Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 353: Chuyện vui đến phát điên 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đứng ở trên đường hành lang, trong lòng ôm một đồ vật, nhìn thấy hắn mặc trung y chạy đến, vẻ mặt mừng như điên, nàng cúi đầu xuống phì cười, lại nhìn thấy hắn để chân trần lại ướt sũng .Nay đã là cuối tháng 10, mặt đất lạnh cóng, không nhịn được quan tâm nói:“Trời lạnh như thế sao Quốc Công lại đi chân trần?”Tô Nhân Vũ bây giờ mới phát hiện ra mình không có đi giầy, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, bộ dáng nhếch nhác, vội nói:“Ngươi đi thư phòng chờ ta.”Nói xong vội vàng trở về, cũng không xỏ tất, bất chấp lau chân, liền đem giầy đeo vào, lại khoác áo vào.Hỉ Thước vội hầu hạ hắn chỉnh y phục, Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi đi hâm nóng chén sữa bò đưa tới cho nha đầu kia uống.”Hỉ Thước vội đi.Tô Nhân Vũ bước nhanh đến thư phòng, bên trong chỉ đốt có một chiếc đèn lồng, không phải rất sáng, bóng dáng nho nhỏ của Tô Mạt ở dưới đèn thu lại một khối, ôn nhu mềm mại, tóc xõa trên lưng, nước da trên gương mặt trong suốt đáng yêu, như là bảo thạch tuyệt mỹ, lộ ra ngoài ánh sáng lộng lẫy sáng bóng.Trong lòng hắn thấy ấm áp, không khỏi phát ra thanh âm ôn nhu,“Mạt nhi muốn xem sách sao?”Hắn tưởng nàng tới tìm hắn là muốn sách.Tô Mạt mỉm cười, giơ ra đồ vật gì đó ôm trong lòng,“Ta tới tặng lễ vật cho ngài.”Trái tim Tô Nhân Vũ mãnh liệt đập thình thịch, lập tức lại không nhảy nữa, sau đó lại thùng thùng nhảy dựng lên, dòng máu lại chảy lên não, vui mừng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Tô Mạt đem lễ vật được bọc bằng tấm vải màu xanh đặt vào trong tay hắn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy nặng trình trịch .Tô Mạt nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:“Ngài không nhìn xem có thích hay không à?”Tô Nhân Vũ cười nói:“Ngươi tặng , cái gì ta cũng thích.”Tô Mạt bĩu môi,“Nếu tặng ngài độc xà thì sao?”Tô Nhân Vũ cười ha ha, nói oang oang:“Cái đó cũng thích.”Tô Mạt thở dài, nam nhân này, lúc thích liền móc hết tim gan ra, không có nguyên tắc, không có giới hạn.Aiz, thật không biết có người phụ thân như vậy là tốt hay xấu aCha của nàng là người rất có nguyên tắc, nàng làm sai cũng chưa bao giờ nương tay trừng phạt nàng, trực tiếp coi nàng như các binh lính dưới trướng của cha.Tô Nhân Vũ không được rồi, đối với đứa nhỏ mình yêu thương, quả thực là cưng chiều a, một chút cũng không có trách nhiệm, tuyệt đối không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn .Xem ra nàng phải cẩn thận điều ~ điều chỉnh ~ chỉnh hắn mới được a.

Tô Mạt đứng ở trên
đường hành lang, trong lòng ôm một đồ vật, nhìn thấy hắn mặc trung y
chạy đến, vẻ mặt mừng như điên, nàng cúi đầu xuống phì cười, lại nhìn
thấy hắn để chân trần lại ướt sũng .

Nay đã là cuối tháng 10, mặt đất lạnh cóng, không nhịn được quan tâm nói:“Trời lạnh như thế sao Quốc Công lại đi chân trần?”

Tô Nhân Vũ bây giờ mới phát hiện ra mình không có đi giầy, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, bộ dáng nhếch nhác, vội nói:“Ngươi đi thư phòng chờ
ta.”

Nói xong vội vàng trở về, cũng không xỏ tất, bất chấp lau chân, liền đem giầy đeo vào, lại khoác áo vào.

Hỉ Thước vội hầu hạ hắn chỉnh y phục, Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi đi hâm nóng chén sữa bò đưa tới cho nha đầu kia uống.”

Hỉ Thước vội đi.

Tô Nhân Vũ bước nhanh đến thư phòng, bên trong chỉ đốt có một chiếc đèn
lồng, không phải rất sáng, bóng dáng nho nhỏ của Tô Mạt ở dưới đèn thu
lại một khối, ôn nhu mềm mại, tóc xõa trên lưng, nước da trên gương mặt
trong suốt đáng yêu, như là bảo thạch tuyệt mỹ, lộ ra ngoài ánh sáng
lộng lẫy sáng bóng.

Trong lòng hắn thấy ấm áp, không khỏi phát ra thanh âm ôn nhu,“Mạt nhi muốn xem sách sao?”

Hắn tưởng nàng tới tìm hắn là muốn sách.

