Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 360: Đấu với nàng nhớ mang theo não 01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a. Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”Lấy tư thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay Thánh Hiền đường , chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.Đại thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới thành thật an phận quỳ .Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.Hoàng Phủ Giới mặc áo choàng thêu long rộng thùng thình, tay ở dưới ống tay áo gắt gao cầm lấy tay Tô Mạt, như sợ nàng chạy mất vậy.Hắn quay đầu lặng lẽ nháy mắt với nàng,“Ngươi lá gan rất lớn nha.”Tô Mạt hơi hơi giương khóe miệng, hừ một tiếng, nàng là cố ý.Trong cung không giống với Tô gia, Tô gia nhỏ, hơn nữa là người cùng nhà, có trưởng bối quản, chỉ cần có lý thì tốt rồi.Trong cung thì khác, trong cung là nơi giẫm lên xương cốt của nhau mà trèo lên.Nếu nàng không đủ mạnh, sẽ bị người ta nuốt sống.Không cẩn thận chọc giận long nhan, có khả năng chết không có chỗ chôn, nhưng long nhan cũng có nhiều cách chọc giận.Chọc tức long nhan, có đôi khi cũng có thể đạt được sự chú ý ngoài dự đoán.Đương nhiên, bản thân cần có bản lĩnh.Nay đối với nàng mà nói, mình không thiếu đầu óc, nhưng thiếu quyền lực và thế lực.Ở trong cung, Tĩnh thiếu gia cũng không được.Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.

Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.

Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......

Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.

Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.

Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ
phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a.
Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không
phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng
là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.

Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng
nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”

Lấy tư
thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay
Thánh Hiền đường , chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.

Đại
thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế
ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.

Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.

Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới thành thật an phận quỳ .

Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.

Hoàng Phủ Giới mặc áo choàng thêu long rộng thùng thình, tay ở dưới ống tay
áo gắt gao cầm lấy tay Tô Mạt, như sợ nàng chạy mất vậy.

Hắn quay đầu lặng lẽ nháy mắt với nàng,“Ngươi lá gan rất lớn nha.”

Tô Mạt hơi hơi giương khóe miệng, hừ một tiếng, nàng là cố ý.

Trong cung không giống với Tô gia, Tô gia nhỏ, hơn nữa là người cùng nhà, có trưởng bối quản, chỉ cần có lý thì tốt rồi.

Trong cung thì khác, trong cung là nơi giẫm lên xương cốt của nhau mà trèo lên.

Nếu nàng không đủ mạnh, sẽ bị người ta nuốt sống.

Không cẩn thận chọc giận long nhan, có khả năng chết không có chỗ chôn, nhưng long nhan cũng có nhiều cách chọc giận.

Chọc tức long nhan, có đôi khi cũng có thể đạt được sự chú ý ngoài dự đoán.

Đương nhiên, bản thân cần có bản lĩnh.

Nay đối với nàng mà nói, mình không thiếu đầu óc, nhưng thiếu quyền lực và thế lực.

Ở trong cung, Tĩnh thiếu gia cũng không được.

Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Một tiếng gầm giận dữ vang lên, uy nghiêm lạnh lùng, nhất thời bên trong học đường lặng ngắt như tờ.Yên tĩnh trong chớp mắt, lại vang lên những âm thanh vù vù quỳ xuống đất, dập đầu, tố khổ, cầu xin tha thứ......Hoàng đế vẻ mặt đóng băng, sau ót như bị nện trúng, giáo dục nhiều đứa nhỏ như vậy, chưa từng có tình trạng này xảy ra.Hắn nhìn về phía Triệu học sĩ trước mặt.Triệu học sĩ đã tỉnh lại đúng lúc, khóc đầm đề trên khuôn mặt già nua, phủ phục ở dưới đất thống khổ,“Bệ hạ, bệ hạ, lão thần vô năng, vô năng a. Phụ tá bệ hạ an bang trị quốc, lão thần cũng không cần chớp mắt, không phải nói khoác lác, lão thần không có gì vấn đề gì nan giải, nhưng là...... Trẻ bướng khó dạy, khó hơn cả lên trời a!”Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới nhìn nhau cười, sau đó vội cúi đầu quỳ rạp trên mặt đất ô ô khóc.Hoàng đế thật sự là bị bọn họ chọc tới hồ đồ, nhìn quét một vòng, lạnh lùng nói:“Người đâu, đem bọn chúng đều đưa vào trong viện.”Lấy tư thái của bọn họ như hiện tại, cũng không cần đi Linh Thính đường, hay Thánh Hiền đường , chỉ xứng ở trong sân viện chịu thẩm tra.Đại thái giám Lưu Ngọc lập tức sai người ta chuyển long ỷ đến cho hoàng đế ngồi, lại lấy ghế mời thái tử ngồi, sau đó lại sai người đỡ Triệu học sỹ lên an ủi.Lại có người đem nhóm học sinh phân làm hai nhóm, vô tội, ngồi ở một bên, tham dự vào liền quỳ gối trên đất lạnh như băng.Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Giới thành thật an phận quỳ .Hoàng Phủ Kha cùng Tống tiểu thư cũng chưa từng gặp qua tình huống này, cũng chưa từng chịu qua loại ủy khuất này.Hoàng Phủ Giới mặc áo choàng thêu long rộng thùng thình, tay ở dưới ống tay áo gắt gao cầm lấy tay Tô Mạt, như sợ nàng chạy mất vậy.Hắn quay đầu lặng lẽ nháy mắt với nàng,“Ngươi lá gan rất lớn nha.”Tô Mạt hơi hơi giương khóe miệng, hừ một tiếng, nàng là cố ý.Trong cung không giống với Tô gia, Tô gia nhỏ, hơn nữa là người cùng nhà, có trưởng bối quản, chỉ cần có lý thì tốt rồi.Trong cung thì khác, trong cung là nơi giẫm lên xương cốt của nhau mà trèo lên.Nếu nàng không đủ mạnh, sẽ bị người ta nuốt sống.Không cẩn thận chọc giận long nhan, có khả năng chết không có chỗ chôn, nhưng long nhan cũng có nhiều cách chọc giận.Chọc tức long nhan, có đôi khi cũng có thể đạt được sự chú ý ngoài dự đoán.Đương nhiên, bản thân cần có bản lĩnh.Nay đối với nàng mà nói, mình không thiếu đầu óc, nhưng thiếu quyền lực và thế lực.Ở trong cung, Tĩnh thiếu gia cũng không được.Nàng nhất định phải tự mình bảo vệ bản thân, bảo hộ hắn, tận khả năng giúp hắn.

Chương 360: Đấu với nàng nhớ mang theo não 01