Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…

Chương 388: Thả chị dư hân ra

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… Trong khi anh ta không ngừng đánh bại đám nhân viên an ninh, trên người anh ta cũng không ngừng bị gậy đánh vào.Đối phương có hơn một trăm người, một mình Triệu Đình Tuy chiến đấu, một địch một trăm, hai nắm đấm không thể địch nổi bốn tay, càng ngày càng khó khăn.Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy Triệu Đình Tuy dần dần rơi vào thế bất lợi, lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.Dưới sự hỗn loạn đó, Triệu Đình Tuy liên tục bị đánh, phần đầu anh ta cũng trúng mấy phát, máu tươi từ trên trán chảy xuống, mặt nhuộm đầy máu đỏ.Chu Nhược Mai và Ngô Vy không khỏi đau lòng khi thấy Triệu Đình Tuy chảy máu đầy mặt, nhưng cũng bất lực, không thể làm được gì.Bây giờ hai cô không thể giúp được gì cho Triệu Đình Tuy, chỉ có thể hy vọng Lê Uy Long mau chóng đến đây.Trong lòng Phan Thiên vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Triệu Đình Tuy bị bao vây chồng chất, không có cách nào thoát thân. Tên nhóc miệng còn hôi sữa này, còn tưởng anh ta lợi hại lắm mà? Lần này cuối cùng cũng có thể đánh chết anh ta!“Bắt bọn chúng về phòng!” Phan Thiên thấy Triệu Đình Tuy bị đánh thê thảm, không thể vượt qua trận cuồng phong nào được nữa, anh ta không muốn ở đây xem cuộc chiến nữa.Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, việc khẩn cấp trước mắt là đem hai cô gái xinh đẹp này lên phòng, thưởng thức bọn họ một chút!Các vệ sĩ bên cạnh Phan Thiên ngay lập tức chạy tới bắt lấy Chu Nhược Mai và Ngô Vy.Khi Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy vệ sĩ của Phan Thiên tới vây bắt mình, hai người họ bị doạ đến mức tái mặt."Buông chúng tôi ra! Cứu!""Triệu Đình Tuy, mau đến cứu tụi chị!"Chu Nhược Mai và Ngô Vy vừa giãy dụa vừa hét to kêu cứu.Triệu Đình Tuy đang chiến đấu hăng hái, nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Nhược Mai và Ngô Vy. Lập tức giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa thang máy lúc này đã bị mở ra, hai người họ đang bị đám vệ sĩ đẩy vào trong thang máy!“Thả bọn họ ra!” Triệu Đình Tuy giận dữ hét lên.Nhìn thấy Chu Nhược Mai lại bị người ta bắt đi, anh ta vô cùng tức giận, liều mạng lao ra cứu giúp, nhưng lại bị quá nhiều tên bảo an bao vây tấn công, anh ta không có cách nào xông ra được.Anh ta không những không thể xông ra vòng vây, mà còn bị làm loạn trận cước, còn phải hứng chịu thêm nhiều đòn tấn công khác nữa.Lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị đẩy vào trong thang máy.Sau đó Phan Thiên cũng đi theo vào trong thang máy.“Đồ súc sinh, mau thả chị Dư Hân ra!” Triệu Đình Tuy vừa hét lớn, vừa tiếp tục đánh nhau.Phan Thiên nhìn thấy Triệu Đình Tuy khổ sở chiến đấu, không thể vọt ra được, anh ta càng thêm đắc ý, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh ta còn làm động tác chào tạm biệt với Triệu Đình Tuy.Triệu Đình Tuy biết điều gì sẽ xảy ra nếu Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị Phan Thiên đưa lên phòng. Anh ta biến sự tức giận thành sức mạnh, cuối cùng giết thành một đường máu lao thẳng đến thang máy.Thế nhưng khi anh ta vừa lao đến thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại.Anh muốn nhấn nút đóng mở thang máy để mở cửa nhưng một đám bảo an đuổi theo, ra sức đánh anh ta.Anh ta liên tục bị gậy đánh vào lưng, không còn cách nào khác, tốt nhất chỉ có thể quay lại tiếp tục cuộc chiến đẫm máu với đám bảo an này.Trong thang máy lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị một đám vệ sĩ giữ chặt, cùng Phan Thiên mặt mày dữ tợn đi thang máy lên tầng mười hai, trong lòng hai cô đều sợ hãi vô cùng.Vừa rồi còn tưởng rằng sẽ được Triệu Đình Tuy cứu giúp, có thể thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ vừa tới sảnh tầng một còn bị bắt lại, vẫn không có cách nào chạy thoát nanh vuốt của Phan Thiên!Hơn nữa, Triệu Đình Tuy rất có thể sẽ mất mạng ở khách sạn Thành Đạt vì cứu mình!

Trong khi anh ta không ngừng đánh bại đám nhân viên an ninh, trên người anh ta cũng không ngừng bị gậy đánh vào.

