Phía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.”

Chương 839: Che chở cô ấy cả đời không lo (1)

Mật Ngọt Hôn NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhPhía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phó Thư Nghệ kéo tay Lục Nhất Manh ở dưới bàn, ra hiệu cho cô ta đừng nói nữaDường như lúc này Lục Nhất Manh mới kịp nhận ra là mình đã nói hớ, cô ta thấy sắc mặt của Phó Thần Hiên rất khó coi, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.Sắc mặt của Phó Thần Hiên rất trầm, anh bình tĩnh nhìn em gái mìnhMới hồi nào anh còn nói với cô là không được qua lại thân thiết quá với Bạch Tuấn Nam, bây giờ cô lại lén hẹn hò với cậu ta, hoàn toàn coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai sao?Cố nhẫn nại một lúc, Phó Thần Hiên đã nhịn đến mức sắp bị nội thương luôn rồiNếu không phải Cố Thanh Trúc đè chặt tay anh lại, nhắc nhở3anh ở đây là bên ngoài, còn có người khác, e rằng Phó Thần Hiến sẽ dạy dỗ cô em gái này của mình ngayPhó Thư Nghệ bị ánh mắt của anh trai mình nhìn đến nỗi dựng hết tóc gáyNếu muốn nói người mà cô sợ nhất trên thế giới này là ai, thì nhất định là Phó Thần Hiên đang nổi nóngCô khẽ liếc nhìn Lục Nhất Manh, sâu trong mắt hiện lên vẻ không vuiMột lúc lâu sau, Phó Thần Hiên mới dời ánh mắtAnh mang vẻ mặt rất tự nhiên mà gắp một miếng xương sườn vào trong bát của Phó Thư Nghệ: “Không phải em thích ăn xương nhất sao, miểng xương sườn này khá ngon, ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt anh rất tự nhiên, hoàn toàn không có gì khác thường.Phó Thư1Nghệ thấp thỏm trong lòngTiêu rồi, anh thật sự tức giận, có lẽ là vô cùng tức giận luônLần này cô phải làm gì đây, cô sẽ không bị ăn đòn chứ?Trong lòng Phó Thư Nghệ cảm thấy lo sợ và bất an, cô nhìn về phía Cố Thanh Trúc với vẻ cầu cứuCố Thanh Trúc đáp lại Phó Thư Nghệ một ánh mắt trấn anThế nhưng, trái tim đang treo lơ lửng của Phó Thư Nghệ vẫn chưa cách nào hạ xuống đượcCó Phó Thần Hiên ở đây, Phó Thư Nghệ đâu còn tâm trạng gì mà quan tâm đến chuyện người đang ăn cơm với Bạch Tuấn Nam là ai chứChưa ăn được mấy miếng, Phó Thần Hiên đã buông đũaPhó Thư Nghệ vẫn luôn chú ý đến anh lập tức phát hiệnThấy Phó Thần Hiên đứng3lên, cô lập tức sốt ruột nói: “Anh, anh đi đâu vậy?” Phó Thần Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiếm khi gặp được bạn tốt, đương nhiên là phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.” Bây giờ anh không chỉ tức giận chuyện Phó Thư Nghệ không nghe lời mình, anh còn tức Bạch Tuấn Nam nữaCậu ta chính miệng nói với anh rằng chỉ có tình cảm anh em với em gái anh, không có tình cảm nam nữThế mà quay ngoắt một cái, cậu ta đã nuốt lời, tự vả mặt mình như vậy không thấy đau sao? Việc này cũng bỏ qua, nhưng cậu ta còn dám gian díu với cô gái khác sau lưng em gái anh, nghĩ anh đây chết rồi hả?Trong chuyện của Phó Thư Nghệ, đừng nói là anh3em, cho dù là Ngọc hoàng thượng để đến đây cũng vô dụngCố Thanh Trúc kéo tay anh, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước.”Phó Thần Hiên liếc nhìn tay cô, sau đó lại nhìn em gái đang cúi đầuAnh nhẹ nhàng kéo tay Cố Thanh Trúc, sau đó dịu giọng nói: “Anh về ngay.” Cố Thanh Trúc không cản anh được, chỉ có thể đưa nhìn Phó Thư Nghệ một ánh mắt thông cảmKhông phải là cô không muốn giúp, mà là không giúp đượcPhó Thần