Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 427: Mạt Mạt đáng thương – người có khả năng học nhiều chút!

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vội chạy tới ôm lấy nàng, hô lớn:“Cầu vồng cầu vồng, ta nhớ ngươi muốn chết.”Hồ Tú Hồng lập tức bị cuốn hút, ôm nàng nhảy nhót.Lúc này cặp phu phụ Hồ tiên sinh còn có Thủy Muội đi tới.Thủy Muội bước lên phía trước dập đầu hành lễ với Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt.Tĩnh thiếu gia phất ống tay áo một cái, tuy rằng không chạm vào thân thể của nàng ta, nhưng cũng khiến cho nàng ta không thể tiếp tục dập đầu nữa.Hắn thản nhiên nói:“Không cần quá đa lễ, tiểu thư không thích .”Thủy Muội lập tức vâng lời.Kim Kết đã chạy tới, đang đánh giá nàng, thấy nàng ta mặc áo giáp màu hồng nhạt, bên trong là áo khoác và váy là màu xanh lá mạ, sinh động như nước trong veo, rất là tinh tế.“Ngươi chính là Thủy Muội sao.”Thủy Muội gật gật đầu,“Ra mắt Tỷ tỷ.”Kim Kết lôi kéo tay nàng, nói:“Tiểu thư nhắc với ta về ngươi. Nói muốn mang ta đến gặp ngươi, quả thực hôm nay đã được gặp rồi.”Thủy Muội vội gặp qua tỷ tỷ.Kim Kết lấy cái khăn mới tinh tự tay mình mang đi hôm nay đưa cho nàng ta,“Không có quà gặp mặt, đây là tinh phẩm của Cẩm Tú đường, tiểu thư ban thưởng cho ta, tặng cho ngươi.”Thủy Muội không dám lấy, Tô Mạt cùng cầu vồng ‘phát điên’ xong rồi, cười nói:“Không phải cái gì giá trị đâu, ngươi cứ nhận lấy. Về sau mấy thứ này rất nhiều a.”Thủy Muội thế mới dám nhận lấy.Tô Mạt tiến lên lôi kéo tay nàng ta, cẩn thận nhìn, tuy rằng vẫn không mập, nhưng cũng có hơi chút nở nang, khí sắc tốt hơn, chỉ là vẫn tỏa ra vẻ nhã nhặn rụt rè.Nàng ôn nhu nói:“Ngươi ở không quen phương Bắc sao? Có phải nhớ nhà hay không? Không cần sợ hãi. Phải ăn nhiều cơm vào, phải ngủ ngon giấc.”Thủy Muội cảm kích nhìn nàng, dùng sức gật đầu,“Tiểu thư không cần lo lắng ta, ta sẽ tốt thôi.”Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Đương nhiên là phải tốt, chúng ta còn muốn sống những ngày tốt đẹp kìa.”Các nàng cùng nhau hành lễ với Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân.Hồ tiên sinh vuốt râu cười khẽ,“Mạt nhi, từ hôm nay trở đi bắt đầu chuẩn bị cho ngươi chương trình học y, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”Đầu của Tô Mạt giương lên,“Đương nhiên!”Hồ phu nhân cười nói:“Vào trong phòng rồi hãy nói, bên ngoài rất lạnh.”Tĩnh thiếu gia khó được dịp góp vui,“Chương trình học cưỡi ngựa bắn cung, võ công cũng phải tăng thêm rồi.”Hai bên thái dương Tô Mạt đột nhiên giật giật, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia,“Không phải chứ, các người muốn mệt chết ta sao.”

Tô Mạt vội chạy tới ôm lấy nàng, hô lớn:“Cầu vồng cầu vồng, ta nhớ ngươi muốn chết.”

Hồ Tú Hồng lập tức bị cuốn hút, ôm nàng nhảy nhót.

Lúc này cặp phu phụ Hồ tiên sinh còn có Thủy Muội đi tới.

Thủy Muội bước lên phía trước dập đầu hành lễ với Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt.

Tĩnh thiếu gia phất ống tay áo một cái, tuy rằng không chạm vào thân thể của nàng ta, nhưng cũng khiến cho nàng ta không thể tiếp tục dập đầu nữa.

Hắn thản nhiên nói:“Không cần quá đa lễ, tiểu thư không thích .”

Thủy Muội lập tức vâng lời.

Kim Kết đã chạy tới, đang đánh giá nàng, thấy nàng ta mặc áo giáp màu hồng
nhạt, bên trong là áo khoác và váy là màu xanh lá mạ, sinh động như nước trong veo, rất là tinh tế.

“Ngươi chính là Thủy Muội sao.”

Thủy Muội gật gật đầu,“Ra mắt Tỷ tỷ.”

Kim Kết lôi kéo tay nàng, nói:“Tiểu thư nhắc với ta về ngươi. Nói muốn mang ta đến gặp ngươi, quả thực hôm nay đã được gặp rồi.”

Thủy Muội vội gặp qua tỷ tỷ.

Kim Kết lấy cái khăn mới tinh tự tay mình mang đi hôm nay đưa cho nàng
ta,“Không có quà gặp mặt, đây là tinh phẩm của Cẩm Tú đường, tiểu thư
ban thưởng cho ta, tặng cho ngươi.”

Thủy Muội không dám lấy, Tô
Mạt cùng cầu vồng ‘phát điên’ xong rồi, cười nói:“Không phải cái gì giá
trị đâu, ngươi cứ nhận lấy. Về sau mấy thứ này rất nhiều a.”

