Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 376: Dụ địch bại lộ 01
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Triệu học sĩ phân biệt điểm danh, làm cho bọn họ đọc hai câu kiểm tra thí điểm, cảm thấy đúng, liền đối với vài người không biết đọc thuộc nói:“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ, tư chất so với các ngươi tốt hơn nhiều , nhưng hai người bọn họ đều là ngày đêm khổ đọc. Các ngươi tư chất còn không bằng, nay lại ham chơi, đương nhiên càng không được. Từ hôm nay trở đi, ai không biết đọc thuộc, mỗi ngày phải lưu lại thêm một cái canh giờ.”Bên trong học đường lập tức nổ tung.Nhóm biết đọc thoải mái không ngại, nhóm không biết đọc thuộc đăm chiêu ủ dột.Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Làm như vậy làm gì chứ, hơi quá đáng. Khi dễ người khác nha!”Vài tiểu hoàng tử đều phụ họa theo hắn.Triệu tiên sinh nói:“Bài của hôm nay, chờ các ngươi tìm Tiểu Mạt Mạt đọc xong mới được đi về nhà. Hôm nay không đọc được, ngày mai phải ở lại thêm một canh giờ. Ai đọc được rồi một canh giờ đó có thể tự do chơi đùa. Nếu ai không nghe, bệ hạ có ban thưởng cho ta ‘thượng phương bảo thước’ đó .”Hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Tiểu Mạt Mạt, ngươi tới đây.Thượng phương bảo thước này, ngươi cầm lấy. Ai không đọc thuộc được, không nghe lời, bất hảo, cứ trừng phạt. Sau lưng ngươi có Tiên sinh ta chống đỡ, có bệ hạ nữa.”Tô Mạt vui rạo rực tiếp nhận lấy, mấy tiểu hoàng tử sắc mặt đen như đất, kêu oai oái một vùng, Hoàng Phủ Kha mấy người bọn chúng lại càng tức giận đến méo mó mặt mày.“Không có cách nào học được nữa, lớp học này cũng không thể đến nữa rồi ! Tiên sinh bất công.”Hoàng Phủ Kha thở phì phì ôm cánh tay, lắc lắc thân mình ngồi phịch về phía sau ghế.Triệu tiên sinh cũng không để ý tới nàng ta.Dù sao nhóm công chúa đến đây đọc sách chính là phải chịu chút đúc thúc.Mấu chốt là mấy vị hoàng tử.Một cái quyết định của Triệu tiên sinh, làm cho chúng hoàng tử khổ không chịu nổi.Vốn là buổi sáng đọc sách, giảng sách, buổi chiều tiên sinh giảng chút phong tục nhân gian, nhân tình thế thái, lịch sử điển cố.Đến buổi chiều vị chính khoảng tầm 3 giờ chiều ở thời gian hiện đại, học sinh có thể nghỉ ngơi tự do hoạt động, sau đó chuẩn bị về nhà .Nay Triệu tiên sinh thêm vào một quy định kêu những người không biết đọc thuộc phải ở lại thêm một canh giờ, tức là hai tiếng đồng hồ, phải chờ tới sau 5 giờ chiều rồi .Đối với Thái tử và người thích đọc sách thì không sao cả, đối với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người trời sanh tính cô lãnh này cũng không vấn đề, nhưng đối với đám người trời sanh tính thích chơi đùa ầm ĩ, trẻ nhỏ không thích bó buộc mà nói, quả thực rất thống khổ a.
Triệu học sĩ phân
biệt điểm danh, làm cho bọn họ đọc hai câu kiểm tra thí điểm, cảm thấy
đúng, liền đối với vài người không biết đọc thuộc nói:“Thái tử điện hạ
cùng Ngũ điện hạ, tư chất so với các ngươi tốt hơn nhiều , nhưng hai
người bọn họ đều là ngày đêm khổ đọc. Các ngươi tư chất còn không bằng,
nay lại ham chơi, đương nhiên càng không được. Từ hôm nay trở đi, ai
không biết đọc thuộc, mỗi ngày phải lưu lại thêm một cái canh giờ.”
Bên trong học đường lập tức nổ tung.
Nhóm biết đọc thoải mái không ngại, nhóm không biết đọc thuộc đăm chiêu ủ dột.
Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Làm như vậy làm gì chứ, hơi quá đáng. Khi dễ người khác nha!”
Vài tiểu hoàng tử đều phụ họa theo hắn.
Triệu tiên sinh nói:“Bài của hôm nay, chờ các ngươi tìm Tiểu Mạt Mạt đọc xong mới được đi về nhà. Hôm nay không đọc được, ngày mai phải ở lại thêm
một canh giờ. Ai đọc được rồi một canh giờ đó có thể tự do chơi đùa. Nếu ai không nghe, bệ hạ có ban thưởng cho ta ‘thượng phương bảo thước’ đó
.”
Hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Tiểu Mạt Mạt, ngươi tới đây.Thượng
phương bảo thước này, ngươi cầm lấy. Ai không đọc thuộc được, không nghe lời, bất hảo, cứ trừng phạt. Sau lưng ngươi có Tiên sinh ta chống đỡ,
có bệ hạ nữa.”
