Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 406: Hai ta hóa thù thành bạn nhé!04

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thật sự là đứa nhỏ bốc đồng, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc hắn!Nàng xuống dưới đất, ý bảo Tĩnh thiếu gia trốn đi.Hắn thân thiết nhìn nàng, nàng cười cười,“Yên tâm, ta có thể.”Nàng bước nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng nói:“Hoàng Phủ Giới -- tiểu Giới tử, ngươi ở trong này sao?”Bên trong lập tức truyền đến thanh âm bước chân chạy.Nghe thấy hắn chạy xa rồi, nàng đương nhiên đuổi không kịp.Cặp mắt to của Tô Mạt lăn lông lốc chuyển động, lập tức nảy ra ý hay,“Ai nha” kêu lên một tiếng, làm bộ té ngã trên đất.Hắn là đứa nhỏ thiện lương lại kiêu ngạo.Nàng hiểu hắn.Quả nhiên Hoàng Phủ Giới chẳng những không chạy tiếp, còn thở phì phì một hơi chạy quay lại, một tay kéo nàng lên.Đôi mắt to sưng đỏ ở trên người nàng chuyển động một vòng, thấy nàng không bị thương thở phì phì nói:“Ngươi tới làm cái gì.”Tô Mạt nhìn sắc mặt hắn vết nước mắt còn đọng trên má rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng sưng lên, ôn nhu nói:“Ta đến gặp ngươi. Đến làm bằng hữu với ngươi a.”Hoàng Phủ Giới quay đầu, lẩm bẩm nói:“Ta ngốc như vậy, ngươi theo ta làm bằng hữu làm gì? Ta không xứng.”Hắn bĩu môi, nước mắt lại muốn chảy ra.Tô Mạt cười cười, tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, chân thành nói:“Ai nói ngươi ngốc, ngươi vừa thông minh, lại lợi hại. Bắn cung giỏi, còn có thể cưỡi ngựa, còn có thể trèo cây. Có thể câu cá, có thể bắt chim...... Ngươi nói, có đứa nhỏ bảy tuổi nào lợi hại hơn ngươi không ?”Hoàng Phủ Giới chậm rãi quay đầu, nhìn nàng,“Thật vậy không?”Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, không gạt ngươi đâu, hơn nữa ngươi còn nhiệt tình chân thành như vậy, trượng nghĩa như vậy.” Giúp nàng đánh nhau.“Nhưng ngươi không thích ta, ngươi chán ghét ta.” Hoàng Phủ Giới yếu ớt nói ra lo âu trong đáy lòng.Tô Mạt ngẩn ra, cười nói:“Ta mới không có. Chính là bởi vì đại tỷ tỷ sợ ảnh hưởng không tốt, không cho ta với ngươi quá thân mật thôi. Ta cũng không thể làm cho đại tỷ tỷ thất vọng. Đúng không.”Hoàng Phủ Giới mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nàng,“Vậy, vậy, ngươi về sau......”Tô Mạt cười cười,“Về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt .”Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, trong lúc nhất thời, cảm thấy nàng vừa là thiên sứ, cũng là tiểu ác ma.Một hồi vung răng nanh muốn nhai nuốt hắn, một hồi lại mềm giọng ngọt ngào an ủi...

Thật sự là đứa nhỏ bốc đồng, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc hắn!

Nàng xuống dưới đất, ý bảo Tĩnh thiếu gia trốn đi.

Hắn thân thiết nhìn nàng, nàng cười cười,“Yên tâm, ta có thể.”

Nàng bước nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng nói:“Hoàng Phủ Giới -- tiểu Giới tử, ngươi ở trong này sao?”

Bên trong lập tức truyền đến thanh âm bước chân chạy.

Nghe thấy hắn chạy xa rồi, nàng đương nhiên đuổi không kịp.

Cặp mắt to của Tô Mạt lăn lông lốc chuyển động, lập tức nảy ra ý hay,“Ai nha” kêu lên một tiếng, làm bộ té ngã trên đất.

Hắn là đứa nhỏ thiện lương lại kiêu ngạo.

Nàng hiểu hắn.

Quả nhiên Hoàng Phủ Giới chẳng những không chạy tiếp, còn thở phì phì một hơi chạy quay lại, một tay kéo nàng lên.

Đôi mắt to sưng đỏ ở trên người nàng chuyển động một vòng, thấy nàng không bị thương thở phì phì nói:“Ngươi tới làm cái gì.”

Tô Mạt nhìn sắc mặt hắn vết nước mắt còn đọng trên má rõ ràng, hơn nữa
khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng sưng lên, ôn nhu nói:“Ta đến gặp
ngươi. Đến làm bằng hữu với ngươi a.”

Hoàng Phủ Giới quay đầu, lẩm bẩm nói:“Ta ngốc như vậy, ngươi theo ta làm bằng hữu làm gì? Ta không xứng.”

Hắn bĩu môi, nước mắt lại muốn chảy ra.