Thủy Muội thế mới dám nhận lấy.

Tô Mạt tiến lên lôi kéo tay nàng ta, cẩn thận nhìn, tuy rằng vẫn không
mập, nhưng cũng có hơi chút nở nang, khí sắc tốt hơn, chỉ là vẫn tỏa ra
vẻ nhã nhặn rụt rè.

Nàng ôn nhu nói:“Ngươi ở không quen phương
Bắc sao? Có phải nhớ nhà hay không? Không cần sợ hãi. Phải ăn nhiều cơm
vào, phải ngủ ngon giấc.”

Thủy Muội cảm kích nhìn nàng, dùng sức gật đầu,“Tiểu thư không cần lo lắng ta, ta sẽ tốt thôi.”

Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Đương nhiên là phải tốt, chúng ta còn muốn sống những ngày tốt đẹp kìa.”

Các nàng cùng nhau hành lễ với Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân.

Hồ tiên sinh vuốt râu cười khẽ,“Mạt nhi, từ hôm nay trở đi bắt đầu chuẩn
bị cho ngươi chương trình học y, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”

Đầu của Tô Mạt giương lên,“Đương nhiên!”

Hồ phu nhân cười nói:“Vào trong phòng rồi hãy nói, bên ngoài rất lạnh.”

Tĩnh thiếu gia khó được dịp góp vui,“Chương trình học cưỡi ngựa bắn cung, võ công cũng phải tăng thêm rồi.”

Hai bên thái dương Tô Mạt đột nhiên giật giật, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia,“Không phải chứ, các người muốn mệt chết ta sao.”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tô Mạt vội chạy tới ôm lấy nàng, hô lớn:“Cầu vồng cầu vồng, ta nhớ ngươi muốn chết.”Hồ Tú Hồng lập tức bị cuốn hút, ôm nàng nhảy nhót.Lúc này cặp phu phụ Hồ tiên sinh còn có Thủy Muội đi tới.Thủy Muội bước lên phía trước dập đầu hành lễ với Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt.Tĩnh thiếu gia phất ống tay áo một cái, tuy rằng không chạm vào thân thể của nàng ta, nhưng cũng khiến cho nàng ta không thể tiếp tục dập đầu nữa.Hắn thản nhiên nói:“Không cần quá đa lễ, tiểu thư không thích .”Thủy Muội lập tức vâng lời.Kim Kết đã chạy tới, đang đánh giá nàng, thấy nàng ta mặc áo giáp màu hồng nhạt, bên trong là áo khoác và váy là màu xanh lá mạ, sinh động như nước trong veo, rất là tinh tế.“Ngươi chính là Thủy Muội sao.”Thủy Muội gật gật đầu,“Ra mắt Tỷ tỷ.”Kim Kết lôi kéo tay nàng, nói:“Tiểu thư nhắc với ta về ngươi. Nói muốn mang ta đến gặp ngươi, quả thực hôm nay đã được gặp rồi.”Thủy Muội vội gặp qua tỷ tỷ.Kim Kết lấy cái khăn mới tinh tự tay mình mang đi hôm nay đưa cho nàng ta,“Không có quà gặp mặt, đây là tinh phẩm của Cẩm Tú đường, tiểu thư ban thưởng cho ta, tặng cho ngươi.”Thủy Muội không dám lấy, Tô Mạt cùng cầu vồng ‘phát điên’ xong rồi, cười nói:“Không phải cái gì giá trị đâu, ngươi cứ nhận lấy. Về sau mấy thứ này rất nhiều a.”Thủy Muội thế mới dám nhận lấy.Tô Mạt tiến lên lôi kéo tay nàng ta, cẩn thận nhìn, tuy rằng vẫn không mập, nhưng cũng có hơi chút nở nang, khí sắc tốt hơn, chỉ là vẫn tỏa ra vẻ nhã nhặn rụt rè.Nàng ôn nhu nói:“Ngươi ở không quen phương Bắc sao? Có phải nhớ nhà hay không? Không cần sợ hãi. Phải ăn nhiều cơm vào, phải ngủ ngon giấc.”Thủy Muội cảm kích nhìn nàng, dùng sức gật đầu,“Tiểu thư không cần lo lắng ta, ta sẽ tốt thôi.”Tô Mạt nắm cả đầu vai của nàng,“Đương nhiên là phải tốt, chúng ta còn muốn sống những ngày tốt đẹp kìa.”Các nàng cùng nhau hành lễ với Hồ tiên sinh cùng Hồ phu nhân.Hồ tiên sinh vuốt râu cười khẽ,“Mạt nhi, từ hôm nay trở đi bắt đầu chuẩn bị cho ngươi chương trình học y, ngươi chuẩn bị tốt chưa?”Đầu của Tô Mạt giương lên,“Đương nhiên!”Hồ phu nhân cười nói:“Vào trong phòng rồi hãy nói, bên ngoài rất lạnh.”Tĩnh thiếu gia khó được dịp góp vui,“Chương trình học cưỡi ngựa bắn cung, võ công cũng phải tăng thêm rồi.”Hai bên thái dương Tô Mạt đột nhiên giật giật, nhìn về phía Tĩnh thiếu gia,“Không phải chứ, các người muốn mệt chết ta sao.”

Chương 427: Mạt Mạt đáng thương – người có khả năng học nhiều chút!