Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 400: Biến điều không thể thắng thành thắng!11

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế tự mình dẫn theo người làm nhân chứng, bảo đảm không có người gian lận với ngựa và cây.Học viện to như vậy lần đầu tiên kín hết chỗ, còn phải huy động cẩm y vệ đến duy trì trị an.Những kẻ xem náo nhiệt thò đầu ra nhìn, cơ hồ vây kín hết cả bức tường vây.Hoàng đế cũng không nghĩ tới trận tỷ thí của hai đứa bé còn hôi mùi sữa này lại náo động như vậy.Ai bảo thanh danh Tô Mạt lại vang xa dữ vậy chứ?Ngày đầu tiên đến Thái Học viện đã dám cùng người khác đánh nhau, đây còn là người đầu tiên dám ném quăng nghiên mực đánh nhau ở Thái học viện. Nhìn thấy hoàng đế, chẳng những không sợ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng lại làm cho hoàng đế thật cao hứng, làm cho Triệu học sĩ rất thưởng thức.Làm trợ thủ của Triệu học sĩ, thế nhưng lại dám thu nhận hối lộ phát giấy phép. Chẳng những không bị chịu phạt, ngược lại còn làm cho hoàng đế thực vui vẻ sau đó còn thưởng cho nàng ta ngọc bội.Kinh thành tuy rằng to lớn, nhưng tám chuyện còn nhanh hơn cả mọc cánh, chỉ trong một đêm trong đầu xóm cuối ngõ nhà nhà đều biết.Trận đặt cược này, có người đặt cược hai người bọn họ ai thắng ai thua, đương nhiên cũng có người cược hoàng đế kết quả sẽ cao hứng hay là mất hứng, thậm chí còn có chuyện hoàng đế liệu có bị Tô Mạt dỗ dành trở nên vui vẻ hay không , ngay cả đến sau này Tô Mạt có được ban thưởng hay không cũng được kẻ hóng chuyện đánh cược.Hạng mục thứ nhất, trèo cây.Bởi vì vốn là do hai đứa trẻ kia tự định ra hạng mục và quy củ thi đấu, cho dù đám trẻ con, hoặc là người lớn thấy không hợp tình hợp lý cũng không dám hó hé điều gì.Người ta tự mình muốn tỷ thí, các ngươi tự mình ham hố, cùng đương sự một chút quan hệ cũng không có.Tô Mạt cởi áo choàng xuống, lộ ra vóc người mảnh mai mềm mại, nàng thổi khí xoa xoa tay,“Quá lạnh a, ta đeo bao tay đã.” Mang bao tay không trái với quy định.Hoàng đế sai người tiến lên kiểm nghiệm găng tay của nàng.Nhìn lại nhìn, không có gì đặc biệt. Sờ sờ cũng không thấy đặc biệt. Chỉ là đôi găng tay nhỏ.Tô Mạt chậm rì rì đeo vào, lại xê dịch chân vài bước, nhìn Hoàng Phủ Giới ,“Thất điện hạ quá lạnh a, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”Nàng chậm rãi đi đến gốc cây gần như có thể ôm được, đánh giá một chút, đột nhiên dùng hết sức, đá hai cái vào thân câu, sau đó lại đi đến cái cây khác dùng sức đá.Hoàng Phủ Giới nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng mân mê miệng, nhìn chằm chằm Tô Mạt.Mọi người cũng không giải thích được tại sao nàng lại làm vậy.Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới hí mắt, cười nói:“Làm nóng người.”

Hoàng đế tự mình dẫn theo người làm nhân chứng, bảo đảm không có người gian lận với ngựa và cây.

Học viện to như vậy lần đầu tiên kín hết chỗ, còn phải huy động cẩm y vệ đến duy trì trị an.

Những kẻ xem náo nhiệt thò đầu ra nhìn, cơ hồ vây kín hết cả bức tường vây.

Hoàng đế cũng không nghĩ tới trận tỷ thí của hai đứa bé còn hôi mùi sữa này lại náo động như vậy.

Ai bảo thanh danh Tô Mạt lại vang xa dữ vậy chứ?

Ngày đầu tiên đến Thái Học viện đã dám cùng người khác đánh nhau, đây còn là người đầu tiên dám ném quăng nghiên mực đánh nhau ở Thái học viện. Nhìn thấy hoàng đế, chẳng những không sợ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ,
nhưng lại làm cho hoàng đế thật cao hứng, làm cho Triệu học sĩ rất
thưởng thức.

Làm trợ thủ của Triệu học sĩ, thế nhưng lại dám thu
nhận hối lộ phát giấy phép. Chẳng những không bị chịu phạt, ngược lại
còn làm cho hoàng đế thực vui vẻ sau đó còn thưởng cho nàng ta ngọc bội.

Kinh thành tuy rằng to lớn, nhưng tám chuyện còn nhanh hơn cả mọc cánh, chỉ
trong một đêm trong đầu xóm cuối ngõ nhà nhà đều biết.

Trận đặt
cược này, có người đặt cược hai người bọn họ ai thắng ai thua, đương
nhiên cũng có người cược hoàng đế kết quả sẽ cao hứng hay là mất hứng,
thậm chí còn có chuyện hoàng đế liệu có bị Tô Mạt dỗ dành trở nên vui vẻ hay không , ngay cả đến sau này Tô Mạt có được ban thưởng hay không
cũng được kẻ hóng chuyện đánh cược.

