Trên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê…
Chương 546: Bà ta không ngờ
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Bà không ngờ rằng có camera trong biệt thự ? Bà đã hành hạ ba tôi như thế nào mỗi khi tôi vắng nhà? Để ba tôi dọn vệ sinh, để ba tôi lấy nước rửa chân cho bà, rồi còn đuổi ba ra khỏi biệt thự như thế nào, tôi biết hết cả rồi! Bây giờ, bà còn cái gì để mà chối cãi nữa hả? ” Anh càng lúc càng thêm tức giận.Tô Ánh Tuyết run giọng nói: “Cậu bắt cóc ta đến đây nhằm mục đích gì hả? Cậu muốn bao nhiêu tiền chuộc tôi đều có thể cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Cầu xin cậu hãy cho tôi về đi.”“Tôi không bắt bà đến đây để đòi tiền chuộc! Lê Uy Long này có phải là loại người thiếu tiền không?”.“Vậy thì cậu muốn gì?” Tô Ánh Tuyết thấy anh không phải vì tiền chuộc, một dự cảm không lành dấy lên trong người bà. Bà càng lúc càng trở nên sợ hải“Tôi đang đòi lại công bằng cho ba của tôi! Ba của Lê Uy Long này không phải người mà loại đàn bà như bà có thể xúc phạm được!"“Cậu muốn lấy công bằng như thế nào?” Tô Ánh Tuyết hỏi.Anh không trả lời câu hỏi của bà mà quay người lại nói với Phạm Cường:“Đưa súng cho tôi!”“Anh Thiên… anh thực sự định giết bà ta hả?” Phạm Cường do dự, dù sao thì người mà anh ấy định giết chính là mẹ vợ của chính mình.“Nói lời vô nghĩa, đưa súng cho tôi!” Lê Uy Long hét lên.Phạm Cường không dám chống lại mệnh lệnh nên đã rút súng và đưa cho anh.Khi Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh cầm súng trên tay, chân sợ tới mức ngã khụy xuống đất, run rẩy nói: “Lê Uy Long, cậu muốn làm gì ?”“Ban đầu, tôi để ba tôi sống ở biệt thự, chỉ muốn ông ấy sống một cuộc sống thoải mái hơn. Tôi không nghĩ tới việc bà lại làm mọi thứ hành hạ để hành hạ ông ấy, làm khổ ông ấy. Khiến ông sống khổ sở còn hơn trước đây. Hơn nữa, bà đã gián tiếp gi3t chết ba tôi, khiến tôi không còn cơ hội báo hiếu với ông ấy! Ta muốn giết bà ngay trước ba tôi, để trôi cơn hận này! ” Anh với vẻ hung dữ, tức giận nói.Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh hung dữ như vậy, bà ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. Trong mắt bà, anh luôn luôn bị cười nhạo, luôn làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Nhưng bà không ngờ rằng kẻ nhu nhược như anh lại thực sự lấy súng bắn bà!“Không được! Tôi là mẹ vợ của cậu, cậu không thể giết tôi!” Tô Ánh Tuyết không ngờ rằng anh thật sự muốn giết mình!“Đừng có lấy dùng thân phận mẹ vợ để nói chuyện với tôi, đừng quên, bà đã cắt đứt quan hệ với Dư Hân, bà không còn là mẹ vợ của tôi nữa.”“Sớm biết có hôm nay, thì tại sao lúc trước lại làm ra những việc như vậy? Hồi đó, cho dù bà có gây khó dễ cho ba tôi như thế nào, nhưng không đuổi ba tôi ra khỏi biệt thự thì tôi đâu đến nỗi muốn giết bà. Nhưng bà thật sự quá đáng!”“Lúc đầu, bà nói rằng bà cũng muốn sống biệt thự. Tôi cũng vui lòng cho bà ở lại, nhưng không ngờ bà tâm địa độc ác, âm mưu muốn từ khách biến thành chủ biệt thự, đuổi ba tôi đi.”“ Nhưng bà nên nhớ biệt thự là của tôi, không phải của bà! Bà dựa vào gì mà đuổi ba tôi đi, mà nếu đi thì người đó phải là bà! Bà không có tư cách gì để đuổi ba tôi, bà hiểu chưa !”Anh càng trở tức giận hơn, chĩa súng thẳng vào Tô Ánh Tuyết.Bà ta sợ đến mức khóc lóc van xin: “Tôi không dám nữa, xin cậu hãy tha cho tôi!”
“Bà không ngờ rằng có camera trong biệt thự ? Bà đã hành hạ ba tôi như thế nào mỗi khi tôi vắng nhà? Để ba tôi dọn vệ sinh, để ba tôi lấy nước rửa chân cho bà, rồi còn đuổi ba ra khỏi biệt thự như thế nào, tôi biết hết cả rồi! Bây giờ, bà còn cái gì để mà chối cãi nữa hả? ” Anh càng lúc càng thêm tức giận.