Tô Mạt mỉm cười, giơ ra đồ vật gì đó ôm trong lòng,“Ta tới tặng lễ vật cho ngài.”

Trái tim Tô Nhân Vũ mãnh liệt đập thình thịch, lập tức lại không nhảy nữa,
sau đó lại thùng thùng nhảy dựng lên, dòng máu lại chảy lên não, vui
mừng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tô Mạt đem lễ vật được bọc bằng tấm vải màu xanh đặt vào trong tay hắn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy nặng trình trịch .

Tô Mạt nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:“Ngài không nhìn xem có thích hay không à?”

Tô Nhân Vũ cười nói:“Ngươi tặng , cái gì ta cũng thích.”

Tô Mạt bĩu môi,“Nếu tặng ngài độc xà thì sao?”

Tô Nhân Vũ cười ha ha, nói oang oang:“Cái đó cũng thích.”

Tô Mạt thở dài, nam nhân này, lúc thích liền móc hết tim gan ra, không có nguyên tắc, không có giới hạn.

Aiz, thật không biết có người phụ thân như vậy là tốt hay xấu a

Cha của nàng là người rất có nguyên tắc, nàng làm sai cũng chưa bao giờ
nương tay trừng phạt nàng, trực tiếp coi nàng như các binh lính dưới
trướng của cha.

Tô Nhân Vũ không được rồi, đối với đứa nhỏ mình
yêu thương, quả thực là cưng chiều a, một chút cũng không có trách
nhiệm, tuyệt đối không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn .

Xem ra nàng phải cẩn thận điều ~ điều chỉnh ~ chỉnh hắn mới được a.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt đứng ở trên đường hành lang, trong lòng ôm một đồ vật, nhìn thấy hắn mặc trung y chạy đến, vẻ mặt mừng như điên, nàng cúi đầu xuống phì cười, lại nhìn thấy hắn để chân trần lại ướt sũng .Nay đã là cuối tháng 10, mặt đất lạnh cóng, không nhịn được quan tâm nói:“Trời lạnh như thế sao Quốc Công lại đi chân trần?”Tô Nhân Vũ bây giờ mới phát hiện ra mình không có đi giầy, hơn nữa quần áo không chỉnh tề, bộ dáng nhếch nhác, vội nói:“Ngươi đi thư phòng chờ ta.”Nói xong vội vàng trở về, cũng không xỏ tất, bất chấp lau chân, liền đem giầy đeo vào, lại khoác áo vào.Hỉ Thước vội hầu hạ hắn chỉnh y phục, Tô Nhân Vũ nói:“Ngươi đi hâm nóng chén sữa bò đưa tới cho nha đầu kia uống.”Hỉ Thước vội đi.Tô Nhân Vũ bước nhanh đến thư phòng, bên trong chỉ đốt có một chiếc đèn lồng, không phải rất sáng, bóng dáng nho nhỏ của Tô Mạt ở dưới đèn thu lại một khối, ôn nhu mềm mại, tóc xõa trên lưng, nước da trên gương mặt trong suốt đáng yêu, như là bảo thạch tuyệt mỹ, lộ ra ngoài ánh sáng lộng lẫy sáng bóng.Trong lòng hắn thấy ấm áp, không khỏi phát ra thanh âm ôn nhu,“Mạt nhi muốn xem sách sao?”Hắn tưởng nàng tới tìm hắn là muốn sách.Tô Mạt mỉm cười, giơ ra đồ vật gì đó ôm trong lòng,“Ta tới tặng lễ vật cho ngài.”Trái tim Tô Nhân Vũ mãnh liệt đập thình thịch, lập tức lại không nhảy nữa, sau đó lại thùng thùng nhảy dựng lên, dòng máu lại chảy lên não, vui mừng đến nỗi trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.Tô Mạt đem lễ vật được bọc bằng tấm vải màu xanh đặt vào trong tay hắn, Tô Nhân Vũ chỉ cảm thấy nặng trình trịch .Tô Mạt nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói:“Ngài không nhìn xem có thích hay không à?”Tô Nhân Vũ cười nói:“Ngươi tặng , cái gì ta cũng thích.”Tô Mạt bĩu môi,“Nếu tặng ngài độc xà thì sao?”Tô Nhân Vũ cười ha ha, nói oang oang:“Cái đó cũng thích.”Tô Mạt thở dài, nam nhân này, lúc thích liền móc hết tim gan ra, không có nguyên tắc, không có giới hạn.Aiz, thật không biết có người phụ thân như vậy là tốt hay xấu aCha của nàng là người rất có nguyên tắc, nàng làm sai cũng chưa bao giờ nương tay trừng phạt nàng, trực tiếp coi nàng như các binh lính dưới trướng của cha.Tô Nhân Vũ không được rồi, đối với đứa nhỏ mình yêu thương, quả thực là cưng chiều a, một chút cũng không có trách nhiệm, tuyệt đối không phải là một người cha đạt tiêu chuẩn .Xem ra nàng phải cẩn thận điều ~ điều chỉnh ~ chỉnh hắn mới được a.

Chương 353: Chuyện vui đến phát điên 03