Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…

Chương 306: Lê uy long giải thích

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Đúng… đúng vậy, không phải anh sợ em bị cảm lạnh sao? Nếu không thay quần áo ướt, nhất định sẽ bị tê cóng, nếu bị thấp khớp, sẽ hại em cả đời đấy!” Lê Uy Long giải thích.“Thay quần áo xong, mà tự nhiên lại bị chảy máu mũi sao?” Chu Nhược Mai hỏi.“Anh…có lẽ lúc ăn cơm buổi tối, anh đã có chút nóng giận.” Lê Uy Long tìm được một lý do chính đáng.“Anh nói dối! Anh không nhịn được mà chảy máu mũi, chẳng lẽ có thể nhịn được không làm gì em sao?” Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long bị chảy máu mũi, chắc chắn là do đã nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, cho nên mới tăng huyết áp, máu mũi mới chảy ra.Bây giờ máu mũi cũng đã chảy ra, cô không tin Lê Uy Long có thể chịu đựng được, không làm chuyện gì khác!Là người đẹp đứng đầu thành phố Đà Lạt, với khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng chuẩn như vậy, anh nhìn thấy được như vậy mà không có suy nghĩ gì sao?“Anh không thích lợi dụng người khác, vì vậy anh thực sự không làm gì quá đáng với em. Nếu em không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra!” Lê Uy Long nói.“Chuyện như này mà cũng đến bệnh viện để kiểm tra, bị truyền ra ngoài, chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao?” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.Thấy Lê Uy Long nói một cách tự tin như vậy, cuối cùng cô cũng tin rằng máu trên ga trải giường đã chảy ra từ mũi của Lê Uy Long.Không ngờ sự thật lại là như thế này! Vết máu trên ga trải giường hóa là máu mũi của tên khốn Lê Uy Long này!“Anh đúng thật sự là người đàn ông kiên định đấy, đồ con lợn ạ!” Chu Nhược Mai có chút oán giận, tuy rằng biết mình vẫn nguyên vẹn, nhưng cô cũng không thấy vui vẻ.Trung lúc mình bị trúng độc, để anh tùy ý sắp xếp, lại còn đã bị anh xem hết, vậy mà anh lại có thể thờ ơ, như vậy bản thân mình không có quyến rũ sao?Lê Uy Long không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng khi nghe Chu Nhược Mai nói điều này, chẳng lẽ là mình đã sai rồi sao?“Hiện tại mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, em vẫn còn nguyên vẹn, em phải nên vui mừng mới đúng chứ!” Lê Uy Long nói.“Biết rồi cũng đừng nhắc chuyện này nữa!” Chu Nhược Mai nói với vẻ mất mát. Tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp và mâu thuẫn, cô vừa lo lắng mình bị mất lần đầu tiên mà không có kỷ niệm gì, vừa mong rằng mình đã bị Lê Uy Long lấy đi.“Được rồi, không nhắc tới nữa, không có chuyện gì thì anh đi ra ngoài trước đây.” Lê Uy Long cầm chăn bông lên, định bước ra khỏi phòng.“Chờ một chút!” Chu Nhược Mai đột nhiên kêu lên.“Em còn có chuyện gì sao?” Lê Uy Long dừng lại và hỏi.“Tất nhiên là có! Nếu không tôi gọi anh lại làm gì?” Chu Nhược Mai nói.“Vậy em mau nói đi, còn chuyện gì nữa?” Lê Uy Long hỏi.

“Đúng… đúng vậy, không phải anh sợ em bị cảm lạnh sao? Nếu không thay quần áo ướt, nhất định sẽ bị tê cóng, nếu bị thấp khớp, sẽ hại em cả đời đấy!” Lê Uy Long giải thích.

“Thay quần áo xong, mà tự nhiên lại bị chảy máu mũi sao?” Chu Nhược Mai hỏi.

“Anh…có lẽ lúc ăn cơm buổi tối, anh đã có chút nóng giận.” Lê Uy Long tìm được một lý do chính đáng.

“Anh nói dối! Anh không nhịn được mà chảy máu mũi, chẳng lẽ có thể nhịn được không làm gì em sao?” Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long bị chảy máu mũi, chắc chắn là do đã nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, cho nên mới tăng huyết áp, máu mũi mới chảy ra.

Bây giờ máu mũi cũng đã chảy ra, cô không tin Lê Uy Long có thể chịu đựng được, không làm chuyện gì khác!

Là người đẹp đứng đầu thành phố Đà Lạt, với khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng chuẩn như vậy, anh nhìn thấy được như vậy mà không có suy nghĩ gì sao?

“Anh không thích lợi dụng người khác, vì vậy anh thực sự không làm gì quá đáng với em. Nếu em không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra!” Lê Uy Long nói.

“Chuyện như này mà cũng đến bệnh viện để kiểm tra, bị truyền ra ngoài, chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao?” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.

Thấy Lê Uy Long nói một cách tự tin như vậy, cuối cùng cô cũng tin rằng máu trên ga trải giường đã chảy ra từ mũi của Lê Uy Long.

Không ngờ sự thật lại là như thế này! Vết máu trên ga trải giường hóa là máu mũi của tên khốn Lê Uy Long này!

