Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…

Chương 272: Mạt cưa mướp đắng

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Em tình cờ gặp một vụ cướp của gã đầu trọc hôm qua ở trên đường phố. Em liền đuổi theo hắn và đánh cho hắn ta một trận. Hắn vô cùng sợ hãi rồi đưa cả chiếc túi này ra, nói rằng sáng nay đã cướp của cô. Nên em mang nó về đây cho cô." Thiên Thành bịa ra một lý do."Thật là một sự trùng hợp!" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên nói."Vâng! Nếu hắn ta không nói đó là túi của cô thì em cũng không biết. Thật đúng là một sự trùng hợp. Cô xem xem, có bị mất tiền hay đồ đạc gì ở trong túi hay không?" Thiên Thành nói."Đúng vậy. Để cô xem." Lê Hồng Ngọc cầm lấy chiếc túi, sau đó mở ra và đếm tiền.Sau khi đếm cô thấy đó chính xác là hai trăm triệu đồng, không hơn không kém một xu."Không bị mất đồng nào! May quá! Cô phải nói rằng cô cảm ơn em rất nhiều!" Lê Hồng Ngọc nói một cách biết ơn và hồ hởi. Mắt cô rưng rưng như muốn khóc.Đối với cô, hai trăm triệu đồng này là tiền tiết kiệm cả đời. Mới sáng hôm nay cô còn bị đánh đến bất tỉnh chỉ vì muốn bảo vệ món tiền này trong chiếc túi.Cảm giác bị mất rồi lại may mắn tìm thấy này thực sự rất vui!Cô thực sự không biết rằng Thiên Thành đã bỏ thêm một số tiền vào đó. Với hai trăm triệu đồng, cô không thể nhớ hết từng tờ tiền được."Cô Dung, cô không cần khách sáo. Đó là việc em nên làm thôi ạ." Thiên Thành khiêm tốn nói."Bai đầu trọc rất dữ tợn và tàn ác. Cô chỉ sợ em đánh hắn ta, hắn ta có thể tìm em để trả thù. Em phải cẩn thận!" Lê Hồng Ngọc lo lắng nói.Cô không biết rằng nhóm Bai đầu trọc đã bị Lê Uy Long xử tử."Không sao đâu, không có gì phải sợ Bai đầu trọc. Nếu bọn chúng dám đến, em sẽ không tha cho chúng." Thiên Thành nói."Được rồi, Cô Dung. Thật may là đã lấy lại được tiền của cô. Cô không cần phải lo lắng về Thiên Thành. Chẳng phải đám vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng Grand Hyatt vẫn bị Thiên Thành hạ gục trong nháy mắt sao? Nên cô đừng lo lắng!" Lê Uy Long nói.Nghe Lê Uy Long nói, Lê Hồng Ngọc chợt nhận ra có vẻ cô đã lo lắng hơi nhiều. Thiên Thành có thể một giây quật ngã cả những vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng năm sao thì bản lĩnh của cậu ấy hẳn rất lớn. Làm thế nào mà Bai đầu trọc có thể so sánh với những vệ sĩ chuyên nghiệp đó?Nghĩ như vậy, cô không còn lo lắng về Thiên Thành nữa....Lúc này, trong một quán cà phê…Chu Lệ Ngọc, Trần An Huy và Phan Thiên buồn chán ngồi trong một góc yên tĩnh của quán cà phê.Phan Thiên từng là người cầu hôn Chu Nhược Mai vì vậy anh ta cũng biết Chu Lệ Ngọc.Còn Trần An Huy và Phan Thiên đều là những cậu ấm của những gia đình nổi tiếng ở trong thành phố. Những thiếu gia quý tộc này chắc chắn là sẽ biết nhau, họ thường ăn uống cùng nhau, đi cà phê, tập gym, chơi golf hoặc cùng tham gia một trò gì đó."Anh Huy Thành, Sao trông anh lại cau mày nhăn nhó vẻ không vui như thế?" Chu Lệ Ngọc hỏi khi nhìn vẻ mặt bực bội của Phan Thiên.

