọng nói:“Nương nương, bất quá chỉ là đứa nhỏ, không có gì phải lo lắng.”Hoàng quý phi nhẹ nhàng thở ra.Hoàng đế cười cười, nói với Tô Nhân Vũ:“ Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cho bọn trẻ vào cung học tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tiến bộ, chúng ta bậc làm phụ mẫu , cũng yên tâm hơn.”

Tô Mạt quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Phủ Giác, nàng nhướng mày nói,“Chẳng qua là vừa vặn ta cũng thích chơi trò này. Trò khác sợ rằng không thể
được như vậy.”

Trốn ở trong này rình coi, bề ngoài là người khiêm tốn nhưng nội tâm lại lén lút.

Hừ!

Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi.

Hoàng Phủ Giác liền cười cười,“Ta sợ Thất đệ cùng Thập tam muội gây phiền
toái cho ngươi, cho nên mới đi theo ngươi. Ai biết ngươi chẳng những
không bị thua thiệt, còn đả bại Thất đệ. Về sau, đệ ấy sẽ không dám tìm
ngươi gây phiền toái nữa .”

Thật như vậy sao?

Tô Mạt dừng lại cước bộ, nếu là người có lòng tốt, vậy nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử là không tốt rồi.

Làm người phải rộng lượng.

Nàng cười cười, thi lễ,“Đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm.”

Hoàng Phủ Giác nói:“Ta vốn định muốn bảo Thất đệ và Thập tam muội nhận lỗi
với ngươi, nào biết đâu chính bọn họ lại tới tìm ngươi gây phiền toái.
Coi như dâng lên tận miệng cho ngươi trừng trị .”

Tiểu nha đầu này thật đúng là không đơn giản đâu.

Tô Mạt vội vàng cảm tạ,“Xin cảm tạ. Ta phải quay trở về, miễn cho bọn họ lo lắng.”

Hoàng Phủ Giác đi cùng nàng,“Cùng nhau trở về thôi.”

Tô Mạt ngẩn ra, hắn đã dắt bàn tay nhỏ bé của nàng , dẫn nàng đi trở về.

Vừa vặn gặp gỡ đám cung nữ cùng thái giám đang đi tìm nàng, nhìn thấy hai
người bọn họ tay trong tay liền sửng sốt, bước lên phía trước nghênh
đón,“Bệ hạ cùng Quý phi nương nương có hỏi, sợ thất điện hạ khi dễ Tô
tiểu thư, sai bọn nô tài tới tìm.”

Hoàng Phủ Giác cười ôn nhuận,“Có cái gì cần lo lắng, bất quá chỉ là đi ra ngoài dạo chơi chút thôi.”

Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, không cho nàng thoát ra.

Mà khí lực của nàng không lớn bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn nắm.

Cứ như vậy, hắn nắm tay nàng về tới trước mặt mọi người.

Hoàng đế thấy vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt Hoàng quý phi còn ánh lên cái gì đó như lửa.

Nếu đại tiểu thư gả cho thái tử, ngũ tiểu thư gả cho ngũ điện hạ, như vậy vẫn là đang chia cắt thế lực của Tô gia.

Hoàng quý phi có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía lão phu nhân,“Ngũ tiểu thư......”

Lão phu nhân mỉm cười, thấp giọng nói:“Nương nương, bất quá chỉ là đứa nhỏ, không có gì phải lo lắng.”

Hoàng quý phi nhẹ nhàng thở ra.

Hoàng đế cười cười, nói với Tô Nhân Vũ:“ Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cho bọn
trẻ vào cung học tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tiến bộ, chúng ta
bậc làm phụ mẫu , cũng yên tâm hơn.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt quay đầu nhìn, thì ra là Hoàng Phủ Giác, nàng nhướng mày nói,“Chẳng qua là vừa vặn ta cũng thích chơi trò này. Trò khác sợ rằng không thể được như vậy.”Trốn ở trong này rình coi, bề ngoài là người khiêm tốn nhưng nội tâm lại lén lút.Hừ!Nói xong nàng quay đầu muốn rời đi.Hoàng Phủ Giác liền cười cười,“Ta sợ Thất đệ cùng Thập tam muội gây phiền toái cho ngươi, cho nên mới đi theo ngươi. Ai biết ngươi chẳng những không bị thua thiệt, còn đả bại Thất đệ. Về sau, đệ ấy sẽ không dám tìm ngươi gây phiền toái nữa .”Thật như vậy sao?Tô Mạt dừng lại cước bộ, nếu là người có lòng tốt, vậy nàng lại lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử là không tốt rồi.Làm người phải rộng lượng.Nàng cười cười, thi lễ,“Đa tạ Ngũ điện hạ quan tâm.”Hoàng Phủ Giác nói:“Ta vốn định muốn bảo Thất đệ và Thập tam muội nhận lỗi với ngươi, nào biết đâu chính bọn họ lại tới tìm ngươi gây phiền toái. Coi như dâng lên tận miệng cho ngươi trừng trị .”Tiểu nha đầu này thật đúng là không đơn giản đâu.Tô Mạt vội vàng cảm tạ,“Xin cảm tạ. Ta phải quay trở về, miễn cho bọn họ lo lắng.”Hoàng Phủ Giác đi cùng nàng,“Cùng nhau trở về thôi.”Tô Mạt ngẩn ra, hắn đã dắt bàn tay nhỏ bé của nàng , dẫn nàng đi trở về.Vừa vặn gặp gỡ đám cung nữ cùng thái giám đang đi tìm nàng, nhìn thấy hai người bọn họ tay trong tay liền sửng sốt, bước lên phía trước nghênh đón,“Bệ hạ cùng Quý phi nương nương có hỏi, sợ thất điện hạ khi dễ Tô tiểu thư, sai bọn nô tài tới tìm.”Hoàng Phủ Giác cười ôn nhuận,“Có cái gì cần lo lắng, bất quá chỉ là đi ra ngoài dạo chơi chút thôi.”Hắn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của Tô Mạt, không cho nàng thoát ra.Mà khí lực của nàng không lớn bằng hắn, chỉ có thể mặc hắn nắm.Cứ như vậy, hắn nắm tay nàng về tới trước mặt mọi người.Hoàng đế thấy vậy hơi cảm thấy kinh ngạc, trong ánh mắt Hoàng quý phi còn ánh lên cái gì đó như lửa.Nếu đại tiểu thư gả cho thái tử, ngũ tiểu thư gả cho ngũ điện hạ, như vậy vẫn là đang chia cắt thế lực của Tô gia.Hoàng quý phi có chút đứng ngồi không yên, nhìn về phía lão phu nhân,“Ngũ tiểu thư......”Lão phu nhân mỉm cười, thấp giọng nói:“Nương nương, bất quá chỉ là đứa nhỏ, không có gì phải lo lắng.”Hoàng quý phi nhẹ nhàng thở ra.Hoàng đế cười cười, nói với Tô Nhân Vũ:“ Nghỉ ngơi hai ngày, sau đó cho bọn trẻ vào cung học tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau tiến bộ, chúng ta bậc làm phụ mẫu , cũng yên tâm hơn.”

Chương 334: Ta muốn tự mình trừng trị bọn họ!06