Hiên là một người cuồng em gái, chuyện liên quan đến em gái, anh nhất định không chịu để yênTừ lúc Phó Thần Hiên trầm mặt, Lục Nhất Manh vẫn luôn thấp thỏmBây giờ cô ta thấy Phó Thần Hiên đi ra chỗ kia thì lo lắng nhìn Phó Thư Nghệ: “Thư Nghệ,9có phải tớ đã nói sai cái gì không?”Phó Thư Nghệ đăm chiêu nhìn cô ta, vẻ mặt hờ hững: “Bây giờ không phải là lúc nói những điều này.”Trong lòng Lục Nhất Manh căng thẳng, lẽ nào Phó Thư Nghệ nhìn ra điều gì? Chắc là không đâu, lúc nãy cô ta biểu hiện rất tự nhiên, có lẽ là cô ta nghĩ nhiều quá thôiPhó Thư Nghệ là một thiên kim đại tiểu thư rất ngây thơ, sao có thể biết được những điều phức tạp như thế này chứ.Nghĩ như vậy, Lục Nhất Manh dần bình tĩnh lại, cô ta mang vẻ mặt áy náy nhìn Phó Thư NghệBây giờ Phó Thư Nghệ đâu còn có thời gian quan tâm cô ta đang suy nghĩ cái gì nữaĐôi mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía Phó Thần Hiên, mắt thấy Phó Thần Hiên đã đi đến trước mặt Bạch Tuấn Nam, bàn tay đang đặt trên đùi không khỏi siết lại thành đấmPhó Thư Nghệ thật sự lo lắng anh trai mình sẽ xô xát với Bạch Tuấn Nam.Đợi đến lúc Phó Thần Hiên đến gần, Bạch Tuấn Nam mới nhận ra là có người đang lại đâyAnh quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Phó Thần HiênBạch Tuấn Nam hơi ngẩn người, sau đó lập tức mỉm cười: “Thần Hiên, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây ăn cơm sao.”Phó Thần Hiến khẽ mỉm cười: “Đúng đấy, không ngờ lại gặp cậu ở đâyVị này chính là?” Ánh mắt của anh rơi vào cô gái đang ngồi đối diện Bạch Tuấn NamVẻ mặt Bạch Tuấn Nam rất tự nhiên: “Vị này chính là Phùng Thiến, là đối tác của Bạch ThịHôm nay trùng hợp gặp nhau nên cùng ăn một bữa cơmCậu thì sao? Cậu đến đây một mình à?” Phó Thần Hiên gật đầu với Phùng Thiến, xem như chào hỏi một tiếng, sau đó giơ tay chỉ: “Không, tớ dẫn Đường Đường theo dùng cơm.” Bạch Tuấn Nam nhìn về hướng mà anh chỉ, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Phó Thư NghệPhó Thư Nghệ cuống quýt quay đầu, né tránh ánh mắt của anhBạch Tuấn Nam khẽ nhíu mày, sau đó liếc nhìn Phùng ThiếnAnh liền nghĩ, không biết Phó Thư Nghệ có hiểu lầm cái gì rồi khôngThế nhưng hiện tại Phó Thần Hiên đang ở đây, anh không tiện qua đó giải thích, định chờ đến tối rồi gọi điện thoại giải thích với cô.“Nếu đều đã ở đây rồi, chi bằng ăn chung đi.” Bạch Tuấn Nam đề nghị, nói xong mới ý thức được rằng mình chưa hỏi ý kiến của Phùng Thiển, anh lập tức nhìn về phía Phùng Thiển.Trên khuôn mặt của Phùng Thiên mang theo nụ cười nhẹ, cô ta nghe vậy thì phụ họa: “Đúng đấy, gặp nhau là duyên phận rồi, cùng ăn một bữa đi.” “Chắc không được rồi, món ăn của bọn tớ đã lên rồiTớ qua đây chào hỏi một tiếng thôi, hôm nào gặp sauTuấn Nam, buổi tối cậu có rảnh không?” Bạch Tuấn Nam vô thức gật đầu.“Vậy thì tám giờ tối, Mị Sắc, tớ chờ cậu.” Phó Thần Hiên nói xong, cũng mặc kệ Bạch Tuấn Nam có đồng ý hay không, anh lập tức xoay người rời điBạch Tuấn Nam mang vẻ mặt khó hiểu, sao hôm nay anh cứ có cảm giác ánh mắt mà Phó Thần Hiên nhìn mình còn mang theo lửa chứ? Anh chọc giận người này lúc nào chứ?Không nghĩ ra được, Bạch Tuấn Nam cũng không tiếp tục nghĩ nữa, anh cười ôn hòa với Phùng Thiển.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phó Thư Nghệ kéo tay Lục Nhất Manh ở dưới bàn, ra hiệu cho cô ta đừng nói nữa

