Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 421: Hoàng đế muốn ban hôn cho nàng

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chim nhỏ quá mức đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, ở trong cảnh khốn cùng tuy rằng lấy khổ làm vui, nhưng là không nên bại lộ mục tiêu.Có đôi khi đá ngươi xuống giếng, vị tất là kẻ địch.Có đôi khi cứu ngươi lên bờ, vị tất là bằng hữu.Ở trong nghịch cảnh khốn cùng nhất, phải biết thu bớt cánh lại, khép cái miệng lại, giấu tài là lẽ phải.Gương mặt hoàng đế trầm như nước, đoán không ra suy nghĩ của hắn, hoàng quý phi khẩn trương nhìn hắn,“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”Hoàng đế nhéo nhéo cái trán,“Không có gì, không sai.”Lúc này Lưu Ngọc nói:“Nô tài đụng phải thất điện hạ, thất điện hạ......”Hoàng đế mỉm cười,“Nói đi.”Lưu Ngọc tuân lệnh, nói:“Thất điện hạ nói, phu nhân mèo là sợ trượng phu thích con chim nhỏ xinh đẹp, mới đá nó xuống giếng. Thợ săn dẫn con chim nhỏ đi, là muốn chữa thương cho nó, sau đó phóng sinh đi, đương nhiên, nếu gia đình thợ săn có đứa nhỏ nghịch ngợm, chim nhỏ kia sẽ bị nguy hiểm. Nếu có một vị phu nhân tham ăn, chim nhỏ......”Hoàng đế cười ha ha, khoát tay áo,“Lão thất này, không đứng đắn!”Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ, nô tì đổ cảm thấy, Giới nhi rất có cách nghĩ đó chứ.”Tô Mạt cười nói:“Đùng vậy, trí tưởng tượng phong phú, không cố chấp tiểu tiết trước mắt, tư tưởng không bị giới hạn.”Hoàng đế gật gật đầu, cao hứng nói:“Tốt lắm, câu truyện xưa của ngươi trẫm thực thích, chuẩn các ngươi nghỉ ba ngày lễ.”Tô Mạt vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé,“Tạ bệ hạ, bệ hạ tốt nhất . Ta muốn chạy nhanh đi nói cho bọn họ biết.”Nói xong, vội vàng hành lễ, giống như chim nhỏ bay đi.Hoàng đế nhìn bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói:“Thật sự là nhân tài hiếm có!”Hắn nhìn hoàng quý phi liếc mắt một cái,“Chờ nàng ta lớn lên, ban hôn cho thái tử nàng thấy như thế nào?”Hoàng quý phi nhíu mi, bất mãn nói:“Bệ hạ, nàng ta là con thứ nữ. Thân phận liền không xứng với Tuyên nhi.”Hoàng đế cười lạnh,“Chẳng lẽ con của chính thất liền xứng với thái tử sao?”Hoàng quý phi trong lòng run lên, vội bồi tội nói:“Bệ hạ không cần tức giận, nếu bệ hạ...... cảm thấy tốt, nô tì, đương nhiên không dám trái ý, chỉ là...... Cũng phải hỏi qua ý tứ Tuyên nhi một chút, dù sao cũng kém vài tuổi.”

Chim nhỏ quá mức đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, ở trong cảnh khốn
cùng tuy rằng lấy khổ làm vui, nhưng là không nên bại lộ mục tiêu.

Có đôi khi đá ngươi xuống giếng, vị tất là kẻ địch.

Có đôi khi cứu ngươi lên bờ, vị tất là bằng hữu.

Ở trong nghịch cảnh khốn cùng nhất, phải biết thu bớt cánh lại, khép cái miệng lại, giấu tài là lẽ phải.

Gương mặt hoàng đế trầm như nước, đoán không ra suy nghĩ của hắn, hoàng quý
phi khẩn trương nhìn hắn,“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”

Hoàng đế nhéo nhéo cái trán,“Không có gì, không sai.”

Lúc này Lưu Ngọc nói:“Nô tài đụng phải thất điện hạ, thất điện hạ......”

Hoàng đế mỉm cười,“Nói đi.”

Lưu Ngọc tuân lệnh, nói:“Thất điện hạ nói, phu nhân mèo là sợ trượng phu
thích con chim nhỏ xinh đẹp, mới đá nó xuống giếng. Thợ săn dẫn con chim nhỏ đi, là muốn chữa thương cho nó, sau đó phóng sinh đi, đương nhiên,
nếu gia đình thợ săn có đứa nhỏ nghịch ngợm, chim nhỏ kia sẽ bị nguy
hiểm. Nếu có một vị phu nhân tham ăn, chim nhỏ......”

Hoàng đế cười ha ha, khoát tay áo,“Lão thất này, không đứng đắn!”

Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ, nô tì đổ cảm thấy, Giới nhi rất có cách nghĩ đó chứ.”

