Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…

Chương 160: Gặp lại ân nhân

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Anh Vĩnh Thiên, sao lại là anh?" Bích Loan ngơ ngác hỏi."Tôi nằm ở đây thì có gì đáng ngạc nhiên sao? Cô đặc biệt đến chăm tôi à?" Lê Uy Long không nói nên lời khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt nữ y tá."Tôi ... chỉ là tôi có chút bất ngờ khi trông thấy anh! Không phải tôi biết anh ở đây nên mới tới đâu!" Bích Loan vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ ửng.Lê Uy Long là ân nhân của cô, tất nhiên cô vui mừng khi được gặp lại anh lần nữa, nhưng không phải trong một hoàn cảnh như thế này.Hơn nữa, vừa nãy cô nghe được từ các đồng nghiệp trong bệnh viện rằng Lê Uy Long và cảnh sát Ánh Hạ đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Thung lũng Ngạc Khuông, cô càng cảm thấy ngưỡng mộ anh hơn nữa.Thật trùng hợp, không ngờ mới đó mà cô đã thấy anh, một người hùng chiến đấu đến bị thương, đang nằm trong phòng bệnh, ngay ca trực của mình. Cô ấy có thể không phấn khích sao?"Đừng lo, tôi chỉ nói đùa với cô thôi." Lê Uy Long cười ngượng nghịu khi trông thấy sắc mặt Bích Loan, bất giác không dám đùa với cô nữa."Tôi nghe nói anh cùng với cảnh sát trưởng hôm đó đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Ngạc Khuông. Ngầu thật đấy, sao anh có thể làm điều đó được vậy?" Bích Loan hỏi với vẻ ngưỡng mộ."Chuyện này, cũng khó nói lắm! Tất cả là nhờ đội trưởng Ánh Hạ đã chiến đấu dũng cảm. Tôi chỉ phụ thêm thôi." Lê Uy Long không muốn mình trở nên quá thần thánh trong mắt ai, nên vội vàng chối bỏ công lao của chính mình.Để một cô gái trẻ như cô ấy si mê vọng tưởng sẽ chỉ gây thêm nhiều rắc rối cho anh."Nhưng, tôi nghe nói anh mới là người làm nên chiến thắng của trận chiến này, và anh thậm chí còn bị thương vì cứu cảnh sát Ánh Hạ nữa." Bích Loan nói."....." Lê Uy Long bắt đầu đổ mồ hôi, không ngờ Bích Loan này còn tìm hiểu kỹ như vậy"Cô nghe ai nói?" Lê Uy Long hỏi lại."Các đồng nghiệp trong bệnh viện đều bàn tán về điều đó! Họ cũng không ngờ được một người con rể nổi tiếng yếu đuối vô dụng thực ra lại mạnh mẽ xuất thần như vậy. Nếu anh chưa kết hôn, tất cả họ đều muốn cưới anh." Bích Loan nói."......" Lê Uy Long lại càng trở nên căng thẳng. Anh không ngờ tin tức này lại lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, thậm chí khiến nhiều cô gái muốn cưới anh."Bảo họ đừng bị ám ảnh bởi những chuyện huyễn hoặc đó nữa, tất cả chỉ là lời đồn thổi." Lê Uy Long xua tay nói."Được rồi, vạy.....Tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương trước nhé." Bích Loan chợt nhớ rằng cô ở đây để chăm sóc Lê Uy Long chứ không phải để trò chuyện với anh. Vì vậy cô đã định thần lại và quyết định hoàn thành công việc trước."Được." Lê Uy Long nói."Chấn thương của anh ở đâu?" Bích Loan hỏi. Vì Lê Uy Long đang mặc đồng phục bệnh nhân, cô không thể nhìn thấy vết thương của anh."Trên đùi này!" Vĩnh thiên đáp."Vậy mau xắn ống quần lên đi." Bích Loan nói."Được rồi." Lê Uy Long với tay xắn nhẹ gấu quần, nhưng chân anh to đến nỗi anh không thể nhấc quần lên trên đùi."Tôi không làm được, sao giờ??" Lê Uy Long lúng túng hỏi."Vậy thì.... c ởi quần ra ... Cởi nó ra." Bích Loan cũng đỏ mặt, nói lắp bắp."Chuyện này....." Vĩnh Thiên cảm thấy khá xấu hổ khi phải c ởi quần trước mặt cô y tá trẻ."Đừng ngại. Bệnh nhân không cần giữ ý trước mặt nhân viên y tế." Bích Loan khẽ động viên.Cô thực sự không nghĩ một người đàn ông đã có vợ như Lê Uy Long vẫn ngượng nghịu như trai tân vậy! Anh ta chưa thay đồ trước mặt vợ mình bao giờ sao?

"Anh Vĩnh Thiên, sao lại là anh?" Bích Loan ngơ ngác hỏi.