Tô Mạt cười cười, tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, chân thành nói:“Ai
nói ngươi ngốc, ngươi vừa thông minh, lại lợi hại. Bắn cung giỏi, còn có thể cưỡi ngựa, còn có thể trèo cây. Có thể câu cá, có thể bắt
chim...... Ngươi nói, có đứa nhỏ bảy tuổi nào lợi hại hơn ngươi không ?”

Hoàng Phủ Giới chậm rãi quay đầu, nhìn nàng,“Thật vậy không?”

Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, không gạt ngươi đâu, hơn nữa ngươi
còn nhiệt tình chân thành như vậy, trượng nghĩa như vậy.” Giúp nàng đánh nhau.

“Nhưng ngươi không thích ta, ngươi chán ghét ta.” Hoàng Phủ Giới yếu ớt nói ra lo âu trong đáy lòng.

Tô Mạt ngẩn ra, cười nói:“Ta mới không có. Chính là bởi vì đại tỷ tỷ sợ
ảnh hưởng không tốt, không cho ta với ngươi quá thân mật thôi. Ta cũng
không thể làm cho đại tỷ tỷ thất vọng. Đúng không.”

Hoàng Phủ Giới mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nàng,“Vậy, vậy, ngươi về sau......”

Tô Mạt cười cười,“Về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt .”

Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, trong lúc nhất thời, cảm thấy nàng vừa là thiên sứ, cũng là tiểu ác ma.

Một hồi vung răng nanh muốn nhai nuốt hắn, một hồi lại mềm giọng ngọt ngào an ủi...

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Thật sự là đứa nhỏ bốc đồng, làm cho người ta nhịn không được muốn thương tiếc hắn!Nàng xuống dưới đất, ý bảo Tĩnh thiếu gia trốn đi.Hắn thân thiết nhìn nàng, nàng cười cười,“Yên tâm, ta có thể.”Nàng bước nhẹ nhàng đi vào, nhỏ giọng nói:“Hoàng Phủ Giới -- tiểu Giới tử, ngươi ở trong này sao?”Bên trong lập tức truyền đến thanh âm bước chân chạy.Nghe thấy hắn chạy xa rồi, nàng đương nhiên đuổi không kịp.Cặp mắt to của Tô Mạt lăn lông lốc chuyển động, lập tức nảy ra ý hay,“Ai nha” kêu lên một tiếng, làm bộ té ngã trên đất.Hắn là đứa nhỏ thiện lương lại kiêu ngạo.Nàng hiểu hắn.Quả nhiên Hoàng Phủ Giới chẳng những không chạy tiếp, còn thở phì phì một hơi chạy quay lại, một tay kéo nàng lên.Đôi mắt to sưng đỏ ở trên người nàng chuyển động một vòng, thấy nàng không bị thương thở phì phì nói:“Ngươi tới làm cái gì.”Tô Mạt nhìn sắc mặt hắn vết nước mắt còn đọng trên má rõ ràng, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng sưng lên, ôn nhu nói:“Ta đến gặp ngươi. Đến làm bằng hữu với ngươi a.”Hoàng Phủ Giới quay đầu, lẩm bẩm nói:“Ta ngốc như vậy, ngươi theo ta làm bằng hữu làm gì? Ta không xứng.”Hắn bĩu môi, nước mắt lại muốn chảy ra.Tô Mạt cười cười, tiến lên kéo bàn tay nhỏ bé của hắn, chân thành nói:“Ai nói ngươi ngốc, ngươi vừa thông minh, lại lợi hại. Bắn cung giỏi, còn có thể cưỡi ngựa, còn có thể trèo cây. Có thể câu cá, có thể bắt chim...... Ngươi nói, có đứa nhỏ bảy tuổi nào lợi hại hơn ngươi không ?”Hoàng Phủ Giới chậm rãi quay đầu, nhìn nàng,“Thật vậy không?”Tô Mạt dùng sức gật đầu,“Đương nhiên, không gạt ngươi đâu, hơn nữa ngươi còn nhiệt tình chân thành như vậy, trượng nghĩa như vậy.” Giúp nàng đánh nhau.“Nhưng ngươi không thích ta, ngươi chán ghét ta.” Hoàng Phủ Giới yếu ớt nói ra lo âu trong đáy lòng.Tô Mạt ngẩn ra, cười nói:“Ta mới không có. Chính là bởi vì đại tỷ tỷ sợ ảnh hưởng không tốt, không cho ta với ngươi quá thân mật thôi. Ta cũng không thể làm cho đại tỷ tỷ thất vọng. Đúng không.”Hoàng Phủ Giới mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nàng,“Vậy, vậy, ngươi về sau......”Tô Mạt cười cười,“Về sau chúng ta chính là bằng hữu tốt .”Hoàng Phủ Giới nhìn nàng, trong lúc nhất thời, cảm thấy nàng vừa là thiên sứ, cũng là tiểu ác ma.Một hồi vung răng nanh muốn nhai nuốt hắn, một hồi lại mềm giọng ngọt ngào an ủi...

Chương 406: Hai ta hóa thù thành bạn nhé!04