Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…
Chương 216: Lần lượt trả giá (5)
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Cầu xin, khóc lóc cái gì? Các người đã đánh Ánh Hạ đến mức trọng thương, vậy mà vẫn còn không tha cho cô ấy, muốn hủy hoại cả một con người đang nhuộm đầy những máu. Chúng mày có còn là con người nữa hay không? Chúng mày không muốn phải chết thế này thì đừng làm những tội ác tày trời như thế! Số phận của chúng mày hôm nay chính là kết quả của những hành động trong quá khứ của chính các người!" Lê Uy Long gầm lên."Tôi không dám nữa. Làm ơn cho tôi một cơ hội khác!" Hoàng Minh Yên khản tiếng cầu xin."Hoàng Minh Yên, đồ đê tiện! Hành động của cha tao vốn chính trực, trượng nghĩa là thế mà mày lại dám xuyên tạc hành động ấy của ông, nói rằng đó chỉ là một vụ ẩu đả thông thường. Mày không chết thì làm sao có thể an ủi vong linh của cha tao trên trời được?" Lê Uy Long giận dữ hét to."Tha cho tôi đi mà! Tôi xin anh! Miễn là anh tha cho tôi sau này tôi làm con bò, con ngựa cho anh cũng được!" Cao Kim Bình cũng rối rít cầu xin."Đúng! Đúng! Miễn là anh tha cho tôi, tôi sẵn sàng từ bỏ hoàn toàn cái ghế Giám đốc này để làm một người bình thường thôi." Hoàng Minh Yên vừa giãy dụa vừa thề thốt."Nếu đã biết ngày hôm nay, tại sao các người lại để tay mình nhúng chàm như vậy? Không phải trước đây các người không tin vào quả báo sao? Bây giờ thì hãy hét to lên nữa đi. Chuẩn bị, bắn!" Lê Uy Long thét."Đoàng!""Đoàng!"Hai phát súng đã kết liễu hai tên đầu sỏ gian ác!Thêm hai xác chết nằm sóng sượt trước mộ Dương Văn Diệp.Hai kẻ độc ác cuối cùng đã nhận một hình phạt thích đáng.Cuộc đời tội lỗi của chúng cuối cùng cũng bị kết thúc bởi Lê Uy Long.Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình muốn xử tử Lê Uy Long tại thung lũng Ngạc Na đêm qua, nhưng cuối cùng chúng không ngờ lại bị Lê Uy Long xử tử.Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Thành, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí chứng kiến cái chết của Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Ngụy An Khánh và Lưu Bảo Thục mà sợ tới vỡ mật.Loại cảm giác này giống như một đám gà bị nhốt chung một chuồng, chờ đợi người ta đến bắt giết từng con rồi không biết tiếp theo sẽ là con gà nào bị giết tiếp.Thà chết ngay còn đỡ khổ hơn kiểu nhấp nhổm chờ đợi cái chết sẽ đến với mình bất kể khi nào như thế này. Bang Hổ Báo và Hoàng Minh Yên đều đã bị xử tử, bây giờ đến lượt nhà họ Trương, ai sẽ là kẻ tiếp theo phải lìa đời?"Đưa Trương Minh Trí lên!" Lê Uy Long gằn từng tiếng.Trương Minh Trí lập tức bị kéo lên bởi hai người lính. Hắn sợ đến mức không thể nào lê chân đi được. Họ nhấn hắn quỳ xuống đất."Không! Đừng giết tôi!" Trương Minh Trí khóc lớn."Mày không chỉ giết cha tao, mà còn muốn cưỡng đoạt vợ tao. Tao làm sao có thể tha cho mày được?" Lê Uy Long lạnh lùng nói."Tôi thực sự không biết rằng anh là một Tổng Tư lệnh vĩ đại. Nếu tôi biết điều đó nhất định dù có ăn gan hùm, mật gấu tôi cũng không bao giờ dám!" Trương Minh Trí càng khóc lớn hơn. Nước mắt chảy ràn rụa trên khuôn mặt béo núc ních của hắn."Mày là kẻ kiêu căng, ngạo mạn chuyên đi cưỡng đoạt con gái nhà lành. Biết bao cuộc đời đã bị hủy hoại dưới tay mày. Vậy thì nếu tao cho mày được sống chính tao đã phạm vào tội ác. Mày không đáng được sống ở trên đời!" Lê Uy Long nhìn thẳng vào khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của hắn và nói.Trương Minh Trí sợ đến mức tè cả ra quần. Hắn luôn mồm rên rỉ:"Không! Xin anh! Xin anh cho tôi một cơ hội được sửa chữa sai lầm. Sau này nhất định tôi sẽ làm một người thật tốt!"