Dường như lúc này Lục Nhất Manh mới kịp nhận ra là mình đã nói hớ, cô ta thấy sắc mặt của Phó Thần Hiên rất khó coi, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.

Sắc mặt của Phó Thần Hiên rất trầm, anh bình tĩnh nhìn em gái mình

Mới hồi nào anh còn nói với cô là không được qua lại thân thiết quá với Bạch Tuấn Nam, bây giờ cô lại lén hẹn hò với cậu ta, hoàn toàn coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai sao?

Cố nhẫn nại một lúc, Phó Thần Hiên đã nhịn đến mức sắp bị nội thương luôn rồi

Nếu không phải Cố Thanh Trúc đè chặt tay anh lại, nhắc nhở3anh ở đây là bên ngoài, còn có người khác, e rằng Phó Thần Hiến sẽ dạy dỗ cô em gái này của mình ngay

Phó Thư Nghệ bị ánh mắt của anh trai mình nhìn đến nỗi dựng hết tóc gáy

Nếu muốn nói người mà cô sợ nhất trên thế giới này là ai, thì nhất định là Phó Thần Hiên đang nổi nóng

Cô khẽ liếc nhìn Lục Nhất Manh, sâu trong mắt hiện lên vẻ không vui

Một lúc lâu sau, Phó Thần Hiên mới dời ánh mắt

Anh mang vẻ mặt rất tự nhiên mà gắp một miếng xương sườn vào trong bát của Phó Thư Nghệ: “Không phải em thích ăn xương nhất sao, miểng xương sườn này khá ngon, ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt anh rất tự nhiên, hoàn toàn không có gì khác thường.

Phó Thư1Nghệ thấp thỏm trong lòng

Tiêu rồi, anh thật sự tức giận, có lẽ là vô cùng tức giận luôn

Lần này cô phải làm gì đây, cô sẽ không bị ăn đòn chứ?

Trong lòng Phó Thư Nghệ cảm thấy lo sợ và bất an, cô nhìn về phía Cố Thanh Trúc với vẻ cầu cứu

Cố Thanh Trúc đáp lại Phó Thư Nghệ một ánh mắt trấn an

Thế nhưng, trái tim đang treo lơ lửng của Phó Thư Nghệ vẫn chưa cách nào hạ xuống được

Có Phó Thần Hiên ở đây, Phó Thư Nghệ đâu còn tâm trạng gì mà quan tâm đến chuyện người đang ăn cơm với Bạch Tuấn Nam là ai chứ

