Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…
Chương 393: Biến điều không thể thắng thành thắng!04
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh hưởng.Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”Tô Mạt ghé trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?Hoàng đế có ghen tị hay không?Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
Trong lòng Thái tử
ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn
như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng
đến toàn bộ thế cục trong triều.
Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ
xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh
hưởng.
Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”
Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho.
Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”
Tô Mạt ghé
trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền,
chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?
Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?
Hoàng đế có ghen tị hay không?
Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.
Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.
Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương
đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát
hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà
tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.
Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.
Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.
Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”
Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”
Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.
Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.
Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai
chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”
Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn
một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.
Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.
Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.
Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Trong lòng Thái tử ngọn lửa tức giận vây kín, hắn không phải lấy không ra được số tiền lớn như vậy, mấu chốt là việc này sẽ liên lụy rất nhiều thứ, sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục trong triều.Hoàng Phủ Giác ở một bên xem náo nhiệt không sợ sự tình nảy sinh càng lớn, mình là Thái tử, có gì sơ xuất thì người chịu thiệt vẫn là mình, hắn đương nhiên không bị ảnh hưởng.Hắn lạnh lùng hừ một tiếng,“Cũng tốt, chỉ sợ Nhị ca......”Làm người ta kinh ngạc là, từ trước đến nay người luôn không để ý sự đời là Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên đứng lên, thản nhiên nói:“Để ta làm cái cho. Cược Tô Mạt một ăn mười, đặt lão Thất một ăn hai.”Tô Mạt ghé trên xửa sổ quả thực muốn điên rồi, hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, chẳng lẽ không biết là tiền tài không nên để lộ ra sao?Nếu làm cho người ta biết hắn có nhiều tiền như vậy, có tra xét hắn hay không?Hoàng đế có ghen tị hay không?Lại suy nghĩ cách khác, có thể là do hắn đánh giặc thắng trận, hoàng đế ban thưởng cho.Trong đám hoàng tử người có nhiều tiền nhất có lẽ hắn.Tô Mạt trong lòng có suy tính, không khuyên hắn, ngược lại trong lòng mừng rỡ, một vạn lượng bạc, láy giá cả ở thời đại này mà nói, liền tương đương với thời hiện đại là một trăm vạn. Nhưng so với giá cả lạm phát hàng hóa tăng giá, đồng tiền sụt giá lúc trước khi nàng xuyên qua mà tính thì có giá trị tương đương hai trăm vạn.Hắn ủng hộ nàng như vậy, nàng đương nhiên không thể để hắn thất vọng rồi.Tuy rằng hắn có thể cũng không trông cậy vào nàng sẽ thắng. Dù sao hắn cũng biết thực lực của nàng cùng Hoàng Phủ Giới cách nhau xa.Hoàng Phủ Giác cười tủm tỉm nói:“Một khi đã như vậy, ta đây sẽ tìm người giúp Nhị ca ghi sổ.”Hắn ngay tức khắc chỉ vào hai tiểu thái giám, Tô Mạt hừ nói:“Ta cũng muốn cược chính mình thắng. Không thể để mất sĩ khí.”Nàng cố ý làm ra một bộ dáng miệng cọp gan thỏ, mặc dù lời nói rất kiên cường, nhưng lại lộ ra ánh mắt sợ sệt.Người sáng suốt liếc mắt một cái là thấy ngay, càng kêu la muốn cược Hoàng Phủ Giới thắng.Tô Mạt nhìn về phía đại tiểu thư nói:“Ta với đại tỷ tỷ đặt chung, hai chúng ta cũng đặt một ngàn lượng bạc, lát nữa sẽ có người đưa lại đây.”Hoàng Phủ Giác liền sai tiểu thái giám ghi sổ, tiền chưa tới thì khoanh tròn một cái, đợi khi chuyển tiền tới là đánh cái móc câu.Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía tiểu người hầu của mình,“Trở về lấy tiền đưa cho Ngũ điện hạ.” Tiểu người hầu vội đi làm ngay.Nơi hoàng cung này, không thiếu kẻ rảnh rỗi, nhiều hơn cả là kẻ thích tám chuyện.Hoàng Phủ Giới đơn đấu với Tô Mạt, hơn nữa lại là chuyện thi đấu cưỡi ngựa và trèo cây như vậy.