Tác giả:

Nữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng…

Chương 438: Khiến hắn càng thêm mê luyến Mạt Mạt 03

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tổng cộng khoảng sáu bảy trăm mẫu, nơi đó đều hoang vu tiêu điều.Chủ yếu là bởi vì nơi đó cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, hơn nữa hoặc là cực kỳ khô hạn, hoặc là nạ nước lụt ngập úng, căn bản là cái gì cũng không thể làm.Làm cho người ta chấn động là Tô Mạt bỏ ra một số tiền lớn mua vùng đất đó.Nàng đích thân đi xin hoàng đế phê duyệt , nói là muốn mua .Hoàng đế cảm thấy thú vị, sai hộ bộ tính giá.Hộ bộ ra giá nàng hai mươi lượng bạc một mẫu, nói là so với người khác rẻ hơn một nửa rối đó.Lúc ấy Tô Mạt rất đĩnh đạc tấm thân nhỏ gầy gò, tự mình đi tới nha môn hộ bộ, đứng ở trên ghế cùng đám quan lại bủn xỉn trong cung kia mặc cả.Từ hai mươi lượng, mười tám lượng......Cuối cùng Tô Mạt mặc cả một lượng bạc ba mẫu, tổng cộng hai trăm hai mươi sáu lượng, sau đó còn bớt được số lẻ, lại miễn tiền thuế khóa lao dịch trong 5 năm.Kỳ thật nếu phải đóng thuế má lao dịch, nàng là người của Tô gia, Quốc Công phủ, đương nhiên không cần phụ trách vấn đề đó.Cho dù như vậy, nếu thiệt là như vậy đi chăng nữa thì cũng nhiều người muốn xem chuyện náo nhiệt của nàng.Đều cảm thấy vùng đất đo, cho dù là cho không, cũng không ai muốn, vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi đó thì làm được gì?Người tinh mắt lại nhịn không được muốn dặt cược, muốn xem nàng muốn làm gì, có thể làm gì, là làm ăn kiếm lời hay lỗ vốn.Tô Mạt biết được, tức giận muốn chết, bọn họ không biết làm mấy chuyện đàng hoàng sao, cứ nhất định dán ánh mắt lên người nàng sao, nói như vậy, nàng còn có thể làm chuyện của mình sao.Tuy rằng nàng có thể động não, làm cho bọn họ cá cược không lấy nổi tiền vốn về à, nhưng như vậy cũng sẽ kích phát tính cờ bạc của bọn họ, làm cho bọn họ về sau đều coi nàng là niềm vui thú trong cuộc sống, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng.Như thế, nàng chẳng phải là không có khoảng không riêng tư sao?Nàng là người hiểu vô cùng sự lợi hại của đám chó săn, không chỗ nào không chui vào được, cho dù là lính đặc công cũng chưa chắc ‘ khùng’ bằng bọn họ!Cho nên, vì an toàn, nàng không thể bởi vì nhất thời ham lợi ích, kiếm về chút ít bạc này, khiêu khích tính cá cược cờ bạc của bọn họ.Dù sao dân cờ bạc cũng sẽ không vì đền tiền cả vốn lẫn lãi mà thu tay đâu, ngược lại sẽ càng bị áp chế lại càng hăng máu, cho dù lột quần ra cầm cố để chơi cũng không tiếc a.Nàng lấy danh nghĩa Thái Học viện dâng lên cho hoàng đế một quyển sổ con, tên là “ Luận về những ngày an nhàn của hoàng thân quốc thích, quan to, quý nhân”Bên trong cuốn sổ đem toàn bộ những thói hư của bọn họ ăn rồi lại ngủ ngủ rồi lại ăn, lúc buồn chán thì lại đem người khác ra làm trò tiêu khiển miêu tả rõ ràng sinh động, phơi bày tinh tế ra bản tính của bọn chúng : không sợ sự việc phát sinh rộng lớn, cho dù không có lợi cho mình cũng tham gia vào cho vui.

Tổng cộng khoảng sáu bảy trăm mẫu, nơi đó đều hoang vu tiêu điều.

Chủ yếu là bởi vì nơi đó cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, hơn
nữa hoặc là cực kỳ khô hạn, hoặc là nạ nước lụt ngập úng, căn bản là cái gì cũng không thể làm.

Làm cho người ta chấn động là Tô Mạt bỏ ra một số tiền lớn mua vùng đất đó.

Nàng đích thân đi xin hoàng đế phê duyệt , nói là muốn mua .