Hạng mục thứ nhất, trèo cây.

Bởi vì vốn là do hai đứa trẻ kia tự định ra hạng mục và quy củ thi đấu, cho dù đám trẻ con, hoặc là người lớn thấy không hợp tình hợp lý cũng không dám hó hé điều gì.

Người ta tự mình muốn tỷ thí, các ngươi tự mình ham hố, cùng đương sự một chút quan hệ cũng không có.

Tô Mạt cởi áo choàng xuống, lộ ra vóc người mảnh mai mềm mại, nàng thổi
khí xoa xoa tay,“Quá lạnh a, ta đeo bao tay đã.” Mang bao tay không trái với quy định.

Hoàng đế sai người tiến lên kiểm nghiệm găng tay của nàng.

Nhìn lại nhìn, không có gì đặc biệt. Sờ sờ cũng không thấy đặc biệt. Chỉ là đôi găng tay nhỏ.

Tô Mạt chậm rì rì đeo vào, lại xê dịch chân vài bước, nhìn Hoàng Phủ Giới ,“Thất điện hạ quá lạnh a, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Nàng chậm rãi đi đến gốc cây gần như có thể ôm được, đánh giá một chút, đột
nhiên dùng hết sức, đá hai cái vào thân câu, sau đó lại đi đến cái cây
khác dùng sức đá.

Hoàng Phủ Giới nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng mân mê miệng, nhìn chằm chằm Tô Mạt.

Mọi người cũng không giải thích được tại sao nàng lại làm vậy.

Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới hí mắt, cười nói:“Làm nóng người.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Hoàng đế tự mình dẫn theo người làm nhân chứng, bảo đảm không có người gian lận với ngựa và cây.Học viện to như vậy lần đầu tiên kín hết chỗ, còn phải huy động cẩm y vệ đến duy trì trị an.Những kẻ xem náo nhiệt thò đầu ra nhìn, cơ hồ vây kín hết cả bức tường vây.Hoàng đế cũng không nghĩ tới trận tỷ thí của hai đứa bé còn hôi mùi sữa này lại náo động như vậy.Ai bảo thanh danh Tô Mạt lại vang xa dữ vậy chứ?Ngày đầu tiên đến Thái Học viện đã dám cùng người khác đánh nhau, đây còn là người đầu tiên dám ném quăng nghiên mực đánh nhau ở Thái học viện. Nhìn thấy hoàng đế, chẳng những không sợ, còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, nhưng lại làm cho hoàng đế thật cao hứng, làm cho Triệu học sĩ rất thưởng thức.Làm trợ thủ của Triệu học sĩ, thế nhưng lại dám thu nhận hối lộ phát giấy phép. Chẳng những không bị chịu phạt, ngược lại còn làm cho hoàng đế thực vui vẻ sau đó còn thưởng cho nàng ta ngọc bội.Kinh thành tuy rằng to lớn, nhưng tám chuyện còn nhanh hơn cả mọc cánh, chỉ trong một đêm trong đầu xóm cuối ngõ nhà nhà đều biết.Trận đặt cược này, có người đặt cược hai người bọn họ ai thắng ai thua, đương nhiên cũng có người cược hoàng đế kết quả sẽ cao hứng hay là mất hứng, thậm chí còn có chuyện hoàng đế liệu có bị Tô Mạt dỗ dành trở nên vui vẻ hay không , ngay cả đến sau này Tô Mạt có được ban thưởng hay không cũng được kẻ hóng chuyện đánh cược.Hạng mục thứ nhất, trèo cây.Bởi vì vốn là do hai đứa trẻ kia tự định ra hạng mục và quy củ thi đấu, cho dù đám trẻ con, hoặc là người lớn thấy không hợp tình hợp lý cũng không dám hó hé điều gì.Người ta tự mình muốn tỷ thí, các ngươi tự mình ham hố, cùng đương sự một chút quan hệ cũng không có.Tô Mạt cởi áo choàng xuống, lộ ra vóc người mảnh mai mềm mại, nàng thổi khí xoa xoa tay,“Quá lạnh a, ta đeo bao tay đã.” Mang bao tay không trái với quy định.Hoàng đế sai người tiến lên kiểm nghiệm găng tay của nàng.Nhìn lại nhìn, không có gì đặc biệt. Sờ sờ cũng không thấy đặc biệt. Chỉ là đôi găng tay nhỏ.Tô Mạt chậm rì rì đeo vào, lại xê dịch chân vài bước, nhìn Hoàng Phủ Giới ,“Thất điện hạ quá lạnh a, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”Nàng chậm rãi đi đến gốc cây gần như có thể ôm được, đánh giá một chút, đột nhiên dùng hết sức, đá hai cái vào thân câu, sau đó lại đi đến cái cây khác dùng sức đá.Hoàng Phủ Giới nhất thời sắc mặt đại biến, theo bản năng mân mê miệng, nhìn chằm chằm Tô Mạt.Mọi người cũng không giải thích được tại sao nàng lại làm vậy.Tô Mạt hướng Hoàng Phủ Giới hí mắt, cười nói:“Làm nóng người.”

Chương 400: Biến điều không thể thắng thành thắng!11