Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 430: Mạt Mạt lớn lên khiến người ta thật sự là......02

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cái khác sẽ để nàng chậm rãi lĩnh ngộ.Mặt khác, nha đầu kia vốn cưỡi ngựa cũng không biết, hiện tại đừng nói cưỡi ngựa, cho dù là trên lưng ngựa săn thú, cưỡi ngựa đánh bóng, thuật cưỡi ngựa …đều là nhất đẳng.Ngoài ra, hắn còn biết nha đầu đó tuổi còn nhỏ, võ nghệ cao cường, xuyên tường qua vách dễ như trở bàn tay.Còn có, nàng còn biết võ công, đao kiếm ám khí, mọi thứ đều không tầm thường.Càng đáng sợ là, bàn tay nho nhỏ như vậy “Ba” Một cái, một khối đá to tướng liền nát vụn như cám.Triệu học sĩ càng nghĩ càng muốn rơi lệ, vậy làm sao còn là hình ảnh nữ tiên sinh trong lòng hắn dịu dàng hiền thục, trí tuệ độ lượng, lấy trí tuệ chinh phục thế nhân?Điều này quả thực......Nữ đệ tử này của hắn, đã muốn càng ngày càng phát triển theo hướng bạo lực.Hắn vốn tưởng nàng dựa vào trí tuệ, nay nàng có một chút võ công, thường xuyên lười động não, trực tiếp dùng quyền cước giải quyết.Học viện mới tới nhóm thiếu niên này, có mấy người chưa bị nha đầu đó đánh qua?Trước kia, mọi người không chịu đọc thuộc sách, nàng còn động não khiến cho bọn họ ở lại trường, hối lộ, dùng thượng phương bảo thước...gì gì đóTóm lại là động não, hơn nữa kế sách cao minh.Hiện nay thì sao, có mấy người ăn chơi trác táng, chẳng những không đọc sách, còn đùa giỡn nữ hài tử, nàng đã biết, căn bản là không theo chân bọn họ giảng đạo lý, đi thẳng lên chính là chân trước đạp chân sau đá cho vài cái.Vài tên thiếu niên đó tuy rằng cũng học tập kỵ xạ, thế nhưng cũng không phải đối thủ của nàng.Bị nàng lấy một đấu ba, đánh cho gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ .Khiến cho Tống tả tướng, Vương thượng thư, Lưu thị lang …vân vân, liên danh tìm đến nha đầu đó tính sổ, thậm chí còn tìm đến hoàng thượng đòi công đạo, trước đem tội trạng Tô Mạt đã đắc tội liệt kê ra trăm điều, sau đó lại bắt đầu buộc tội Tô Nhân Vũ không biết dạy nữ nhi, quay đầu lại buộc tội Triệu học sĩ nhận lầm đệ tử xấu.....Rõ ràng là mùa xuân đến rồi, vạn vật đâm chồi nảy nộc, vui sướng hân hoan một vùng.Nhưng hắn, vì sao cảm thấy gió thu hiu quạnh đây?Già rồi già rồi, cả đời anh minh của mình đều bị nắm chặt trong tay tên đệ tử này đây.Ai, hắn thở dài, rất là bất đắc dĩ.Hắn nhớ tới lời lão mụ mụ nói,“Ngươi nha, vừa nói muốn nghiêm phạt, kết quả nha đầu kia cười hắc hắc một cái, ngươi liền tâm cũng mềm ra, râu cũng vểnh lên đến mang tai, ta thấy ngươi chính là đang hưởng thụ việc nha đầu đó gây họa, chính mình dung túng nàng ta, không thể người khác được ......”

Cái khác sẽ để nàng chậm rãi lĩnh ngộ.

Mặt khác, nha đầu kia vốn cưỡi ngựa cũng không biết, hiện tại đừng nói cưỡi ngựa, cho dù là trên lưng ngựa săn thú, cưỡi ngựa đánh bóng, thuật cưỡi ngựa …đều là nhất đẳng.

Ngoài ra, hắn còn biết nha đầu đó tuổi còn nhỏ, võ nghệ cao cường, xuyên tường qua vách dễ như trở bàn tay.

Còn có, nàng còn biết võ công, đao kiếm ám khí, mọi thứ đều không tầm thường.

Càng đáng sợ là, bàn tay nho nhỏ như vậy “Ba” Một cái, một khối đá to tướng liền nát vụn như cám.

Triệu học sĩ càng nghĩ càng muốn rơi lệ, vậy làm sao còn là hình ảnh nữ tiên
sinh trong lòng hắn dịu dàng hiền thục, trí tuệ độ lượng, lấy trí tuệ
chinh phục thế nhân?

Điều này quả thực......

Nữ đệ tử này của hắn, đã muốn càng ngày càng phát triển theo hướng bạo lực.

Hắn vốn tưởng nàng dựa vào trí tuệ, nay nàng có một chút võ công, thường
xuyên lười động não, trực tiếp dùng quyền cước giải quyết.

Học viện mới tới nhóm thiếu niên này, có mấy người chưa bị nha đầu đó đánh qua?

Trước kia, mọi người không chịu đọc thuộc sách, nàng còn động não khiến cho
bọn họ ở lại trường, hối lộ, dùng thượng phương bảo thước...gì gì đó

Tóm lại là động não, hơn nữa kế sách cao minh.

