Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 351: Chuyện vui đến phát điên 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận đại hỏa không làm nàng chết cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ, đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa đúng làm của hồi môn.”Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức chết.Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ …vân vân.Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng, nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.
Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa
bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới
đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.
Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.
Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.
Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận
đại hỏa không làm nàng chết cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi
chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.
Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.
Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là
quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong
nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ,
đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa
đúng làm của hồi môn.”
Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức chết.
Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.
Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .
Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc
tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.
Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.
Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.
Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.
Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều
làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”
Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”
Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú
vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp
tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ
…vân vân.
Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng,
nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là
đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Nàng ta đúng lúc nhắc nhở chuyện Tô Mạt bất quá chỉ tạm trú thế thôi, Tĩnh thiếu gia là đưa bạc tới, hắn hiện tại không tiện để Tô Mạt ở lại trong phủ cho nên mới đưa nàng ở tạm chỗ Quốc Công phủ mà thôi.Để Vương phu nhân không nên quên, nay Tô Mạt không phải là tiểu thư của Tô gia, không chịu sự quản lý của bà ta.Vương phu nhân bị hẫng một chút, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ hừ một tiếng.Đến nay bọn họ đều khẳng định, Tô Mạt chính là tứ tiểu thư lúc trước, trận đại hỏa không làm nàng chết cháy, bất quá là được Tĩnh thiếu gia cứu đi chẳng qua là họ không biết được cứu bằng cách nào mà thôi.Chính là mọi người chưa nói toạc ra, nàng cũng không thể quá mức lộ liễu, cho nên cũng không tiện trách cứ Lăng Nhược.Lão phu nhân cười nói:“Tĩnh thiếu gia khách khí như vậy làm cái gì. Vẫn là quên chuyện đó đi. Mạt nhi ở nhà chúng ta, cũng chính là con cháu trong nhà. Chẳng lẽ chúng ta còn không cho nàng ăn uống sao. Bất quá thiếu gia các ngươi đã đưa bạc tới cũng không có lý do trả trở về. Ta làm chủ, đem số tiền này giao cho ngũ nha đầu. Để nàng ta tự quản, về sau vừa đúng làm của hồi môn.”Mọi người cười rộ lên, Vương phu nhân cùng nhị tiểu thư, Tô Hinh Nhi vài người bọn họ bị tức chết.Tĩnh thiếu gia cư xử hào phóng, sủng ái Tô Mạt như vậy, số tiền đưa tới đương nhiên không phải là con số nhỏ.Đều đưa Tô Mạt quản lý, nàng ta là một nữ oa nhi, trong chốc lát trở thành một phú bà .Nhị tiểu thư và những người khác một tháng bất quá chỉ được hai lượng bạc tiền tiêu, quanh năm suốt tháng dành dụm cũng không được bao nhiêu.Nhất thời ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng nhìn chằm chằm Tô Mạt.Tô Mạt hồn nhiên không để ý, cũng không chối từ, vui sướng hài lòng nói lời cảm tạ.Vương phu nhân thấy nàng cứ như vậy nhận lấy, ngay cả giả vờ chối từ cũng không chối từ, không khỏi càng tức điên lên.Lão phu nhân nhìn Tô Mạt,“Ngươi không ở phủ mấy ngày nay, bọn tỷ muội đều làm mấy bộ đồ mới, mua những dụng cụ dùng học tập khi vào cung cần dùng. Đồ của ngươi là do đại tỷ tỷ ngươi giúp ngươi chọn .”Tô Mạt lập tức cười nói cảm tạ với đại tiểu thư:“Tỷ tỷ chọn cái gì ta cũng thích .”Sau khi ăn xong, nàng lại đem theo ở nông thôn mang đến một ít món đồ thú vị phân cho người trong phủ, có cái giỏ nhỏ làm bằng hàng mây tre, hộp tráp đựng trang sức, còn có một số đá mài bóng, rễ cây tạo hình đẹp đẽ …vân vân.Đại tiểu thư yêu thích không buông, nha hoàn mụ mụ thân cận của Tô Mạt cũng đều thích, Tô Mạt đại đa số đều tặng cho các nàng, nhưng không cho nhị tiểu thư, tam tiểu thư cùng Vương phu nhân. Mà là đem những đồ mua ở kinh thành có tính tượng trưng đem tặng bọn họ.