Chưa ăn được mấy miếng, Phó Thần Hiên đã buông đũa

Phó Thư Nghệ vẫn luôn chú ý đến anh lập tức phát hiện

Thấy Phó Thần Hiên đứng3lên, cô lập tức sốt ruột nói: “Anh, anh đi đâu vậy?” Phó Thần Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiếm khi gặp được bạn tốt, đương nhiên là phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.” Bây giờ anh không chỉ tức giận chuyện Phó Thư Nghệ không nghe lời mình, anh còn tức Bạch Tuấn Nam nữa

Cậu ta chính miệng nói với anh rằng chỉ có tình cảm anh em với em gái anh, không có tình cảm nam nữ

Thế mà quay ngoắt một cái, cậu ta đã nuốt lời, tự vả mặt mình như vậy không thấy đau sao? Việc này cũng bỏ qua, nhưng cậu ta còn dám gian díu với cô gái khác sau lưng em gái anh, nghĩ anh đây chết rồi hả?

Trong chuyện của Phó Thư Nghệ, đừng nói là anh3em, cho dù là Ngọc hoàng thượng để đến đây cũng vô dụng

Cố Thanh Trúc kéo tay anh, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước.”

Phó Thần Hiên liếc nhìn tay cô, sau đó lại nhìn em gái đang cúi đầu

Anh nhẹ nhàng kéo tay Cố Thanh Trúc, sau đó dịu giọng nói: “Anh về ngay.” Cố Thanh Trúc không cản anh được, chỉ có thể đưa nhìn Phó Thư Nghệ một ánh mắt thông cảm

Không phải là cô không muốn giúp, mà là không giúp được

Phó Thần Hiên là một người cuồng em gái, chuyện liên quan đến em gái, anh nhất định không chịu để yên

Từ lúc Phó Thần Hiên trầm mặt, Lục Nhất Manh vẫn luôn thấp thỏm

Bây giờ cô ta thấy Phó Thần Hiên đi ra chỗ kia thì lo lắng nhìn Phó Thư Nghệ: “Thư Nghệ,9có phải tớ đã nói sai cái gì không?”

Phó Thư Nghệ đăm chiêu nhìn cô ta, vẻ mặt hờ hững: “Bây giờ không phải là lúc nói những điều này.”

Trong lòng Lục Nhất Manh căng thẳng, lẽ nào Phó Thư Nghệ nhìn ra điều gì? Chắc là không đâu, lúc nãy cô ta biểu hiện rất tự nhiên, có lẽ là cô ta nghĩ nhiều quá thôi

Phó Thư Nghệ là một thiên kim đại tiểu thư rất ngây thơ, sao có thể biết được những điều phức tạp như thế này chứ.

Nghĩ như vậy, Lục Nhất Manh dần bình tĩnh lại, cô ta mang vẻ mặt áy náy nhìn Phó Thư Nghệ

Bây giờ Phó Thư Nghệ đâu còn có thời gian quan tâm cô ta đang suy nghĩ cái gì nữa

Đôi mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía Phó Thần Hiên, mắt thấy Phó Thần Hiên đã đi đến trước mặt Bạch Tuấn Nam, bàn tay đang đặt trên đùi không khỏi siết lại thành đấm

Phó Thư Nghệ thật sự lo lắng anh trai mình sẽ xô xát với Bạch Tuấn Nam.

Đợi đến lúc Phó Thần Hiên đến gần, Bạch Tuấn Nam mới nhận ra là có người đang lại đây

Anh quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Phó Thần Hiên

Bạch Tuấn Nam hơi ngẩn người, sau đó lập tức mỉm cười: “Thần Hiên, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây ăn cơm sao.”