Tô Ánh Tuyết run giọng nói: “Cậu bắt cóc ta đến đây nhằm mục đích gì hả? Cậu muốn bao nhiêu tiền chuộc tôi đều có thể cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Cầu xin cậu hãy cho tôi về đi.”
“Tôi không bắt bà đến đây để đòi tiền chuộc! Lê Uy Long này có phải là loại người thiếu tiền không?”.
“Vậy thì cậu muốn gì?” Tô Ánh Tuyết thấy anh không phải vì tiền chuộc, một dự cảm không lành dấy lên trong người bà. Bà càng lúc càng trở nên sợ hải
“Tôi đang đòi lại công bằng cho ba của tôi! Ba của Lê Uy Long này không phải người mà loại đàn bà như bà có thể xúc phạm được!"
“Cậu muốn lấy công bằng như thế nào?” Tô Ánh Tuyết hỏi.
Anh không trả lời câu hỏi của bà mà quay người lại nói với Phạm Cường:
“Đưa súng cho tôi!”
“Anh Thiên… anh thực sự định giết bà ta hả?” Phạm Cường do dự, dù sao thì người mà anh ấy định giết chính là mẹ vợ của chính mình.
“Nói lời vô nghĩa, đưa súng cho tôi!” Lê Uy Long hét lên.
Phạm Cường không dám chống lại mệnh lệnh nên đã rút súng và đưa cho anh.
Khi Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh cầm súng trên tay, chân sợ tới mức ngã khụy xuống đất, run rẩy nói: “Lê Uy Long, cậu muốn làm gì ?”
“Ban đầu, tôi để ba tôi sống ở biệt thự, chỉ muốn ông ấy sống một cuộc sống thoải mái hơn. Tôi không nghĩ tới việc bà lại làm mọi thứ hành hạ để hành hạ ông ấy, làm khổ ông ấy. Khiến ông sống khổ sở còn hơn trước đây. Hơn nữa, bà đã gián tiếp gi3t chết ba tôi, khiến tôi không còn cơ hội báo hiếu với ông ấy! Ta muốn giết bà ngay trước ba tôi, để trôi cơn hận này! ” Anh với vẻ hung dữ, tức giận nói.
Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh hung dữ như vậy, bà ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. Trong mắt bà, anh luôn luôn bị cười nhạo, luôn làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Nhưng bà không ngờ rằng kẻ nhu nhược như anh lại thực sự lấy súng bắn bà!
“Không được! Tôi là mẹ vợ của cậu, cậu không thể giết tôi!” Tô Ánh Tuyết không ngờ rằng anh thật sự muốn giết mình!
“Đừng có lấy dùng thân phận mẹ vợ để nói chuyện với tôi, đừng quên, bà đã cắt đứt quan hệ với Dư Hân, bà không còn là mẹ vợ của tôi nữa.”
“Sớm biết có hôm nay, thì tại sao lúc trước lại làm ra những việc như vậy? Hồi đó, cho dù bà có gây khó dễ cho ba tôi như thế nào, nhưng không đuổi ba tôi ra khỏi biệt thự thì tôi đâu đến nỗi muốn giết bà. Nhưng bà thật sự quá đáng!”
“Lúc đầu, bà nói rằng bà cũng muốn sống biệt thự. Tôi cũng vui lòng cho bà ở lại, nhưng không ngờ bà tâm địa độc ác, âm mưu muốn từ khách biến thành chủ biệt thự, đuổi ba tôi đi.”
“ Nhưng bà nên nhớ biệt thự là của tôi, không phải của bà! Bà dựa vào gì mà đuổi ba tôi đi, mà nếu đi thì người đó phải là bà! Bà không có tư cách gì để đuổi ba tôi, bà hiểu chưa !”
Anh càng trở tức giận hơn, chĩa súng thẳng vào Tô Ánh Tuyết.
Bà ta sợ đến mức khóc lóc van xin: “Tôi không dám nữa, xin cậu hãy tha cho tôi!”