"Tôi nằm ở đây thì có gì đáng ngạc nhiên sao? Cô đặc biệt đến chăm tôi à?" Lê Uy Long không nói nên lời khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt nữ y tá.

"Tôi ... chỉ là tôi có chút bất ngờ khi trông thấy anh! Không phải tôi biết anh ở đây nên mới tới đâu!" Bích Loan vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ ửng.

Lê Uy Long là ân nhân của cô, tất nhiên cô vui mừng khi được gặp lại anh lần nữa, nhưng không phải trong một hoàn cảnh như thế này.

Hơn nữa, vừa nãy cô nghe được từ các đồng nghiệp trong bệnh viện rằng Lê Uy Long và cảnh sát Ánh Hạ đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Thung lũng Ngạc Khuông, cô càng cảm thấy ngưỡng mộ anh hơn nữa.

Thật trùng hợp, không ngờ mới đó mà cô đã thấy anh, một người hùng chiến đấu đến bị thương, đang nằm trong phòng bệnh, ngay ca trực của mình. Cô ấy có thể không phấn khích sao?

"Đừng lo, tôi chỉ nói đùa với cô thôi." Lê Uy Long cười ngượng nghịu khi trông thấy sắc mặt Bích Loan, bất giác không dám đùa với cô nữa.

"Tôi nghe nói anh cùng với cảnh sát trưởng hôm đó đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Ngạc Khuông. Ngầu thật đấy, sao anh có thể làm điều đó được vậy?" Bích Loan hỏi với vẻ ngưỡng mộ.

"Chuyện này, cũng khó nói lắm! Tất cả là nhờ đội trưởng Ánh Hạ đã chiến đấu dũng cảm. Tôi chỉ phụ thêm thôi." Lê Uy Long không muốn mình trở nên quá thần thánh trong mắt ai, nên vội vàng chối bỏ công lao của chính mình.

Để một cô gái trẻ như cô ấy si mê vọng tưởng sẽ chỉ gây thêm nhiều rắc rối cho anh.

"Nhưng, tôi nghe nói anh mới là người làm nên chiến thắng của trận chiến này, và anh thậm chí còn bị thương vì cứu cảnh sát Ánh Hạ nữa." Bích Loan nói.

"....." Lê Uy Long bắt đầu đổ mồ hôi, không ngờ Bích Loan này còn tìm hiểu kỹ như vậy

"Cô nghe ai nói?" Lê Uy Long hỏi lại.

"Các đồng nghiệp trong bệnh viện đều bàn tán về điều đó! Họ cũng không ngờ được một người con rể nổi tiếng yếu đuối vô dụng thực ra lại mạnh mẽ xuất thần như vậy. Nếu anh chưa kết hôn, tất cả họ đều muốn cưới anh." Bích Loan nói.

"......" Lê Uy Long lại càng trở nên căng thẳng. Anh không ngờ tin tức này lại lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, thậm chí khiến nhiều cô gái muốn cưới anh.

"Bảo họ đừng bị ám ảnh bởi những chuyện huyễn hoặc đó nữa, tất cả chỉ là lời đồn thổi." Lê Uy Long xua tay nói.

"Được rồi, vạy.....Tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương trước nhé." Bích Loan chợt nhớ rằng cô ở đây để chăm sóc Lê Uy Long chứ không phải để trò chuyện với anh. Vì vậy cô đã định thần lại và quyết định hoàn thành công việc trước.

"Được." Lê Uy Long nói.

"Chấn thương của anh ở đâu?" Bích Loan hỏi. Vì Lê Uy Long đang mặc đồng phục bệnh nhân, cô không thể nhìn thấy vết thương của anh.

"Trên đùi này!" Vĩnh thiên đáp.

"Vậy mau xắn ống quần lên đi." Bích Loan nói.

"Được rồi." Lê Uy Long với tay xắn nhẹ gấu quần, nhưng chân anh to đến nỗi anh không thể nhấc quần lên trên đùi.

"Tôi không làm được, sao giờ??" Lê Uy Long lúng túng hỏi.

"Vậy thì.... c ởi quần ra ... Cởi nó ra." Bích Loan cũng đỏ mặt, nói lắp bắp.

"Chuyện này....." Vĩnh Thiên cảm thấy khá xấu hổ khi phải c ởi quần trước mặt cô y tá trẻ.

"Đừng ngại. Bệnh nhân không cần giữ ý trước mặt nhân viên y tế." Bích Loan khẽ động viên.

Cô thực sự không nghĩ một người đàn ông đã có vợ như Lê Uy Long vẫn ngượng nghịu như trai tân vậy! Anh ta chưa thay đồ trước mặt vợ mình bao giờ sao?