Phó Thần Hiến khẽ mỉm cười: “Đúng đấy, không ngờ lại gặp cậu ở đây

Vị này chính là?” Ánh mắt của anh rơi vào cô gái đang ngồi đối diện Bạch Tuấn Nam

Vẻ mặt Bạch Tuấn Nam rất tự nhiên: “Vị này chính là Phùng Thiến, là đối tác của Bạch Thị

Hôm nay trùng hợp gặp nhau nên cùng ăn một bữa cơm

Cậu thì sao? Cậu đến đây một mình à?” Phó Thần Hiên gật đầu với Phùng Thiến, xem như chào hỏi một tiếng, sau đó giơ tay chỉ: “Không, tớ dẫn Đường Đường theo dùng cơm.” Bạch Tuấn Nam nhìn về hướng mà anh chỉ, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Phó Thư Nghệ

Phó Thư Nghệ cuống quýt quay đầu, né tránh ánh mắt của anh

Bạch Tuấn Nam khẽ nhíu mày, sau đó liếc nhìn Phùng Thiến

Anh liền nghĩ, không biết Phó Thư Nghệ có hiểu lầm cái gì rồi không

Thế nhưng hiện tại Phó Thần Hiên đang ở đây, anh không tiện qua đó giải thích, định chờ đến tối rồi gọi điện thoại giải thích với cô.

“Nếu đều đã ở đây rồi, chi bằng ăn chung đi.” Bạch Tuấn Nam đề nghị, nói xong mới ý thức được rằng mình chưa hỏi ý kiến của Phùng Thiển, anh lập tức nhìn về phía Phùng Thiển.

Trên khuôn mặt của Phùng Thiên mang theo nụ cười nhẹ, cô ta nghe vậy thì phụ họa: “Đúng đấy, gặp nhau là duyên phận rồi, cùng ăn một bữa đi.” “Chắc không được rồi, món ăn của bọn tớ đã lên rồi

Tớ qua đây chào hỏi một tiếng thôi, hôm nào gặp sau

Tuấn Nam, buổi tối cậu có rảnh không?” Bạch Tuấn Nam vô thức gật đầu.

“Vậy thì tám giờ tối, Mị Sắc, tớ chờ cậu.” Phó Thần Hiên nói xong, cũng mặc kệ Bạch Tuấn Nam có đồng ý hay không, anh lập tức xoay người rời đi

Bạch Tuấn Nam mang vẻ mặt khó hiểu, sao hôm nay anh cứ có cảm giác ánh mắt mà Phó Thần Hiên nhìn mình còn mang theo lửa chứ? Anh chọc giận người này lúc nào chứ?

Không nghĩ ra được, Bạch Tuấn Nam cũng không tiếp tục nghĩ nữa, anh cười ôn hòa với Phùng Thiển.