Long Uy Chiến ThầnTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTrên đường phố, một người với quân phục, bên cạnh là người tùy tùng, đang quỳ gối trên mặt đất. Đứng trước mặt anh ta là một người đàn ông cao lớn, mặc bộ quần áo tả tơi, dáng vẻ tiều tụy trông rất tội nghiệp. Người đàn ông nọ - Uy Long đáp dửng dưng, sắc mặt không chút biến đổi. Những người đi ngang ngại ngần tránh xa, không dám lại gần. "Uy Tướng, bây giờ biên giới phía tây thực sự đang gặp nguy hiểm, Hoài Anh cũng được yêu cầu tập trung để giải quyết các vấn đề này..." Thiên Thành tiếp tục khẩn khoản. Uy Long xua xua tay, bộ dạng ra vẻ rất khó chịu: "Đừng nói nữa! Tôi còn phải cùng vợ đi dự tiệc, không có thời gian để nói chuyện với anh!" Nói xong, Uy Long quay lưng lại rồi bỏ đi mất. Thiên Thành như đóng băng tại chỗ, Soái Tướng thực sự đã kết hôn? Rốt cục, ai lại có thể lọt vào mắt ngài ấy chứ? Ba năm trước, vào thời điểm Uy Tướng, hộ vệ quân đội quốc gia, phá vỡ giới luật của quân đội, anh đã bất ngờ đánh mất con dấu vàng và bị trục xuất khỏi đơn vị. Do vậy anh phải trở về quê… “Bà không ngờ rằng có camera trong biệt thự ? Bà đã hành hạ ba tôi như thế nào mỗi khi tôi vắng nhà? Để ba tôi dọn vệ sinh, để ba tôi lấy nước rửa chân cho bà, rồi còn đuổi ba ra khỏi biệt thự như thế nào, tôi biết hết cả rồi! Bây giờ, bà còn cái gì để mà chối cãi nữa hả? ” Anh càng lúc càng thêm tức giận.Tô Ánh Tuyết run giọng nói: “Cậu bắt cóc ta đến đây nhằm mục đích gì hả? Cậu muốn bao nhiêu tiền chuộc tôi đều có thể cho cậu, chỉ cần cậu chịu tha cho tôi. Cầu xin cậu hãy cho tôi về đi.”“Tôi không bắt bà đến đây để đòi tiền chuộc! Lê Uy Long này có phải là loại người thiếu tiền không?”.“Vậy thì cậu muốn gì?” Tô Ánh Tuyết thấy anh không phải vì tiền chuộc, một dự cảm không lành dấy lên trong người bà. Bà càng lúc càng trở nên sợ hải“Tôi đang đòi lại công bằng cho ba của tôi! Ba của Lê Uy Long này không phải người mà loại đàn bà như bà có thể xúc phạm được!"“Cậu muốn lấy công bằng như thế nào?” Tô Ánh Tuyết hỏi.Anh không trả lời câu hỏi của bà mà quay người lại nói với Phạm Cường:“Đưa súng cho tôi!”“Anh Thiên… anh thực sự định giết bà ta hả?” Phạm Cường do dự, dù sao thì người mà anh ấy định giết chính là mẹ vợ của chính mình.“Nói lời vô nghĩa, đưa súng cho tôi!” Lê Uy Long hét lên.Phạm Cường không dám chống lại mệnh lệnh nên đã rút súng và đưa cho anh.Khi Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh cầm súng trên tay, chân sợ tới mức ngã khụy xuống đất, run rẩy nói: “Lê Uy Long, cậu muốn làm gì ?”“Ban đầu, tôi để ba tôi sống ở biệt thự, chỉ muốn ông ấy sống một cuộc sống thoải mái hơn. Tôi không nghĩ tới việc bà lại làm mọi thứ hành hạ để hành hạ ông ấy, làm khổ ông ấy. Khiến ông sống khổ sở còn hơn trước đây. Hơn nữa, bà đã gián tiếp gi3t chết ba tôi, khiến tôi không còn cơ hội báo hiếu với ông ấy! Ta muốn giết bà ngay trước ba tôi, để trôi cơn hận này! ” Anh với vẻ hung dữ, tức giận nói.Đây là lần đầu tiên Tô Ánh Tuyết nhìn thấy anh hung dữ như vậy, bà ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. Trong mắt bà, anh luôn luôn bị cười nhạo, luôn làm việc chăm chỉ và không bao giờ phàn nàn. Nhưng bà không ngờ rằng kẻ nhu nhược như anh lại thực sự lấy súng bắn bà!“Không được! Tôi là mẹ vợ của cậu, cậu không thể giết tôi!” Tô Ánh Tuyết không ngờ rằng anh thật sự muốn giết mình!“Đừng có lấy dùng thân phận mẹ vợ để nói chuyện với tôi, đừng quên, bà đã cắt đứt quan hệ với Dư Hân, bà không còn là mẹ vợ của tôi nữa.”“Sớm biết có hôm nay, thì tại sao lúc trước lại làm ra những việc như vậy? Hồi đó, cho dù bà có gây khó dễ cho ba tôi như thế nào, nhưng không đuổi ba tôi ra khỏi biệt thự thì tôi đâu đến nỗi muốn giết bà. Nhưng bà thật sự quá đáng!”“Lúc đầu, bà nói rằng bà cũng muốn sống biệt thự. Tôi cũng vui lòng cho bà ở lại, nhưng không ngờ bà tâm địa độc ác, âm mưu muốn từ khách biến thành chủ biệt thự, đuổi ba tôi đi.”“ Nhưng bà nên nhớ biệt thự là của tôi, không phải của bà! Bà dựa vào gì mà đuổi ba tôi đi, mà nếu đi thì người đó phải là bà! Bà không có tư cách gì để đuổi ba tôi, bà hiểu chưa !”Anh càng trở tức giận hơn, chĩa súng thẳng vào Tô Ánh Tuyết.Bà ta sợ đến mức khóc lóc van xin: “Tôi không dám nữa, xin cậu hãy tha cho tôi!”