Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 337: Nói hay hơn hát 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang nói chuyện thì Kim Kết tiến vào bẩm báo:“Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư, phu nhân đã tới.”Phu nhân?Hai người kinh ngạc kêu một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.Kim Kết gật đầu,“Chính là phu nhân, hiện tại lão phu nhân để cho phu nhân tạm người quản lý việc nhà .”Tô Mạt nhíu mi, xem ra thế lực của nhà họ Vương thật sự không thể khinh thường, cộng thêm địa vị của đại thiếu gia nữa, nếu muốn lật đổ Vương phu nhân cũng không phải dễ dàng như vậy.Lão phu nhân chỉ sợ cũng không vui vẻ gì để bà ta quản lý gia đình, nhưng cũng không có biện pháp khác.Đại tiểu thư sắc mặt có chút tái nhợt, các ngón tay lạnh lẽo, cả người hơi phát run.Tô Mạt cầm tay nàng ta, ôn nhu nói:“Đại tỷ, có gì phải sợ. Dù cho thế nào đi nữa chúng ta đều sẽ ở cạnh nhau .”Nàng âm thầm muốn nói với đại tiểu thư, các nàng cùng Vương phu nhân đã không còn quan hệ gì rồi.Vương phu nhân đối của nàng có dưỡng dục chi ân, cũng bị một gậy kia chặt đứt rồi, hiện nay bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, ít nhất trong nội tâm không cần như trước kia có gánh nặng sâu sắc như vậy nữa.Đại tiểu thư hơi gật đầu, nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái.Vương phu nhân đã dẫn mụ mụ, các di nương bước nhanh đến, vừa tiến đến bèn nói:“Nay ta đã hết bệnh rồi, như cũ quản lý việc nhà, bọn nha đầu các ngươi đều đừng vọng tưởng lại tiếp tục lười biếng. Phải chăm sóc tận tình các tiểu thư mới là nhiệm vụ chính.”Bọn nha hoàn không dám thở mạnh ra tiếng.Vương phu nhân bước vào trong phòng, Tô Mạt cùng đại tiểu thư thỉnh an.Tầm mắt của Vương phu nhân dừng ở trên mặt đại tiểu thư, không có buông tha từng chút biểu tình biến hóa nào.Nàng có thể nhìn ra, đại tiểu thư sợ hãi, mất mát, thậm chí hiện tại là hờ hững, lạnh nhạt.Là thật sự,là cái loại không còn quan hệ chỉ ứng phó cho có lệ thôi.Gương mặt xinh đẹp lại cơ hồ như không có chút máu nào, khiến người ta thương xót.Ánh mắt Vương phu nhân lạnh lùng nhìn các nàng, nắm chặt các ngón tay, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống, nói:“Ta vài ngày trước đó bị bệnh. Không có tới chiếu cố các ngươi. Nay ta đã khỏe lại, các ngươi có cần cái gì, có ủy khuất gì, chỉ cần nói với ta, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi.”Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt, đưa tay ra vỗ lên trên bờ vai đại tiểu thư.Cả người đại tiểu thư run lên, thật giống như bị độc xà cắn, sắc mặt càng trắng bạch.Vương phu nhân ôn nhu nói:“Trước đây là ta sai rồi. Vì Hinh Nhi mà lơ là ngươi. Từ nay về sau sẽ không thế nữa. Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Đang nói chuyện thì Kim Kết tiến vào bẩm báo:“Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư, phu nhân đã tới.”

Phu nhân?

Hai người kinh ngạc kêu một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.

Kim Kết gật đầu,“Chính là phu nhân, hiện tại lão phu nhân để cho phu nhân tạm người quản lý việc nhà .”

Tô Mạt nhíu mi, xem ra thế lực của nhà họ Vương thật sự không thể khinh
thường, cộng thêm địa vị của đại thiếu gia nữa, nếu muốn lật đổ Vương
phu nhân cũng không phải dễ dàng như vậy.

Lão phu nhân chỉ sợ cũng không vui vẻ gì để bà ta quản lý gia đình, nhưng cũng không có biện pháp khác.

Đại tiểu thư sắc mặt có chút tái nhợt, các ngón tay lạnh lẽo, cả người hơi phát run.

Tô Mạt cầm tay nàng ta, ôn nhu nói:“Đại tỷ, có gì phải sợ. Dù cho thế nào đi nữa chúng ta đều sẽ ở cạnh nhau .”

Nàng âm thầm muốn nói với đại tiểu thư, các nàng cùng Vương phu nhân đã không còn quan hệ gì rồi.

Vương phu nhân đối của nàng có dưỡng dục chi ân, cũng bị một gậy kia chặt đứt rồi, hiện nay bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, ít nhất trong nội tâm không cần như trước kia có gánh nặng sâu sắc như vậy nữa.

Đại tiểu thư hơi gật đầu, nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái.

Vương phu nhân đã dẫn mụ mụ, các di nương bước nhanh đến, vừa tiến đến bèn
nói:“Nay ta đã hết bệnh rồi, như cũ quản lý việc nhà, bọn nha đầu các
ngươi đều đừng vọng tưởng lại tiếp tục lười biếng. Phải chăm sóc tận
tình các tiểu thư mới là nhiệm vụ chính.”