"Em tình cờ gặp một vụ cướp của gã đầu trọc hôm qua ở trên đường phố. Em liền đuổi theo hắn và đánh cho hắn ta một trận. Hắn vô cùng sợ hãi rồi đưa cả chiếc túi này ra, nói rằng sáng nay đã cướp của cô. Nên em mang nó về đây cho cô." Thiên Thành bịa ra một lý do.

"Thật là một sự trùng hợp!" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên nói.

"Vâng! Nếu hắn ta không nói đó là túi của cô thì em cũng không biết. Thật đúng là một sự trùng hợp. Cô xem xem, có bị mất tiền hay đồ đạc gì ở trong túi hay không?" Thiên Thành nói.

"Đúng vậy. Để cô xem." Lê Hồng Ngọc cầm lấy chiếc túi, sau đó mở ra và đếm tiền.

Sau khi đếm cô thấy đó chính xác là hai trăm triệu đồng, không hơn không kém một xu.

"Không bị mất đồng nào! May quá! Cô phải nói rằng cô cảm ơn em rất nhiều!" Lê Hồng Ngọc nói một cách biết ơn và hồ hởi. Mắt cô rưng rưng như muốn khóc.

Đối với cô, hai trăm triệu đồng này là tiền tiết kiệm cả đời. Mới sáng hôm nay cô còn bị đánh đến bất tỉnh chỉ vì muốn bảo vệ món tiền này trong chiếc túi.

Cảm giác bị mất rồi lại may mắn tìm thấy này thực sự rất vui!

Cô thực sự không biết rằng Thiên Thành đã bỏ thêm một số tiền vào đó. Với hai trăm triệu đồng, cô không thể nhớ hết từng tờ tiền được.

"Cô Dung, cô không cần khách sáo. Đó là việc em nên làm thôi ạ." Thiên Thành khiêm tốn nói.

"Bai đầu trọc rất dữ tợn và tàn ác. Cô chỉ sợ em đánh hắn ta, hắn ta có thể tìm em để trả thù. Em phải cẩn thận!" Lê Hồng Ngọc lo lắng nói.

Cô không biết rằng nhóm Bai đầu trọc đã bị Lê Uy Long xử tử.

"Không sao đâu, không có gì phải sợ Bai đầu trọc. Nếu bọn chúng dám đến, em sẽ không tha cho chúng." Thiên Thành nói.

"Được rồi, Cô Dung. Thật may là đã lấy lại được tiền của cô. Cô không cần phải lo lắng về Thiên Thành. Chẳng phải đám vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng Grand Hyatt vẫn bị Thiên Thành hạ gục trong nháy mắt sao? Nên cô đừng lo lắng!" Lê Uy Long nói.

Nghe Lê Uy Long nói, Lê Hồng Ngọc chợt nhận ra có vẻ cô đã lo lắng hơi nhiều. Thiên Thành có thể một giây quật ngã cả những vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng năm sao thì bản lĩnh của cậu ấy hẳn rất lớn. Làm thế nào mà Bai đầu trọc có thể so sánh với những vệ sĩ chuyên nghiệp đó?

Nghĩ như vậy, cô không còn lo lắng về Thiên Thành nữa.

...

Lúc này, trong một quán cà phê…

Chu Lệ Ngọc, Trần An Huy và Phan Thiên buồn chán ngồi trong một góc yên tĩnh của quán cà phê.

Phan Thiên từng là người cầu hôn Chu Nhược Mai vì vậy anh ta cũng biết Chu Lệ Ngọc.

Còn Trần An Huy và Phan Thiên đều là những cậu ấm của những gia đình nổi tiếng ở trong thành phố. Những thiếu gia quý tộc này chắc chắn là sẽ biết nhau, họ thường ăn uống cùng nhau, đi cà phê, tập gym, chơi golf hoặc cùng tham gia một trò gì đó.

"Anh Huy Thành, Sao trông anh lại cau mày nhăn nhó vẻ không vui như thế?" Chu Lệ Ngọc hỏi khi nhìn vẻ mặt bực bội của Phan Thiên.