"Cầu xin, khóc lóc cái gì? Các người đã đánh Ánh Hạ đến mức trọng thương, vậy mà vẫn còn không tha cho cô ấy, muốn hủy hoại cả một con người đang nhuộm đầy những máu. Chúng mày có còn là con người nữa hay không? Chúng mày không muốn phải chết thế này thì đừng làm những tội ác tày trời như thế! Số phận của chúng mày hôm nay chính là kết quả của những hành động trong quá khứ của chính các người!" Lê Uy Long gầm lên.
"Tôi không dám nữa. Làm ơn cho tôi một cơ hội khác!" Hoàng Minh Yên khản tiếng cầu xin.
"Hoàng Minh Yên, đồ đê tiện! Hành động của cha tao vốn chính trực, trượng nghĩa là thế mà mày lại dám xuyên tạc hành động ấy của ông, nói rằng đó chỉ là một vụ ẩu đả thông thường. Mày không chết thì làm sao có thể an ủi vong linh của cha tao trên trời được?" Lê Uy Long giận dữ hét to.
"Tha cho tôi đi mà! Tôi xin anh! Miễn là anh tha cho tôi sau này tôi làm con bò, con ngựa cho anh cũng được!" Cao Kim Bình cũng rối rít cầu xin.
"Đúng! Đúng! Miễn là anh tha cho tôi, tôi sẵn sàng từ bỏ hoàn toàn cái ghế Giám đốc này để làm một người bình thường thôi." Hoàng Minh Yên vừa giãy dụa vừa thề thốt.
"Nếu đã biết ngày hôm nay, tại sao các người lại để tay mình nhúng chàm như vậy? Không phải trước đây các người không tin vào quả báo sao? Bây giờ thì hãy hét to lên nữa đi. Chuẩn bị, bắn!" Lê Uy Long thét.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Hai phát súng đã kết liễu hai tên đầu sỏ gian ác!
Thêm hai xác chết nằm sóng sượt trước mộ Dương Văn Diệp.
Hai kẻ độc ác cuối cùng đã nhận một hình phạt thích đáng.
Cuộc đời tội lỗi của chúng cuối cùng cũng bị kết thúc bởi Lê Uy Long.
Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình muốn xử tử Lê Uy Long tại thung lũng Ngạc Na đêm qua, nhưng cuối cùng chúng không ngờ lại bị Lê Uy Long xử tử.
Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Thành, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí chứng kiến cái chết của Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Ngụy An Khánh và Lưu Bảo Thục mà sợ tới vỡ mật.
Loại cảm giác này giống như một đám gà bị nhốt chung một chuồng, chờ đợi người ta đến bắt giết từng con rồi không biết tiếp theo sẽ là con gà nào bị giết tiếp.
Thà chết ngay còn đỡ khổ hơn kiểu nhấp nhổm chờ đợi cái chết sẽ đến với mình bất kể khi nào như thế này. Bang Hổ Báo và Hoàng Minh Yên đều đã bị xử tử, bây giờ đến lượt nhà họ Trương, ai sẽ là kẻ tiếp theo phải lìa đời?
"Đưa Trương Minh Trí lên!" Lê Uy Long gằn từng tiếng.
Trương Minh Trí lập tức bị kéo lên bởi hai người lính. Hắn sợ đến mức không thể nào lê chân đi được. Họ nhấn hắn quỳ xuống đất.
"Không! Đừng giết tôi!" Trương Minh Trí khóc lớn.
"Mày không chỉ giết cha tao, mà còn muốn cưỡng đoạt vợ tao. Tao làm sao có thể tha cho mày được?" Lê Uy Long lạnh lùng nói.
"Tôi thực sự không biết rằng anh là một Tổng Tư lệnh vĩ đại. Nếu tôi biết điều đó nhất định dù có ăn gan hùm, mật gấu tôi cũng không bao giờ dám!" Trương Minh Trí càng khóc lớn hơn. Nước mắt chảy ràn rụa trên khuôn mặt béo núc ních của hắn.
"Mày là kẻ kiêu căng, ngạo mạn chuyên đi cưỡng đoạt con gái nhà lành. Biết bao cuộc đời đã bị hủy hoại dưới tay mày. Vậy thì nếu tao cho mày được sống chính tao đã phạm vào tội ác. Mày không đáng được sống ở trên đời!" Lê Uy Long nhìn thẳng vào khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của hắn và nói.
Trương Minh Trí sợ đến mức tè cả ra quần. Hắn luôn mồm rên rỉ:
"Không! Xin anh! Xin anh cho tôi một cơ hội được sửa chữa sai lầm. Sau này nhất định tôi sẽ làm một người thật tốt!"