Tô Mạt cười nói:“Đùng vậy, trí tưởng tượng phong phú, không cố chấp tiểu tiết trước mắt, tư tưởng không bị giới hạn.”

Hoàng đế gật gật đầu, cao hứng nói:“Tốt lắm, câu truyện xưa của ngươi trẫm thực thích, chuẩn các ngươi nghỉ ba ngày lễ.”

Tô Mạt vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé,“Tạ bệ hạ, bệ hạ tốt nhất . Ta muốn chạy nhanh đi nói cho bọn họ biết.”

Nói xong, vội vàng hành lễ, giống như chim nhỏ bay đi.

Hoàng đế nhìn bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói:“Thật sự là nhân tài hiếm có!”

Hắn nhìn hoàng quý phi liếc mắt một cái,“Chờ nàng ta lớn lên, ban hôn cho thái tử nàng thấy như thế nào?”

Hoàng quý phi nhíu mi, bất mãn nói:“Bệ hạ, nàng ta là con thứ nữ. Thân phận liền không xứng với Tuyên nhi.”

Hoàng đế cười lạnh,“Chẳng lẽ con của chính thất liền xứng với thái tử sao?”

Hoàng quý phi trong lòng run lên, vội bồi tội nói:“Bệ hạ không cần tức giận,
nếu bệ hạ...... cảm thấy tốt, nô tì, đương nhiên không dám trái ý, chỉ
là...... Cũng phải hỏi qua ý tứ Tuyên nhi một chút, dù sao cũng kém vài
tuổi.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Chim nhỏ quá mức đơn thuần, không biết thế sự hiểm ác, ở trong cảnh khốn cùng tuy rằng lấy khổ làm vui, nhưng là không nên bại lộ mục tiêu.Có đôi khi đá ngươi xuống giếng, vị tất là kẻ địch.Có đôi khi cứu ngươi lên bờ, vị tất là bằng hữu.Ở trong nghịch cảnh khốn cùng nhất, phải biết thu bớt cánh lại, khép cái miệng lại, giấu tài là lẽ phải.Gương mặt hoàng đế trầm như nước, đoán không ra suy nghĩ của hắn, hoàng quý phi khẩn trương nhìn hắn,“Bệ hạ, có gì không ổn sao?”Hoàng đế nhéo nhéo cái trán,“Không có gì, không sai.”Lúc này Lưu Ngọc nói:“Nô tài đụng phải thất điện hạ, thất điện hạ......”Hoàng đế mỉm cười,“Nói đi.”Lưu Ngọc tuân lệnh, nói:“Thất điện hạ nói, phu nhân mèo là sợ trượng phu thích con chim nhỏ xinh đẹp, mới đá nó xuống giếng. Thợ săn dẫn con chim nhỏ đi, là muốn chữa thương cho nó, sau đó phóng sinh đi, đương nhiên, nếu gia đình thợ săn có đứa nhỏ nghịch ngợm, chim nhỏ kia sẽ bị nguy hiểm. Nếu có một vị phu nhân tham ăn, chim nhỏ......”Hoàng đế cười ha ha, khoát tay áo,“Lão thất này, không đứng đắn!”Hoàng quý phi cười nói:“Bệ hạ, nô tì đổ cảm thấy, Giới nhi rất có cách nghĩ đó chứ.”Tô Mạt cười nói:“Đùng vậy, trí tưởng tượng phong phú, không cố chấp tiểu tiết trước mắt, tư tưởng không bị giới hạn.”Hoàng đế gật gật đầu, cao hứng nói:“Tốt lắm, câu truyện xưa của ngươi trẫm thực thích, chuẩn các ngươi nghỉ ba ngày lễ.”Tô Mạt vui vẻ nhảy dựng lên, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé,“Tạ bệ hạ, bệ hạ tốt nhất . Ta muốn chạy nhanh đi nói cho bọn họ biết.”Nói xong, vội vàng hành lễ, giống như chim nhỏ bay đi.Hoàng đế nhìn bóng dáng của nàng, lẩm bẩm nói:“Thật sự là nhân tài hiếm có!”Hắn nhìn hoàng quý phi liếc mắt một cái,“Chờ nàng ta lớn lên, ban hôn cho thái tử nàng thấy như thế nào?”Hoàng quý phi nhíu mi, bất mãn nói:“Bệ hạ, nàng ta là con thứ nữ. Thân phận liền không xứng với Tuyên nhi.”Hoàng đế cười lạnh,“Chẳng lẽ con của chính thất liền xứng với thái tử sao?”Hoàng quý phi trong lòng run lên, vội bồi tội nói:“Bệ hạ không cần tức giận, nếu bệ hạ...... cảm thấy tốt, nô tì, đương nhiên không dám trái ý, chỉ là...... Cũng phải hỏi qua ý tứ Tuyên nhi một chút, dù sao cũng kém vài tuổi.”

Chương 421: Hoàng đế muốn ban hôn cho nàng