Mật Ngọt Hôn NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhPhía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Phó Thư Nghệ kéo tay Lục Nhất Manh ở dưới bàn, ra hiệu cho cô ta đừng nói nữaDường như lúc này Lục Nhất Manh mới kịp nhận ra là mình đã nói hớ, cô ta thấy sắc mặt của Phó Thần Hiên rất khó coi, vẻ mặt lập tức trở nên xấu hổ.Sắc mặt của Phó Thần Hiên rất trầm, anh bình tĩnh nhìn em gái mìnhMới hồi nào anh còn nói với cô là không được qua lại thân thiết quá với Bạch Tuấn Nam, bây giờ cô lại lén hẹn hò với cậu ta, hoàn toàn coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai sao?Cố nhẫn nại một lúc, Phó Thần Hiên đã nhịn đến mức sắp bị nội thương luôn rồiNếu không phải Cố Thanh Trúc đè chặt tay anh lại, nhắc nhở3anh ở đây là bên ngoài, còn có người khác, e rằng Phó Thần Hiến sẽ dạy dỗ cô em gái này của mình ngayPhó Thư Nghệ bị ánh mắt của anh trai mình nhìn đến nỗi dựng hết tóc gáyNếu muốn nói người mà cô sợ nhất trên thế giới này là ai, thì nhất định là Phó Thần Hiên đang nổi nóngCô khẽ liếc nhìn Lục Nhất Manh, sâu trong mắt hiện lên vẻ không vuiMột lúc lâu sau, Phó Thần Hiên mới dời ánh mắtAnh mang vẻ mặt rất tự nhiên mà gắp một miếng xương sườn vào trong bát của Phó Thư Nghệ: “Không phải em thích ăn xương nhất sao, miểng xương sườn này khá ngon, ăn nhiều một chút.” Vẻ mặt anh rất tự nhiên, hoàn toàn không có gì khác thường.Phó Thư1Nghệ thấp thỏm trong lòngTiêu rồi, anh thật sự tức giận, có lẽ là vô cùng tức giận luônLần này cô phải làm gì đây, cô sẽ không bị ăn đòn chứ?Trong lòng Phó Thư Nghệ cảm thấy lo sợ và bất an, cô nhìn về phía Cố Thanh Trúc với vẻ cầu cứuCố Thanh Trúc đáp lại Phó Thư Nghệ một ánh mắt trấn anThế nhưng, trái tim đang treo lơ lửng của Phó Thư Nghệ vẫn chưa cách nào hạ xuống đượcCó Phó Thần Hiên ở đây, Phó Thư Nghệ đâu còn tâm trạng gì mà quan tâm đến chuyện người đang ăn cơm với Bạch Tuấn Nam là ai chứChưa ăn được mấy miếng, Phó Thần Hiên đã buông đũaPhó Thư Nghệ vẫn luôn chú ý đến anh lập tức phát hiệnThấy Phó Thần Hiên đứng3lên, cô lập tức sốt ruột nói: “Anh, anh đi đâu vậy?” Phó Thần Hiên ngoài cười nhưng trong không cười: “Hiếm khi gặp được bạn tốt, đương nhiên là phải qua đó chào hỏi một tiếng rồi.” Bây giờ anh không chỉ tức giận chuyện Phó Thư Nghệ không nghe lời mình, anh còn tức Bạch Tuấn Nam nữaCậu ta chính miệng nói với anh rằng chỉ có tình cảm anh em với em gái anh, không có tình cảm nam nữThế mà quay ngoắt một cái, cậu ta đã nuốt lời, tự vả mặt mình như vậy không thấy đau sao? Việc này cũng bỏ qua, nhưng cậu ta còn dám gian díu với cô gái khác sau lưng em gái anh, nghĩ anh đây chết rồi hả?Trong chuyện của Phó Thư Nghệ, đừng nói là anh3em, cho dù là Ngọc hoàng thượng để đến đây cũng vô dụngCố Thanh Trúc kéo tay anh, nhẹ giọng nói: “Ăn cơm trước.”Phó Thần Hiên liếc nhìn tay cô, sau đó lại nhìn em gái đang cúi đầuAnh nhẹ nhàng kéo tay Cố Thanh Trúc, sau đó dịu giọng nói: “Anh về ngay.” Cố Thanh Trúc không cản anh được, chỉ có thể đưa nhìn Phó Thư Nghệ một ánh mắt thông cảmKhông phải là cô không muốn giúp, mà là không giúp đượcPhó Thần Hiên là một người cuồng em gái, chuyện