Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 390: Biến điều không thể thắng thành thắng !01

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đắc ý chạy vèo đi, hướng về phía một gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ cực nhanh thế cứ y như một tiểu hầu tử ( con khỉ nhỏ).Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể nhỏ bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.Tô Mạt lại dường như không có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”Tô Mạt tỏ vẻ đã tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.”Tuy rằng nàng không biết, nhưng cũng không thể để lộ ra, nếu không bọn họ càng đắc ý.Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta âm thầm trợ giúp nàng.”Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, hướng hắn cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được không?”Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. Sẽ giúp ngài thắng thêm một khoản tiền lớn.”Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt một tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”Tô Mạt vui rạo rực nói,“Tiên sinh thật tốt. Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta cũng sẽ không làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định sẽ giúp người kiếm tiền.”Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói:“Nha đầu, thật có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút đi, cũng để cho vi sư trong lòng yên tâm.”Nếu là trăm phần trăm có thể thắng, hắn về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy một trăm lượng bạc đến, đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.

Hắn đắc ý chạy vèo
đi, hướng về phía một gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ
cực nhanh thế cứ y như một tiểu hầu tử ( con khỉ nhỏ).

Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể nhỏ bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.

Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.

Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.

Tô Mạt lại dường như không có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.

Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo
cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”

Tô Mạt tỏ vẻ đã tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.”

Tuy rằng nàng không biết, nhưng cũng không thể để lộ ra, nếu không bọn họ càng đắc ý.

Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta âm thầm trợ giúp nàng.”

Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, hướng hắn cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.

Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử
bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?

Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được không?”

Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. Sẽ giúp ngài thắng thêm một khoản tiền lớn.”

Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt một tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”

Tô Mạt vui rạo rực nói,“Tiên sinh thật tốt. Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta cũng sẽ không làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định sẽ giúp
người kiếm tiền.”

Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng
nói:“Nha đầu, thật có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút đi, cũng
để cho vi sư trong lòng yên tâm.”

Nếu là trăm phần trăm có thể
thắng, hắn về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy một trăm lượng bạc đến,
đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hắn đắc ý chạy vèo đi, hướng về phía một gốc cây trong viện giẫm lên cây trèo lên, tốc độ cực nhanh thế cứ y như một tiểu hầu tử ( con khỉ nhỏ).Những kẻ đặt cược cho Tô Mạt lập tức biến sắc, nhìn Tô Mạt thân thể nhỏ bé gầy yếu thế kia, đều bắt đầu đổi người cá cược.Chuyện Hoàng Phủ Giới khiêu chiến Tô Mạt, một truyền mười mười truyền trăm, rất nhanh toàn bộ hoàng cung đều biết.Trong hoàng cung chính là người rảnh rỗi cực kỳ nhiều, người hiểu chuyện càng nhiều hơn nữa, lập tức mở sòng, cược ai thua ai thắng.Tô Mạt lại dường như không có việc gì, ngoảnh đầu tự quay về chỗ ngồi của mình.Đại tiểu thư lo lắng nhìn nàng,“Mạt Mạt, đừng cố chống đỡ, cưỡi ngựa trèo cây là mấy trò chơi của nam hài tử. Ngươi làm sao làm được?”Tô Mạt tỏ vẻ đã tính trước kỹ càng,“Tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng.”Tuy rằng nàng không biết, nhưng cũng không thể để lộ ra, nếu không bọn họ càng đắc ý.Thanh âm của Hoàng Phủ Cẩn thản nhiên bay tới,“Đừng sợ, ta âm thầm trợ giúp nàng.”Tô Mạt quay đầu nhìn hắn, hướng hắn cười cười, lắc đầu, nàng muốn tự mình giành phần thắng.Hoàng Phủ Cẩn lập tức chau mày, nha đầu kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, nàng tuy rằng đầu óc thông minh, nhưng thể thực rất bình thường, thậm chí so với nữ hài tử khác đều kém hơn, làm sao có thể thắng được vị hoàng tử bị hoàng đế cười mắng qua là tiểu hầu nhi Hoàng Phủ Giới chứ?Triệu tiên sinh ngoắc Tô Mạt, nàng vui vẻ chạy tới,“Nha đầu, được không?”Tô Mạt tự tin cười,“Tiên sinh, ngài yên tâm, nhưng nhất định phải đặt ta thắng đó. Sẽ giúp ngài thắng thêm một khoản tiền lớn.”Triệu tiên sinh vuốt râu bất đắc dĩ lắc đầu,“Tiểu nha đầu, ngươi yên tâm, cho dù thua, ta cũng thua được. Vi sư đặt một tháng bổng lộc ủng hộ ngươi.”Tô Mạt vui rạo rực nói,“Tiên sinh thật tốt. Tiên sinh đối với ta thật tốt, ta cũng sẽ không làm cho tiên sinh phải thất vọng, khẳng định sẽ giúp người kiếm tiền.”Triệu tiên sinh hai mắt sáng ngời, nhỏ giọng nói:“Nha đầu, thật có thể thắng? Có biện pháp gì, tiết lộ chút đi, cũng để cho vi sư trong lòng yên tâm.”Nếu là trăm phần trăm có thể thắng, hắn về nhà bẩm báo với phu nhân, lại lấy một trăm lượng bạc đến, đến lúc đó còn có thể thắng gấp đôi.

Chương 390: Biến điều không thể thắng thành thắng !01