Tô Mạt vui rạo rực tiếp nhận lấy, mấy tiểu hoàng
tử sắc mặt đen như đất, kêu oai oái một vùng, Hoàng Phủ Kha mấy người
bọn chúng lại càng tức giận đến méo mó mặt mày.
“Không có cách nào học được nữa, lớp học này cũng không thể đến nữa rồi ! Tiên sinh bất công.”
Hoàng Phủ Kha thở phì phì ôm cánh tay, lắc lắc thân mình ngồi phịch về phía sau ghế.
Triệu tiên sinh cũng không để ý tới nàng ta.
Dù sao nhóm công chúa đến đây đọc sách chính là phải chịu chút đúc thúc.
Mấu chốt là mấy vị hoàng tử.
Một cái quyết định của Triệu tiên sinh, làm cho chúng hoàng tử khổ không chịu nổi.
Vốn là buổi sáng đọc sách, giảng sách, buổi chiều tiên sinh giảng chút phong tục nhân gian, nhân tình thế thái, lịch sử điển cố.
Đến buổi chiều vị chính khoảng tầm 3 giờ chiều ở thời gian hiện đại, học
sinh có thể nghỉ ngơi tự do hoạt động, sau đó chuẩn bị về nhà .
Nay Triệu tiên sinh thêm vào một quy định kêu những người không biết đọc
thuộc phải ở lại thêm một canh giờ, tức là hai tiếng đồng hồ, phải chờ
tới sau 5 giờ chiều rồi .
Đối với Thái tử và người thích đọc sách thì không sao cả, đối với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người trời sanh tính
cô lãnh này cũng không vấn đề, nhưng đối với đám người trời sanh tính
thích chơi đùa ầm ĩ, trẻ nhỏ không thích bó buộc mà nói, quả thực rất
thống khổ a.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Triệu học sĩ phân biệt điểm danh, làm cho bọn họ đọc hai câu kiểm tra thí điểm, cảm thấy đúng, liền đối với vài người không biết đọc thuộc nói:“Thái tử điện hạ cùng Ngũ điện hạ, tư chất so với các ngươi tốt hơn nhiều , nhưng hai người bọn họ đều là ngày đêm khổ đọc. Các ngươi tư chất còn không bằng, nay lại ham chơi, đương nhiên càng không được. Từ hôm nay trở đi, ai không biết đọc thuộc, mỗi ngày phải lưu lại thêm một cái canh giờ.”Bên trong học đường lập tức nổ tung.Nhóm biết đọc thoải mái không ngại, nhóm không biết đọc thuộc đăm chiêu ủ dột.Hoàng Phủ Giới lớn tiếng nói:“Làm như vậy làm gì chứ, hơi quá đáng. Khi dễ người khác nha!”Vài tiểu hoàng tử đều phụ họa theo hắn.Triệu tiên sinh nói:“Bài của hôm nay, chờ các ngươi tìm Tiểu Mạt Mạt đọc xong mới được đi về nhà. Hôm nay không đọc được, ngày mai phải ở lại thêm một canh giờ. Ai đọc được rồi một canh giờ đó có thể tự do chơi đùa. Nếu ai không nghe, bệ hạ có ban thưởng cho ta ‘thượng phương bảo thước’ đó .”Hắn hướng Tô Mạt vẫy tay,“Tiểu Mạt Mạt, ngươi tới đây.Thượng phương bảo thước này, ngươi cầm lấy. Ai không đọc thuộc được, không nghe lời, bất hảo, cứ trừng phạt. Sau lưng ngươi có Tiên sinh ta chống đỡ, có bệ hạ nữa.”Tô Mạt vui rạo rực tiếp nhận lấy, mấy tiểu hoàng tử sắc mặt đen như đất, kêu oai oái một vùng, Hoàng Phủ Kha mấy người bọn chúng lại càng tức giận đến méo mó mặt mày.“Không có cách nào học được nữa, lớp học này cũng không thể đến nữa rồi ! Tiên sinh bất công.”Hoàng Phủ Kha thở phì phì ôm cánh tay, lắc lắc thân mình ngồi phịch về phía sau ghế.Triệu tiên sinh cũng không để ý tới nàng ta.Dù sao nhóm công chúa đến đây đọc sách chính là phải chịu chút đúc thúc.Mấu chốt là mấy vị hoàng tử.Một cái quyết định của Triệu tiên sinh, làm cho chúng hoàng tử khổ không chịu nổi.Vốn là buổi sáng đọc sách, giảng sách, buổi chiều tiên sinh giảng chút phong tục nhân gian, nhân tình thế thái, lịch sử điển cố.Đến buổi chiều vị chính khoảng tầm 3 giờ chiều ở thời gian hiện đại, học sinh có thể nghỉ ngơi tự do hoạt động, sau đó chuẩn bị về nhà .Nay Triệu tiên sinh thêm vào một quy định kêu những người không biết đọc thuộc phải ở lại thêm một canh giờ, tức là hai tiếng đồng hồ, phải chờ tới sau 5 giờ chiều rồi .Đối với Thái tử và người thích đọc sách thì không sao cả, đối với Hoàng Phủ Cẩn cái kiểu người trời sanh tính cô lãnh này cũng không vấn đề, nhưng đối với đám người trời sanh tính thích chơi đùa ầm ĩ, trẻ nhỏ không thích bó buộc mà nói, quả thực rất thống khổ a.