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… "Em tình cờ gặp một vụ cướp của gã đầu trọc hôm qua ở trên đường phố. Em liền đuổi theo hắn và đánh cho hắn ta một trận. Hắn vô cùng sợ hãi rồi đưa cả chiếc túi này ra, nói rằng sáng nay đã cướp của cô. Nên em mang nó về đây cho cô." Thiên Thành bịa ra một lý do."Thật là một sự trùng hợp!" Lê Hồng Ngọc ngạc nhiên nói."Vâng! Nếu hắn ta không nói đó là túi của cô thì em cũng không biết. Thật đúng là một sự trùng hợp. Cô xem xem, có bị mất tiền hay đồ đạc gì ở trong túi hay không?" Thiên Thành nói."Đúng vậy. Để cô xem." Lê Hồng Ngọc cầm lấy chiếc túi, sau đó mở ra và đếm tiền.Sau khi đếm cô thấy đó chính xác là hai trăm triệu đồng, không hơn không kém một xu."Không bị mất đồng nào! May quá! Cô phải nói rằng cô cảm ơn em rất nhiều!" Lê Hồng Ngọc nói một cách biết ơn và hồ hởi. Mắt cô rưng rưng như muốn khóc.Đối với cô, hai trăm triệu đồng này là tiền tiết kiệm cả đời. Mới sáng hôm nay cô còn bị đánh đến bất tỉnh chỉ vì muốn bảo vệ món tiền này trong chiếc túi.Cảm giác bị mất rồi lại may mắn tìm thấy này thực sự rất vui!Cô thực sự không biết rằng Thiên Thành đã bỏ thêm một số tiền vào đó. Với hai trăm triệu đồng, cô không thể nhớ hết từng tờ tiền được."Cô Dung, cô không cần khách sáo. Đó là việc em nên làm thôi ạ." Thiên Thành khiêm tốn nói."Bai đầu trọc rất dữ tợn và tàn ác. Cô chỉ sợ em đánh hắn ta, hắn ta có thể tìm em để trả thù. Em phải cẩn thận!" Lê Hồng Ngọc lo lắng nói.Cô không biết rằng nhóm Bai đầu trọc đã bị Lê Uy Long xử tử."Không sao đâu, không có gì phải sợ Bai đầu trọc. Nếu bọn chúng dám đến, em sẽ không tha cho chúng." Thiên Thành nói."Được rồi, Cô Dung. Thật may là đã lấy lại được tiền của cô. Cô không cần phải lo lắng về Thiên Thành. Chẳng phải đám vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng Grand Hyatt vẫn bị Thiên Thành hạ gục trong nháy mắt sao? Nên cô đừng lo lắng!" Lê Uy Long nói.Nghe Lê Uy Long nói, Lê Hồng Ngọc chợt nhận ra có vẻ cô đã lo lắng hơi nhiều. Thiên Thành có thể một giây quật ngã cả những vệ sĩ chuyên nghiệp của nhà hàng năm sao thì bản lĩnh của cậu ấy hẳn rất lớn. Làm thế nào mà Bai đầu trọc có thể so sánh với những vệ sĩ chuyên nghiệp đó?Nghĩ như vậy, cô không còn lo lắng về Thiên Thành nữa....Lúc này, trong một quán cà phê…Chu Lệ Ngọc, Trần An Huy và Phan Thiên buồn chán ngồi trong một góc yên tĩnh của quán cà phê.Phan Thiên từng là người cầu hôn Chu Nhược Mai vì vậy anh ta cũng biết Chu Lệ Ngọc.Còn Trần An Huy và Phan Thiên đều là những cậu ấm của những gia đình nổi tiếng ở trong thành phố. Những thiếu gia quý tộc này chắc chắn là sẽ biết nhau, họ thường ăn uống cùng nhau, đi cà phê, tập gym, chơi golf hoặc cùng tham gia một trò gì đó."Anh Huy Thành, Sao trông anh lại cau mày nhăn nhó vẻ không vui như thế?" Chu Lệ Ngọc hỏi khi nhìn vẻ mặt bực bội của Phan Thiên.

Chương 272: Mạt cưa mướp đắng