Bọn nha hoàn không dám thở mạnh ra tiếng.

Vương phu nhân bước vào trong phòng, Tô Mạt cùng đại tiểu thư thỉnh an.

Tầm mắt của Vương phu nhân dừng ở trên mặt đại tiểu thư, không có buông tha từng chút biểu tình biến hóa nào.

Nàng có thể nhìn ra, đại tiểu thư sợ hãi, mất mát, thậm chí hiện tại là hờ hững, lạnh nhạt.

Là thật sự,là cái loại không còn quan hệ chỉ ứng phó cho có lệ thôi.

Gương mặt xinh đẹp lại cơ hồ như không có chút máu nào, khiến người ta thương xót.

Ánh mắt Vương phu nhân lạnh lùng nhìn các nàng, nắm chặt các ngón tay,
trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống, nói:“Ta
vài ngày trước đó bị bệnh. Không có tới chiếu cố các ngươi. Nay ta đã
khỏe lại, các ngươi có cần cái gì, có ủy khuất gì, chỉ cần nói với ta,
ta tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi.”

Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt, đưa tay ra vỗ lên trên bờ vai đại tiểu thư.

Cả người đại tiểu thư run lên, thật giống như bị độc xà cắn, sắc mặt càng trắng bạch.

Vương phu nhân ôn nhu nói:“Trước đây là ta sai rồi. Vì Hinh Nhi mà lơ là
ngươi. Từ nay về sau sẽ không thế nữa. Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Đang nói chuyện thì Kim Kết tiến vào bẩm báo:“Đại tiểu thư, Ngũ tiểu thư, phu nhân đã tới.”Phu nhân?Hai người kinh ngạc kêu một tiếng, liếc mắt nhìn nhau một cái.Kim Kết gật đầu,“Chính là phu nhân, hiện tại lão phu nhân để cho phu nhân tạm người quản lý việc nhà .”Tô Mạt nhíu mi, xem ra thế lực của nhà họ Vương thật sự không thể khinh thường, cộng thêm địa vị của đại thiếu gia nữa, nếu muốn lật đổ Vương phu nhân cũng không phải dễ dàng như vậy.Lão phu nhân chỉ sợ cũng không vui vẻ gì để bà ta quản lý gia đình, nhưng cũng không có biện pháp khác.Đại tiểu thư sắc mặt có chút tái nhợt, các ngón tay lạnh lẽo, cả người hơi phát run.Tô Mạt cầm tay nàng ta, ôn nhu nói:“Đại tỷ, có gì phải sợ. Dù cho thế nào đi nữa chúng ta đều sẽ ở cạnh nhau .”Nàng âm thầm muốn nói với đại tiểu thư, các nàng cùng Vương phu nhân đã không còn quan hệ gì rồi.Vương phu nhân đối của nàng có dưỡng dục chi ân, cũng bị một gậy kia chặt đứt rồi, hiện nay bọn họ đã không còn quan hệ gì nữa, ít nhất trong nội tâm không cần như trước kia có gánh nặng sâu sắc như vậy nữa.Đại tiểu thư hơi gật đầu, nhìn Tô Mạt liếc mắt một cái.Vương phu nhân đã dẫn mụ mụ, các di nương bước nhanh đến, vừa tiến đến bèn nói:“Nay ta đã hết bệnh rồi, như cũ quản lý việc nhà, bọn nha đầu các ngươi đều đừng vọng tưởng lại tiếp tục lười biếng. Phải chăm sóc tận tình các tiểu thư mới là nhiệm vụ chính.”Bọn nha hoàn không dám thở mạnh ra tiếng.Vương phu nhân bước vào trong phòng, Tô Mạt cùng đại tiểu thư thỉnh an.Tầm mắt của Vương phu nhân dừng ở trên mặt đại tiểu thư, không có buông tha từng chút biểu tình biến hóa nào.Nàng có thể nhìn ra, đại tiểu thư sợ hãi, mất mát, thậm chí hiện tại là hờ hững, lạnh nhạt.Là thật sự,là cái loại không còn quan hệ chỉ ứng phó cho có lệ thôi.Gương mặt xinh đẹp lại cơ hồ như không có chút máu nào, khiến người ta thương xót.Ánh mắt Vương phu nhân lạnh lùng nhìn các nàng, nắm chặt các ngón tay, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn nhẫn nại ngồi xuống, nói:“Ta vài ngày trước đó bị bệnh. Không có tới chiếu cố các ngươi. Nay ta đã khỏe lại, các ngươi có cần cái gì, có ủy khuất gì, chỉ cần nói với ta, ta tự nhiên sẽ làm chủ cho các ngươi.”Bà ta đứng dậy, đi đến trước mặt, đưa tay ra vỗ lên trên bờ vai đại tiểu thư.Cả người đại tiểu thư run lên, thật giống như bị độc xà cắn, sắc mặt càng trắng bạch.Vương phu nhân ôn nhu nói:“Trước đây là ta sai rồi. Vì Hinh Nhi mà lơ là ngươi. Từ nay về sau sẽ không thế nữa. Ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”

Chương 337: Nói hay hơn hát 01