Đối phương có hơn một trăm người, một mình Triệu Đình Tuy chiến đấu, một địch một trăm, hai nắm đấm không thể địch nổi bốn tay, càng ngày càng khó khăn.

Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy Triệu Đình Tuy dần dần rơi vào thế bất lợi, lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.

Dưới sự hỗn loạn đó, Triệu Đình Tuy liên tục bị đánh, phần đầu anh ta cũng trúng mấy phát, máu tươi từ trên trán chảy xuống, mặt nhuộm đầy máu đỏ.

Chu Nhược Mai và Ngô Vy không khỏi đau lòng khi thấy Triệu Đình Tuy chảy máu đầy mặt, nhưng cũng bất lực, không thể làm được gì.

Bây giờ hai cô không thể giúp được gì cho Triệu Đình Tuy, chỉ có thể hy vọng Lê Uy Long mau chóng đến đây.

Trong lòng Phan Thiên vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Triệu Đình Tuy bị bao vây chồng chất, không có cách nào thoát thân. Tên nhóc miệng còn hôi sữa này, còn tưởng anh ta lợi hại lắm mà? Lần này cuối cùng cũng có thể đánh chết anh ta!

“Bắt bọn chúng về phòng!” Phan Thiên thấy Triệu Đình Tuy bị đánh thê thảm, không thể vượt qua trận cuồng phong nào được nữa, anh ta không muốn ở đây xem cuộc chiến nữa.

Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, việc khẩn cấp trước mắt là đem hai cô gái xinh đẹp này lên phòng, thưởng thức bọn họ một chút!

Các vệ sĩ bên cạnh Phan Thiên ngay lập tức chạy tới bắt lấy Chu Nhược Mai và Ngô Vy.

Khi Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy vệ sĩ của Phan Thiên tới vây bắt mình, hai người họ bị doạ đến mức tái mặt.

"Buông chúng tôi ra! Cứu!"

"Triệu Đình Tuy, mau đến cứu tụi chị!"

Chu Nhược Mai và Ngô Vy vừa giãy dụa vừa hét to kêu cứu.

Triệu Đình Tuy đang chiến đấu hăng hái, nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Nhược Mai và Ngô Vy. Lập tức giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa thang máy lúc này đã bị mở ra, hai người họ đang bị đám vệ sĩ đẩy vào trong thang máy!

“Thả bọn họ ra!” Triệu Đình Tuy giận dữ hét lên.

Nhìn thấy Chu Nhược Mai lại bị người ta bắt đi, anh ta vô cùng tức giận, liều mạng lao ra cứu giúp, nhưng lại bị quá nhiều tên bảo an bao vây tấn công, anh ta không có cách nào xông ra được.

Anh ta không những không thể xông ra vòng vây, mà còn bị làm loạn trận cước, còn phải hứng chịu thêm nhiều đòn tấn công khác nữa.

Lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị đẩy vào trong thang máy.

Sau đó Phan Thiên cũng đi theo vào trong thang máy.

“Đồ súc sinh, mau thả chị Dư Hân ra!” Triệu Đình Tuy vừa hét lớn, vừa tiếp tục đánh nhau.

Phan Thiên nhìn thấy Triệu Đình Tuy khổ sở chiến đấu, không thể vọt ra được, anh ta càng thêm đắc ý, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh ta còn làm động tác chào tạm biệt với Triệu Đình Tuy.

Triệu Đình Tuy biết điều gì sẽ xảy ra nếu Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị Phan Thiên đưa lên phòng. Anh ta biến sự tức giận thành sức mạnh, cuối cùng giết thành một đường máu lao thẳng đến thang máy.

Thế nhưng khi anh ta vừa lao đến thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại.

Anh muốn nhấn nút đóng mở thang máy để mở cửa nhưng một đám bảo an đuổi theo, ra sức đánh anh ta.

Anh ta liên tục bị gậy đánh vào lưng, không còn cách nào khác, tốt nhất chỉ có thể quay lại tiếp tục cuộc chiến đẫm máu với đám bảo an này.

Trong thang máy lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị một đám vệ sĩ giữ chặt, cùng Phan Thiên mặt mày dữ tợn đi thang máy lên tầng mười hai, trong lòng hai cô đều sợ hãi vô cùng.

Vừa rồi còn tưởng rằng sẽ được Triệu Đình Tuy cứu giúp, có thể thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ vừa tới sảnh tầng một còn bị bắt lại, vẫn không có cách nào chạy thoát nanh vuốt của Phan Thiên!

Hơn nữa, Triệu Đình Tuy rất có thể sẽ mất mạng ở khách sạn Thành Đạt vì cứu mình!

Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… Trong khi anh ta không ngừng đánh bại đám nhân viên an ninh, trên người anh ta cũng không ngừng bị gậy đánh vào.Đối phương có hơn một trăm người, một mình Triệu Đình Tuy chiến đấu, một địch một trăm, hai nắm đấm không thể địch nổi bốn tay, càng ngày càng khó khăn.Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy Triệu Đình Tuy dần dần rơi vào thế bất lợi, lòng bàn tay hai người đều đổ mồ hôi.Dưới sự hỗn loạn đó, Triệu Đình Tuy liên tục bị đánh, phần đầu anh ta cũng trúng mấy phát, máu tươi từ trên trán chảy xuống, mặt nhuộm đầy máu đỏ.Chu Nhược Mai và Ngô Vy không khỏi đau lòng khi thấy Triệu Đình Tuy chảy máu đầy mặt, nhưng cũng bất lực, không thể làm được gì.Bây giờ hai cô không thể giúp được gì cho Triệu Đình Tuy, chỉ có thể hy vọng Lê Uy Long mau chóng đến đây.Trong lòng Phan Thiên vô cùng phấn khích khi nhìn thấy Triệu Đình Tuy bị bao vây chồng chất, không có cách nào thoát thân. Tên nhóc miệng còn hôi sữa này, còn tưởng anh ta lợi hại lắm mà? Lần này cuối cùng cũng có thể đánh chết anh ta!“Bắt bọn chúng về phòng!” Phan Thiên thấy Triệu Đình Tuy bị đánh thê thảm, không thể vượt qua trận cuồng phong nào được nữa, anh ta không muốn ở đây xem cuộc chiến nữa.Đêm xuân đáng giá nghìn vàng, việc khẩn cấp trước mắt là đem hai cô gái xinh đẹp này lên phòng, thưởng thức bọn họ một chút!Các vệ sĩ bên cạnh Phan Thiên ngay lập tức chạy tới bắt lấy Chu Nhược Mai và Ngô Vy.Khi Chu Nhược Mai và Ngô Vy nhìn thấy vệ sĩ của Phan Thiên tới vây bắt mình, hai người họ bị doạ đến mức tái mặt."Buông chúng tôi ra! Cứu!""Triệu Đình Tuy, mau đến cứu tụi chị!"Chu Nhược Mai và Ngô Vy vừa giãy dụa vừa hét to kêu cứu.Triệu Đình Tuy đang chiến đấu hăng hái, nghe thấy tiếng kêu cứu của Chu Nhược Mai và Ngô Vy. Lập tức giật nảy cả mình, ngẩng đầu nhìn lên thấy cửa thang máy lúc này đã bị mở ra, hai người họ đang bị đám vệ sĩ đẩy vào trong thang máy!“Thả bọn họ ra!” Triệu Đình Tuy giận dữ hét lên.Nhìn thấy Chu Nhược Mai lại bị người ta bắt đi, anh ta vô cùng tức giận, liều mạng lao ra cứu giúp, nhưng lại bị quá nhiều tên bảo an bao vây tấn công, anh ta không có cách nào xông ra được.Anh ta không những không thể xông ra vòng vây, mà còn bị làm loạn trận cước, còn phải hứng chịu thêm nhiều đòn tấn công khác nữa.Lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy đã bị đẩy vào trong thang máy.Sau đó Phan Thiên cũng đi theo vào trong thang máy.“Đồ súc sinh, mau thả chị Dư Hân ra!” Triệu Đình Tuy vừa hét lớn, vừa tiếp tục đánh nhau.Phan Thiên nhìn thấy Triệu Đình Tuy khổ sở chiến đấu, không thể vọt ra được, anh ta càng thêm đắc ý, ngay lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh ta còn làm động tác chào tạm biệt với Triệu Đình Tuy.Triệu Đình Tuy biết điều gì sẽ xảy ra nếu Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị Phan Thiên đưa lên phòng. Anh ta biến sự tức giận thành sức mạnh, cuối cùng giết thành một đường máu lao thẳng đến thang máy.Thế nhưng khi anh ta vừa lao đến thang máy thì cửa thang máy đã đóng lại.Anh muốn nhấn nút đóng mở thang máy để mở cửa nhưng một đám bảo an đuổi theo, ra sức đánh anh ta.Anh ta liên tục bị gậy đánh vào lưng, không còn cách nào khác, tốt nhất chỉ có thể quay lại tiếp tục cuộc chiến đẫm máu với đám bảo an này.Trong thang máy lúc này, Chu Nhược Mai và Ngô Vy bị một đám vệ sĩ giữ chặt, cùng Phan Thiên mặt mày dữ tợn đi thang máy lên tầng mười hai, trong lòng hai cô đều sợ hãi vô cùng.Vừa rồi còn tưởng rằng sẽ được Triệu Đình Tuy cứu giúp, có thể thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ vừa tới sảnh tầng một còn bị bắt lại, vẫn không có cách nào chạy thoát nanh vuốt của Phan Thiên!Hơn nữa, Triệu Đình Tuy rất có thể sẽ mất mạng ở khách sạn Thành Đạt vì cứu mình!

Chương 388: Thả chị dư hân ra