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Anh Vĩnh Thiên, sao lại là anh?" Bích Loan ngơ ngác hỏi."Tôi nằm ở đây thì có gì đáng ngạc nhiên sao? Cô đặc biệt đến chăm tôi à?" Lê Uy Long không nói nên lời khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt nữ y tá."Tôi ... chỉ là tôi có chút bất ngờ khi trông thấy anh! Không phải tôi biết anh ở đây nên mới tới đâu!" Bích Loan vội vàng giải thích với khuôn mặt đỏ ửng.Lê Uy Long là ân nhân của cô, tất nhiên cô vui mừng khi được gặp lại anh lần nữa, nhưng không phải trong một hoàn cảnh như thế này.Hơn nữa, vừa nãy cô nghe được từ các đồng nghiệp trong bệnh viện rằng Lê Uy Long và cảnh sát Ánh Hạ đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Thung lũng Ngạc Khuông, cô càng cảm thấy ngưỡng mộ anh hơn nữa.Thật trùng hợp, không ngờ mới đó mà cô đã thấy anh, một người hùng chiến đấu đến bị thương, đang nằm trong phòng bệnh, ngay ca trực của mình. Cô ấy có thể không phấn khích sao?"Đừng lo, tôi chỉ nói đùa với cô thôi." Lê Uy Long cười ngượng nghịu khi trông thấy sắc mặt Bích Loan, bất giác không dám đùa với cô nữa."Tôi nghe nói anh cùng với cảnh sát trưởng hôm đó đã quét sạch hơn hai trăm tên tội phạm ở Ngạc Khuông. Ngầu thật đấy, sao anh có thể làm điều đó được vậy?" Bích Loan hỏi với vẻ ngưỡng mộ."Chuyện này, cũng khó nói lắm! Tất cả là nhờ đội trưởng Ánh Hạ đã chiến đấu dũng cảm. Tôi chỉ phụ thêm thôi." Lê Uy Long không muốn mình trở nên quá thần thánh trong mắt ai, nên vội vàng chối bỏ công lao của chính mình.Để một cô gái trẻ như cô ấy si mê vọng tưởng sẽ chỉ gây thêm nhiều rắc rối cho anh."Nhưng, tôi nghe nói anh mới là người làm nên chiến thắng của trận chiến này, và anh thậm chí còn bị thương vì cứu cảnh sát Ánh Hạ nữa." Bích Loan nói."....." Lê Uy Long bắt đầu đổ mồ hôi, không ngờ Bích Loan này còn tìm hiểu kỹ như vậy"Cô nghe ai nói?" Lê Uy Long hỏi lại."Các đồng nghiệp trong bệnh viện đều bàn tán về điều đó! Họ cũng không ngờ được một người con rể nổi tiếng yếu đuối vô dụng thực ra lại mạnh mẽ xuất thần như vậy. Nếu anh chưa kết hôn, tất cả họ đều muốn cưới anh." Bích Loan nói."......" Lê Uy Long lại càng trở nên căng thẳng. Anh không ngờ tin tức này lại lan truyền nhanh chóng trong bệnh viện, thậm chí khiến nhiều cô gái muốn cưới anh."Bảo họ đừng bị ám ảnh bởi những chuyện huyễn hoặc đó nữa, tất cả chỉ là lời đồn thổi." Lê Uy Long xua tay nói."Được rồi, vạy.....Tôi sẽ giúp anh xử lý vết thương trước nhé." Bích Loan chợt nhớ rằng cô ở đây để chăm sóc Lê Uy Long chứ không phải để trò chuyện với anh. Vì vậy cô đã định thần lại và quyết định hoàn thành công việc trước."Được." Lê Uy Long nói."Chấn thương của anh ở đâu?" Bích Loan hỏi. Vì Lê Uy Long đang mặc đồng phục bệnh nhân, cô không thể nhìn thấy vết thương của anh."Trên đùi này!" Vĩnh thiên đáp."Vậy mau xắn ống quần lên đi." Bích Loan nói."Được rồi." Lê Uy Long với tay xắn nhẹ gấu quần, nhưng chân anh to đến nỗi anh không thể nhấc quần lên trên đùi."Tôi không làm được, sao giờ??" Lê Uy Long lúng túng hỏi."Vậy thì.... c ởi quần ra ... Cởi nó ra." Bích Loan cũng đỏ mặt, nói lắp bắp."Chuyện này....." Vĩnh Thiên cảm thấy khá xấu hổ khi phải c ởi quần trước mặt cô y tá trẻ."Đừng ngại. Bệnh nhân không cần giữ ý trước mặt nhân viên y tế." Bích Loan khẽ động viên.Cô thực sự không nghĩ một người đàn ông đã có vợ như Lê Uy Long vẫn ngượng nghịu như trai tân vậy! Anh ta chưa thay đồ trước mặt vợ mình bao giờ sao?

Chương 160: Gặp lại ân nhân