Hiện nay thì sao, có mấy người ăn chơi trác táng, chẳng những không đọc
sách, còn đùa giỡn nữ hài tử, nàng đã biết, căn bản là không theo chân
bọn họ giảng đạo lý, đi thẳng lên chính là chân trước đạp chân sau đá
cho vài cái.

Vài tên thiếu niên đó tuy rằng cũng học tập kỵ xạ, thế nhưng cũng không phải đối thủ của nàng.

Bị nàng lấy một đấu ba, đánh cho gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ .

Khiến cho Tống tả tướng, Vương thượng thư, Lưu thị lang …vân vân, liên danh
tìm đến nha đầu đó tính sổ, thậm chí còn tìm đến hoàng thượng đòi công
đạo, trước đem tội trạng Tô Mạt đã đắc tội liệt kê ra trăm điều, sau đó
lại bắt đầu buộc tội Tô Nhân Vũ không biết dạy nữ nhi, quay đầu lại buộc tội Triệu học sĩ nhận lầm đệ tử xấu.....

Rõ ràng là mùa xuân đến rồi, vạn vật đâm chồi nảy nộc, vui sướng hân hoan một vùng.

Nhưng hắn, vì sao cảm thấy gió thu hiu quạnh đây?

Già rồi già rồi, cả đời anh minh của mình đều bị nắm chặt trong tay tên đệ tử này đây.

Ai, hắn thở dài, rất là bất đắc dĩ.

Hắn nhớ tới lời lão mụ mụ nói,“Ngươi nha, vừa nói muốn nghiêm phạt, kết quả nha đầu kia cười hắc hắc một cái, ngươi liền tâm cũng mềm ra, râu cũng
vểnh lên đến mang tai, ta thấy ngươi chính là đang hưởng thụ việc nha
đầu đó gây họa, chính mình dung túng nàng ta, không thể người khác được
......”

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Cái khác sẽ để nàng chậm rãi lĩnh ngộ.Mặt khác, nha đầu kia vốn cưỡi ngựa cũng không biết, hiện tại đừng nói cưỡi ngựa, cho dù là trên lưng ngựa săn thú, cưỡi ngựa đánh bóng, thuật cưỡi ngựa …đều là nhất đẳng.Ngoài ra, hắn còn biết nha đầu đó tuổi còn nhỏ, võ nghệ cao cường, xuyên tường qua vách dễ như trở bàn tay.Còn có, nàng còn biết võ công, đao kiếm ám khí, mọi thứ đều không tầm thường.Càng đáng sợ là, bàn tay nho nhỏ như vậy “Ba” Một cái, một khối đá to tướng liền nát vụn như cám.Triệu học sĩ càng nghĩ càng muốn rơi lệ, vậy làm sao còn là hình ảnh nữ tiên sinh trong lòng hắn dịu dàng hiền thục, trí tuệ độ lượng, lấy trí tuệ chinh phục thế nhân?Điều này quả thực......Nữ đệ tử này của hắn, đã muốn càng ngày càng phát triển theo hướng bạo lực.Hắn vốn tưởng nàng dựa vào trí tuệ, nay nàng có một chút võ công, thường xuyên lười động não, trực tiếp dùng quyền cước giải quyết.Học viện mới tới nhóm thiếu niên này, có mấy người chưa bị nha đầu đó đánh qua?Trước kia, mọi người không chịu đọc thuộc sách, nàng còn động não khiến cho bọn họ ở lại trường, hối lộ, dùng thượng phương bảo thước...gì gì đóTóm lại là động não, hơn nữa kế sách cao minh.Hiện nay thì sao, có mấy người ăn chơi trác táng, chẳng những không đọc sách, còn đùa giỡn nữ hài tử, nàng đã biết, căn bản là không theo chân bọn họ giảng đạo lý, đi thẳng lên chính là chân trước đạp chân sau đá cho vài cái.Vài tên thiếu niên đó tuy rằng cũng học tập kỵ xạ, thế nhưng cũng không phải đối thủ của nàng.Bị nàng lấy một đấu ba, đánh cho gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ .Khiến cho Tống tả tướng, Vương thượng thư, Lưu thị lang …vân vân, liên danh tìm đến nha đầu đó tính sổ, thậm chí còn tìm đến hoàng thượng đòi công đạo, trước đem tội trạng Tô Mạt đã đắc tội liệt kê ra trăm điều, sau đó lại bắt đầu buộc tội Tô Nhân Vũ không biết dạy nữ nhi, quay đầu lại buộc tội Triệu học sĩ nhận lầm đệ tử xấu.....Rõ ràng là mùa xuân đến rồi, vạn vật đâm chồi nảy nộc, vui sướng hân hoan một vùng.Nhưng hắn, vì sao cảm thấy gió thu hiu quạnh đây?Già rồi già rồi, cả đời anh minh của mình đều bị nắm chặt trong tay tên đệ tử này đây.Ai, hắn thở dài, rất là bất đắc dĩ.Hắn nhớ tới lời lão mụ mụ nói,“Ngươi nha, vừa nói muốn nghiêm phạt, kết quả nha đầu kia cười hắc hắc một cái, ngươi liền tâm cũng mềm ra, râu cũng vểnh lên đến mang tai, ta thấy ngươi chính là đang hưởng thụ việc nha đầu đó gây họa, chính mình dung túng nàng ta, không thể người khác được ......”

Chương 430: Mạt Mạt lớn lên khiến người ta thật sự là......02