liên quan đến em gái, anh nhất định không chịu để yênTừ lúc Phó Thần Hiên trầm mặt, Lục Nhất Manh vẫn luôn thấp thỏmBây giờ cô ta thấy Phó Thần Hiên đi ra chỗ kia thì lo lắng nhìn Phó Thư Nghệ: “Thư Nghệ,9có phải tớ đã nói sai cái gì không?”Phó Thư Nghệ đăm chiêu nhìn cô ta, vẻ mặt hờ hững: “Bây giờ không phải là lúc nói những điều này.”Trong lòng Lục Nhất Manh căng thẳng, lẽ nào Phó Thư Nghệ nhìn ra điều gì? Chắc là không đâu, lúc nãy cô ta biểu hiện rất tự nhiên, có lẽ là cô ta nghĩ nhiều quá thôiPhó Thư Nghệ là một thiên kim đại tiểu thư rất ngây thơ, sao có thể biết được những điều phức tạp như thế này chứ.Nghĩ như vậy, Lục Nhất Manh dần bình tĩnh lại, cô ta mang vẻ mặt áy náy nhìn Phó Thư NghệBây giờ Phó Thư Nghệ đâu còn có thời gian quan tâm cô ta đang suy nghĩ cái gì nữaĐôi mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía Phó Thần Hiên, mắt thấy Phó Thần Hiên đã đi đến trước mặt Bạch Tuấn Nam, bàn tay đang đặt trên đùi không khỏi siết lại thành đấmPhó Thư Nghệ thật sự lo lắng anh trai mình sẽ xô xát với Bạch Tuấn Nam.Đợi đến lúc Phó Thần Hiên đến gần, Bạch Tuấn Nam mới nhận ra là có người đang lại đâyAnh quay đầu nhìn lại, không ngờ lại là Phó Thần HiênBạch Tuấn Nam hơi ngẩn người, sau đó lập tức mỉm cười: “Thần Hiên, thật trùng hợp, cậu cũng đến đây ăn cơm sao.”Phó Thần Hiến khẽ mỉm cười: “Đúng đấy, không ngờ lại gặp cậu ở đâyVị này chính là?” Ánh mắt của anh rơi vào cô gái đang ngồi đối diện Bạch Tuấn NamVẻ mặt Bạch Tuấn Nam rất tự nhiên: “Vị này chính là Phùng Thiến, là đối tác của Bạch ThịHôm nay trùng hợp gặp nhau nên cùng ăn một bữa cơmCậu thì sao? Cậu đến đây một mình à?” Phó Thần Hiên gật đầu với Phùng Thiến, xem như chào hỏi một tiếng, sau đó giơ tay chỉ: “Không, tớ dẫn Đường Đường theo dùng cơm.” Bạch Tuấn Nam nhìn về hướng mà anh chỉ, đúng lúc đối diện với đôi mắt của Phó Thư NghệPhó Thư Nghệ cuống quýt quay đầu, né tránh ánh mắt của anhBạch Tuấn Nam khẽ nhíu mày, sau đó liếc nhìn Phùng ThiếnAnh liền nghĩ, không biết Phó Thư Nghệ có hiểu lầm cái gì rồi khôngThế nhưng hiện tại Phó Thần Hiên đang ở đây, anh không tiện qua đó giải thích, định chờ đến tối rồi gọi điện thoại giải thích với cô.“Nếu đều đã ở đây rồi, chi bằng ăn chung đi.” Bạch Tuấn Nam đề nghị, nói xong mới ý thức được rằng mình chưa hỏi ý kiến của Phùng Thiển, anh lập tức nhìn về phía Phùng Thiển.Trên khuôn mặt của Phùng Thiên mang theo nụ cười nhẹ, cô ta nghe vậy thì phụ họa: “Đúng đấy, gặp nhau là duyên phận rồi, cùng ăn một bữa đi.” “Chắc không được rồi, món ăn của bọn tớ đã lên rồiTớ qua đây chào hỏi một tiếng thôi, hôm nào gặp sauTuấn Nam, buổi tối cậu có rảnh không?” Bạch Tuấn Nam vô thức gật đầu.“Vậy thì tám giờ tối, Mị Sắc, tớ chờ cậu.” Phó Thần Hiên nói xong, cũng mặc kệ Bạch Tuấn Nam có đồng ý hay không, anh lập tức xoay người rời điBạch Tuấn Nam mang vẻ mặt khó hiểu, sao hôm nay anh cứ có cảm giác ánh mắt mà Phó Thần Hiên nhìn mình còn mang theo lửa chứ? Anh chọc giận người này lúc nào chứ?Không nghĩ ra được, Bạch Tuấn Nam cũng không tiếp tục nghĩ nữa, anh cười ôn hòa với Phùng Thiển.

Chương 839: Che chở cô ấy cả đời không lo (1)