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Cầu xin, khóc lóc cái gì? Các người đã đánh Ánh Hạ đến mức trọng thương, vậy mà vẫn còn không tha cho cô ấy, muốn hủy hoại cả một con người đang nhuộm đầy những máu. Chúng mày có còn là con người nữa hay không? Chúng mày không muốn phải chết thế này thì đừng làm những tội ác tày trời như thế! Số phận của chúng mày hôm nay chính là kết quả của những hành động trong quá khứ của chính các người!" Lê Uy Long gầm lên."Tôi không dám nữa. Làm ơn cho tôi một cơ hội khác!" Hoàng Minh Yên khản tiếng cầu xin."Hoàng Minh Yên, đồ đê tiện! Hành động của cha tao vốn chính trực, trượng nghĩa là thế mà mày lại dám xuyên tạc hành động ấy của ông, nói rằng đó chỉ là một vụ ẩu đả thông thường. Mày không chết thì làm sao có thể an ủi vong linh của cha tao trên trời được?" Lê Uy Long giận dữ hét to."Tha cho tôi đi mà! Tôi xin anh! Miễn là anh tha cho tôi sau này tôi làm con bò, con ngựa cho anh cũng được!" Cao Kim Bình cũng rối rít cầu xin."Đúng! Đúng! Miễn là anh tha cho tôi, tôi sẵn sàng từ bỏ hoàn toàn cái ghế Giám đốc này để làm một người bình thường thôi." Hoàng Minh Yên vừa giãy dụa vừa thề thốt."Nếu đã biết ngày hôm nay, tại sao các người lại để tay mình nhúng chàm như vậy? Không phải trước đây các người không tin vào quả báo sao? Bây giờ thì hãy hét to lên nữa đi. Chuẩn bị, bắn!" Lê Uy Long thét."Đoàng!""Đoàng!"Hai phát súng đã kết liễu hai tên đầu sỏ gian ác!Thêm hai xác chết nằm sóng sượt trước mộ Dương Văn Diệp.Hai kẻ độc ác cuối cùng đã nhận một hình phạt thích đáng.Cuộc đời tội lỗi của chúng cuối cùng cũng bị kết thúc bởi Lê Uy Long.Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình muốn xử tử Lê Uy Long tại thung lũng Ngạc Na đêm qua, nhưng cuối cùng chúng không ngờ lại bị Lê Uy Long xử tử.Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Thành, Trương Minh Nghị, Phan Hoài Lan, Trương Minh Trí chứng kiến cái chết của Hoàng Minh Yên, Cao Kim Bình, Võ Trung Hiếu, Ngụy An Khánh và Lưu Bảo Thục mà sợ tới vỡ mật.Loại cảm giác này giống như một đám gà bị nhốt chung một chuồng, chờ đợi người ta đến bắt giết từng con rồi không biết tiếp theo sẽ là con gà nào bị giết tiếp.Thà chết ngay còn đỡ khổ hơn kiểu nhấp nhổm chờ đợi cái chết sẽ đến với mình bất kể khi nào như thế này. Bang Hổ Báo và Hoàng Minh Yên đều đã bị xử tử, bây giờ đến lượt nhà họ Trương, ai sẽ là kẻ tiếp theo phải lìa đời?"Đưa Trương Minh Trí lên!" Lê Uy Long gằn từng tiếng.Trương Minh Trí lập tức bị kéo lên bởi hai người lính. Hắn sợ đến mức không thể nào lê chân đi được. Họ nhấn hắn quỳ xuống đất."Không! Đừng giết tôi!" Trương Minh Trí khóc lớn."Mày không chỉ giết cha tao, mà còn muốn cưỡng đoạt vợ tao. Tao làm sao có thể tha cho mày được?" Lê Uy Long lạnh lùng nói."Tôi thực sự không biết rằng anh là một Tổng Tư lệnh vĩ đại. Nếu tôi biết điều đó nhất định dù có ăn gan hùm, mật gấu tôi cũng không bao giờ dám!" Trương Minh Trí càng khóc lớn hơn. Nước mắt chảy ràn rụa trên khuôn mặt béo núc ních của hắn."Mày là kẻ kiêu căng, ngạo mạn chuyên đi cưỡng đoạt con gái nhà lành. Biết bao cuộc đời đã bị hủy hoại dưới tay mày. Vậy thì nếu tao cho mày được sống chính tao đã phạm vào tội ác. Mày không đáng được sống ở trên đời!" Lê Uy Long nhìn thẳng vào khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt của hắn và nói.Trương Minh Trí sợ đến mức tè cả ra quần. Hắn luôn mồm rên rỉ:"Không! Xin anh! Xin anh cho tôi một cơ hội được sửa chữa sai lầm. Sau này nhất định tôi sẽ làm một người thật tốt!"