Hoàng đế cảm thấy thú vị, sai hộ bộ tính giá.

Hộ bộ ra giá nàng hai mươi lượng bạc một mẫu, nói là so với người khác rẻ hơn một nửa rối đó.

Lúc ấy Tô Mạt rất đĩnh đạc tấm thân nhỏ gầy gò, tự mình đi tới nha môn hộ
bộ, đứng ở trên ghế cùng đám quan lại bủn xỉn trong cung kia mặc cả.

Từ hai mươi lượng, mười tám lượng......

Cuối cùng Tô Mạt mặc cả một lượng bạc ba mẫu, tổng cộng hai trăm hai mươi
sáu lượng, sau đó còn bớt được số lẻ, lại miễn tiền thuế khóa lao dịch
trong 5 năm.

Kỳ thật nếu phải đóng thuế má lao dịch, nàng là người của Tô gia, Quốc Công phủ, đương nhiên không cần phụ trách vấn đề đó.

Cho dù như vậy, nếu thiệt là như vậy đi chăng nữa thì cũng nhiều người muốn xem chuyện náo nhiệt của nàng.

Đều cảm thấy vùng đất đo, cho dù là cho không, cũng không ai muốn, vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi đó thì làm được gì?

Người tinh mắt lại nhịn không được muốn dặt cược, muốn xem nàng muốn làm gì, có thể làm gì, là làm ăn kiếm lời hay lỗ vốn.

Tô Mạt biết được, tức giận muốn chết, bọn họ không biết làm mấy chuyện
đàng hoàng sao, cứ nhất định dán ánh mắt lên người nàng sao, nói như
vậy, nàng còn có thể làm chuyện của mình sao.

Tuy rằng nàng có
thể động não, làm cho bọn họ cá cược không lấy nổi tiền vốn về à, nhưng
như vậy cũng sẽ kích phát tính cờ bạc của bọn họ, làm cho bọn họ về sau
đều coi nàng là niềm vui thú trong cuộc sống, lúc nào cũng nhìn chằm
chằm vào nàng.

Như thế, nàng chẳng phải là không có khoảng không riêng tư sao?

Nàng là người hiểu vô cùng sự lợi hại của đám chó săn, không chỗ nào không
chui vào được, cho dù là lính đặc công cũng chưa chắc ‘ khùng’ bằng bọn
họ!

Cho nên, vì an toàn, nàng không thể bởi vì nhất thời ham lợi
ích, kiếm về chút ít bạc này, khiêu khích tính cá cược cờ bạc của bọn
họ.

Dù sao dân cờ bạc cũng sẽ không vì đền tiền cả vốn lẫn lãi mà thu tay đâu, ngược lại sẽ càng bị áp chế lại càng hăng máu, cho dù lột
quần ra cầm cố để chơi cũng không tiếc a.

Nàng lấy danh nghĩa
Thái Học viện dâng lên cho hoàng đế một quyển sổ con, tên là “ Luận về
những ngày an nhàn của hoàng thân quốc thích, quan to, quý nhân”

Bên trong cuốn sổ đem toàn bộ những thói hư của bọn họ ăn rồi lại ngủ ngủ
rồi lại ăn, lúc buồn chán thì lại đem người khác ra làm trò tiêu khiển
miêu tả rõ ràng sinh động, phơi bày tinh tế ra bản tính của bọn chúng :
không sợ sự việc phát sinh rộng lớn, cho dù không có lợi cho mình cũng
tham gia vào cho vui.

Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Tài Tiểu Vương PhiTác giả: Vệ Sơ LãngTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Lịch Sử, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNữ nhân đó thực chất mới chỉ xấp xỉ 20 tuổi, do thường xuyên làm việc nặng nhọc nên da dẻ thô ráp, lưng còng, không còn vẻ xinh đẹp ngày trước nữa. Bên cạnh là một tiểu cô nương ước chừng 5, 6 tuổi, trên người mặc bộ quần áo màu xám tro, tóc tai rậm tạp rối bù, đang lật tung đống quần áo đó, muốn phân loại quần áo để ngâm nước. Bên ngoài trời vẫn lạnh, tiểu cô nương vừa bị ép mặc vào loại áo kép *( loại áo mỏng chỉ có 2 lớp vải), lạnh đến nỗi khuôn mặt cô bé đỏ bừng, bàn tay nhỏ rét cóng không động đậy được. Người đàn bà đó tức giận mắng té tát “ Ngươi cái thứ đồ nghiệt chủng, cả ngày chỉ biết ăn không ngồi rồi, thứ đồ lười biếng.” vừa mắng vừa giơ tay đánh , cô bé sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh. Cắt không ra giọt máu nào, sợ hãi lập tức quỳ xuống ôm đầu cầu xin: “ Di nương, đừng đánh con nữa, đừng đánh nữa, con không dám lười biếng nữa, không dám nữa ….”. Những giọt nước mắt trong veo từ trong đôi mắt của tiểu cô nương đó rớt xuống như mưa khiến người khác không nỡ khiển trách, nhưng… Tổng cộng khoảng sáu bảy trăm mẫu, nơi đó đều hoang vu tiêu điều.Chủ yếu là bởi vì nơi đó cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, hơn nữa hoặc là cực kỳ khô hạn, hoặc là nạ nước lụt ngập úng, căn bản là cái gì cũng không thể làm.Làm cho người ta chấn động là Tô Mạt bỏ ra một số tiền lớn mua vùng đất đó.Nàng đích thân đi xin hoàng đế phê duyệt , nói là muốn mua .Hoàng đế cảm thấy thú vị, sai hộ bộ tính giá.Hộ bộ ra giá nàng hai mươi lượng bạc một mẫu, nói là so với người khác rẻ hơn một nửa rối đó.Lúc ấy Tô Mạt rất đĩnh đạc tấm thân nhỏ gầy gò, tự mình đi tới nha môn hộ bộ, đứng ở trên ghế cùng đám quan lại bủn xỉn trong cung kia mặc cả.Từ hai mươi lượng, mười tám lượng......Cuối cùng Tô Mạt mặc cả một lượng bạc ba mẫu, tổng cộng hai trăm hai mươi sáu lượng, sau đó còn bớt được số lẻ, lại miễn tiền thuế khóa lao dịch trong 5 năm.Kỳ thật nếu phải đóng thuế má lao dịch, nàng là người của Tô gia, Quốc Công phủ, đương nhiên không cần phụ trách vấn đề đó.Cho dù như vậy, nếu thiệt là như vậy đi chăng nữa thì cũng nhiều người muốn xem chuyện náo nhiệt của nàng.Đều cảm thấy vùng đất đo, cho dù là cho không, cũng không ai muốn, vùng đất chó ăn đá gà ăn sỏi đó thì làm được gì?Người tinh mắt lại nhịn không được muốn dặt cược, muốn xem nàng muốn làm gì, có thể làm gì, là làm ăn kiếm lời hay lỗ vốn.Tô Mạt biết được, tức giận muốn chết, bọn họ không biết làm mấy chuyện đàng hoàng sao, cứ nhất định dán ánh mắt lên người nàng sao, nói như vậy, nàng còn có thể làm chuyện của mình sao.Tuy rằng nàng có thể động não, làm cho bọn họ cá cược không lấy nổi tiền vốn về à, nhưng như vậy cũng sẽ kích phát tính cờ bạc của bọn họ, làm cho bọn họ về sau đều coi nàng là niềm vui thú trong cuộc sống, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào nàng.Như thế, nàng chẳng phải là không có khoảng không riêng tư sao?Nàng là người hiểu vô cùng sự lợi hại của đám chó săn, không chỗ nào không chui vào được, cho dù là lính đặc công cũng chưa chắc ‘ khùng’ bằng bọn họ!Cho nên, vì an toàn, nàng không thể bởi vì nhất thời ham lợi ích, kiếm về chút ít bạc này, khiêu khích tính cá cược cờ bạc của bọn họ.Dù sao dân cờ bạc cũng sẽ không vì đền tiền cả vốn lẫn lãi mà thu tay đâu, ngược lại sẽ càng bị áp chế lại càng hăng máu, cho dù lột quần ra cầm cố để chơi cũng không tiếc a.Nàng lấy danh nghĩa Thái Học viện dâng lên cho hoàng đế một quyển sổ con, tên là “ Luận về những ngày an nhàn của hoàng thân quốc thích, quan to, quý nhân”Bên trong cuốn sổ đem toàn bộ những thói hư của bọn họ ăn rồi lại ngủ ngủ rồi lại ăn, lúc buồn chán thì lại đem người khác ra làm trò tiêu khiển miêu tả rõ ràng sinh động, phơi bày tinh tế ra bản tính của bọn chúng : không sợ sự việc phát sinh rộng lớn, cho dù không có lợi cho mình cũng tham gia vào cho vui.

Chương 438: Khiến hắn càng thêm mê luyến Mạt Mạt 03