Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 382: Dụ địch bại lộ 07

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu ai.Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia, người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”

Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.

Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”

Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.

Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.

Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười
cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.

Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.

Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.

Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc
mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.

Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”

Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ
hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý
phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra
chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế
nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi
tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”

Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”

Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi
hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu
ai.

Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia,
người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy
thực xa lạ.

Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.

Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”

Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy
được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.

Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.

Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một
chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ
vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng
trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.

Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”

Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.

Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.Hoàng đế cau mày, ánh mắt trầm xuống, nhìn Hoàng quý phi một cái.Hoàng quý phi lập tức nói:“Nô tì xin đi xem xét.”Rất nhanh, Hoàng quý phi trở về, phía sau còn dẫn theo một người phi tần, kéo tiểu nam hài khoảng 6 tuổi.Tiểu nam hài kia kháu khỉnh bụ bẫmvẻ ngoài trắng trẻo đáng yêu, chỉ là bởi vì khóc lóc quá dữ, gương mặt lem luốc toàn nước mắt.Tô Mạt trong lòng nhất thời hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lạnh lùng cười, giương mắt chống lại tầm mắt của Hoàng Phủ Giác, hắn hướng nàng cười cười, chỉ chỉ túi tiền của mình.Tô Mạt biết hắn đang nhắc nhở mình về chuyện nhận hối lộ.Nàng đáp lại bằng nụ cười mỉm.Thái tử nhìn thấy vậy, đuôi lông mày giương lên, nhất thời mang theo nét tàn khốc trên gương mặt, liếc Tô Mạt một cái, tầm mắt lập tức lướt qua sắc mặt của đại tiểu thư, không dừng lại lâu.Hoàng đế giận dữ nhìn người phi tần kia,“Có chuyện gì?”Phi tần kia cuống quít quỳ xuống đất, kéo tiểu hoàng tử nói:“Bệ hạ, cầu bệ hạ làm chủ cho thiếp. Thiếp trước nay luôn giữ khuôn phép, giúp đỡ Quý phi nương nương dạy tiểu điện hạ, cũng không dám để cho hắn làm ra chuyện tình trái với lệ thường. Nhưng hôm nay, đứa nhỏ này, thế nhưng...... Thế nhưng biết được cách nói dối, biết tham ô, biết tư lợi tài vật , vơ vét tài sản của cung nữ nô tỳ, còn học thói...... Hối lộ.”Hoàng đế cau mày càng chặt, ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào tiểu hoàng tử kia,“Liễn nhi, có thật hay không?”Tiểu hoàng tử kia kêu Hoàng Phủ Liễn, nhưng ngày thường mọi người đều gọi hắn là thập tứ điện hạ, trong lúc nhất thời không biết Liễn nhi là kêu ai.Có điểm mờ mịt nhìn hoàng đế mặc long bào ngồi trên cao kia, người mà hắn quanh năm suốt tháng khó được nhìn thấy vài lần, cảm thấy thực xa lạ.Khóc có chút ủy khuất, gần như nghẹn lời.Hoàng đế hừ một tiếng,“Nói đi.”Hoàng Phủ Liễn nức nở một chút, quỳ trên mặt đất nhìn đông nhìn tây, thấy được Tô Mạt con mắt sáng lên, đã muốn cùng nàng nói chuyện.Phi tần kia sợ tới mức việc ấn hắn xuống.Lúc này Hoàng quý phi cho gọi những người có liên quan đưa tới hỏi một chút, rất nhanh đã hiểu đại khái chuyện, thì ra tiểu tử này lại đi vơ vét tài sản của cung nữ, quản bọn họ muốn bạc, còn từ trong cung vụng trộm lấy bạc cất đi, thậm chí còn muốn lấy đồ vật đi cầm cố …vân vân.Hoàng đế nhất thời giận dữ, đem ly rượu hung hăng hất đổ lên bàn,“Còn nhỏ như vậy, đã tham tài như thế, ngày sau còn thế nào nữa?”Phi tần kia sợ tới mức dập đầu liên tục.Hoàng quý phi lập tức nói:“Bệ hạ cũng bớt nóng giận, hỏi rõ chân tướng rồi nói sau.”

Chương 382: Dụ địch bại lộ 07