“Anh đúng thật sự là người đàn ông kiên định đấy, đồ con lợn ạ!” Chu Nhược Mai có chút oán giận, tuy rằng biết mình vẫn nguyên vẹn, nhưng cô cũng không thấy vui vẻ.

Trung lúc mình bị trúng độc, để anh tùy ý sắp xếp, lại còn đã bị anh xem hết, vậy mà anh lại có thể thờ ơ, như vậy bản thân mình không có quyến rũ sao?

Lê Uy Long không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng khi nghe Chu Nhược Mai nói điều này, chẳng lẽ là mình đã sai rồi sao?

“Hiện tại mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, em vẫn còn nguyên vẹn, em phải nên vui mừng mới đúng chứ!” Lê Uy Long nói.

“Biết rồi cũng đừng nhắc chuyện này nữa!” Chu Nhược Mai nói với vẻ mất mát. Tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp và mâu thuẫn, cô vừa lo lắng mình bị mất lần đầu tiên mà không có kỷ niệm gì, vừa mong rằng mình đã bị Lê Uy Long lấy đi.

“Được rồi, không nhắc tới nữa, không có chuyện gì thì anh đi ra ngoài trước đây.” Lê Uy Long cầm chăn bông lên, định bước ra khỏi phòng.

“Chờ một chút!” Chu Nhược Mai đột nhiên kêu lên.

“Em còn có chuyện gì sao?” Lê Uy Long dừng lại và hỏi.

“Tất nhiên là có! Nếu không tôi gọi anh lại làm gì?” Chu Nhược Mai nói.

“Vậy em mau nói đi, còn chuyện gì nữa?” Lê Uy Long hỏi.

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Đúng… đúng vậy, không phải anh sợ em bị cảm lạnh sao? Nếu không thay quần áo ướt, nhất định sẽ bị tê cóng, nếu bị thấp khớp, sẽ hại em cả đời đấy!” Lê Uy Long giải thích.“Thay quần áo xong, mà tự nhiên lại bị chảy máu mũi sao?” Chu Nhược Mai hỏi.“Anh…có lẽ lúc ăn cơm buổi tối, anh đã có chút nóng giận.” Lê Uy Long tìm được một lý do chính đáng.“Anh nói dối! Anh không nhịn được mà chảy máu mũi, chẳng lẽ có thể nhịn được không làm gì em sao?” Chu Nhược Mai biết Lê Uy Long bị chảy máu mũi, chắc chắn là do đã nhìn thấy dáng người xinh đẹp của cô, cho nên mới tăng huyết áp, máu mũi mới chảy ra.Bây giờ máu mũi cũng đã chảy ra, cô không tin Lê Uy Long có thể chịu đựng được, không làm chuyện gì khác!Là người đẹp đứng đầu thành phố Đà Lạt, với khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng chuẩn như vậy, anh nhìn thấy được như vậy mà không có suy nghĩ gì sao?“Anh không thích lợi dụng người khác, vì vậy anh thực sự không làm gì quá đáng với em. Nếu em không tin thì có thể đến bệnh viện kiểm tra!” Lê Uy Long nói.“Chuyện như này mà cũng đến bệnh viện để kiểm tra, bị truyền ra ngoài, chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao?” Chu Nhược Mai đỏ mặt nói.Thấy Lê Uy Long nói một cách tự tin như vậy, cuối cùng cô cũng tin rằng máu trên ga trải giường đã chảy ra từ mũi của Lê Uy Long.Không ngờ sự thật lại là như thế này! Vết máu trên ga trải giường hóa là máu mũi của tên khốn Lê Uy Long này!“Anh đúng thật sự là người đàn ông kiên định đấy, đồ con lợn ạ!” Chu Nhược Mai có chút oán giận, tuy rằng biết mình vẫn nguyên vẹn, nhưng cô cũng không thấy vui vẻ.Trung lúc mình bị trúng độc, để anh tùy ý sắp xếp, lại còn đã bị anh xem hết, vậy mà anh lại có thể thờ ơ, như vậy bản thân mình không có quyến rũ sao?Lê Uy Long không khỏi cảm thấy có chút hụt hẫng khi nghe Chu Nhược Mai nói điều này, chẳng lẽ là mình đã sai rồi sao?“Hiện tại mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, em vẫn còn nguyên vẹn, em phải nên vui mừng mới đúng chứ!” Lê Uy Long nói.“Biết rồi cũng đừng nhắc chuyện này nữa!” Chu Nhược Mai nói với vẻ mất mát. Tâm trạng hiện tại của cô rất phức tạp và mâu thuẫn, cô vừa lo lắng mình bị mất lần đầu tiên mà không có kỷ niệm gì, vừa mong rằng mình đã bị Lê Uy Long lấy đi.“Được rồi, không nhắc tới nữa, không có chuyện gì thì anh đi ra ngoài trước đây.” Lê Uy Long cầm chăn bông lên, định bước ra khỏi phòng.“Chờ một chút!” Chu Nhược Mai đột nhiên kêu lên.“Em còn có chuyện gì sao?” Lê Uy Long dừng lại và hỏi.“Tất nhiên là có! Nếu không tôi gọi anh lại làm gì?” Chu Nhược Mai nói.“Vậy em mau nói đi, còn chuyện gì nữa?” Lê Uy Long hỏi.

Chương 306: Lê uy long giải thích