Phía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.”

Chương 847: Cố ý xa lánh (3)

Mật Ngọt Hôn NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhPhía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau lần trở về từ nhà hàng lúc trước thì Phó Thư Nghệ bắt đầu xa cách cô ta, mời mười lần thì từ chối hết tận chín lần.“Thư Nghệ, có phải tớ làm gì có lỗi với cậu không? Nên cậu mới không chịu để ý đến tớ?” Lục Nhất Manh dừng bước, muốn nói cho ra lẽ.Phó Thư Nghệ sững sờ, “Không, sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ không có bất kỳ ý kiến gì với cậu cả.” “Không, cậu cóTrước kia quan hệ của chúng ta rất tốt, thường xuyên chơi với nhauBây giờ tớ mời cậu mà cậu cũng không nguyện ý đi với tớ, là bởi vì chuyện trong nhà hàng lần trước sao? Nếu đúng là như thế thì tớ có thể xin lỗi cậu lần nữa.”Phó Thư Nghệ lẳng lặng nhìn Lục Nhất Manh, ngẫm nghĩ rồi giải thích, “Nhất3Manh, cậu hiểu lầm rồi, chuyện lần trước tớ không trách cậuGần đây tớ phải chuẩn bị cho luận văn và cả cuộc thi, chuyện này cậu biết rất rõ màCuộc thi lần này rất quan trọng với tớ nên tớ muốn chuẩn bị thật cẩn thật.”Thời gian trước, Phó Thư Nghệ đã đăng ký tham gia một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu và đã thành công tiến vào trận chung kếtCòn chưa đến một tuần nữa sẽ diễn ra trận chung kết nên thời gian của cô rất gấp.Lục Nhất Manh mím môi, “Thư Nghệ, thái độ trước kia của cậu không như vậy.” Quan hệ của bọn họ trước kia rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau cảÁnh mắt Phó Thư Nghệ hơi lóe lênCô cũng không thể nói mình thấy cậu không ngây thơ, vô hại như mình nghĩ, không hề chung đường1với mình nên mình không muốn gần gũi với cậu quá“Nhất Manh, cậu đừng suy nghĩ quá nhiềuThật ra bởi vì dạo này tớ quá bận rộn, đợi một thời gian ngắn nữa, sau khi kết thúc cuộc thi thì chúng ta ra ngoài ca hát, xem phim nhé!” Trong mắt Lục Nhất Manh tràn ngập sự đau lòng, “Thư Nghệ, lúc nào tớ cũng trở thành đối tượng để cậu dùng cái cớ bận bịu này nói qua loa cho xong chuyện?” Phó Thư Nghệ nhức cả đầu, “Nhất Manh, cậu nhạy cảm quá rồi.” “Nếu thật sự là do tớ nghĩ nhiều thì tối nay cậu tham gia party sinh nhật với tớ điỞ đó toàn là người trẻ tuổi, dạo này cậu bận rộn như vậy cũng vừa hay thư giãn một lúc.”Phó Thư Nghệ vốn muốn từ chối vì cô không muốn ra ngoài,3nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Lục Nhất Manh, ngẫm lại việc mình còn ở chung phòng với cô ta, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, nếu cứng rắn quá thì sau này quan hệ của cả hai rất khó nói thì ngẫm nghĩ rồi gật đầu“Được thôi, chỉ có điều tớ nói trước là tôi tớ sẽ về sớm, nếu không thì sẽ không kịp viết luận văn.”“Được, không thành vấn đề.” Cuối cùng Lục Nhất Manh cũng nở nụ cười, tiến đến kéo tay Phó Thư Nghệ, “Đi thôi, bây giờ chúng mình đến thư viện, đi sớm làm xong sớm.”Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cánh tay trên tay mình, không nói gì.Địa điểm tổ chức là một câu lạc bộ ở phía đông thành phố, bên ngoài trông rất xa hoaPhó Thư Nghệ thoáng nhìn cửa chính, nhìn3thấy mấy chữ “Câu lạc bộ Lưu Kim” vừa lớn vừa thô tục, kết hợp với bề ngoài cao cấp của nó tạo cảm giác như nhà giàu mới nổi vậy.Phó Thư Nghệ chỉ nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, bước vào theo Lục Nhất Manh.Phong cách trang trí bên trong khá tương tự với Mị Sắc, lại hơi tạo cảm giác học đòi một cách vụng vềChỉ trong một ánh nhìn thì Phó Thư Nghệ đã có thể nhìn ra câu lạc bộ này đang bắt chước Mị Sắc.Chỉ có điều, Mị Sắc là câu lạc bộ cấp cao nổi tiếng ở thủ đô, hoạt động theo quy chế hội viên, không phải thứ mà nơi này có thể so sánh đượcTheo quan sát vừa rồi thì có thể nhận thấy câu lạc bộ này hoàn toàn không có người giữ cửa, bất kỳ ai cũng9có thể vào đượcViệc này cũng có nghĩa, nhân viên của câu lạc bộ này cũng vàng thau lẫn lộn.Trong lòng Phó Thư Nghệ yên lặng quyết định sẽ về sớm hơn dự định một tiếngDường như Lục Nhất Manh rất quen thuộc với nơi này, dắt theo Phó Thư Nghệ mà quen của quen nẻo bước vào một căn phòng bao ở tầng haiCó một nhóm nam nữ ngồi trong phòng bao, ai cũng trẻ trung, chỉ chừng hai mươi tuổi, trong đó có một cô gái mặc một bộ đầm dài màu đỏ, đầu đội vương miện, chắc hẳn là chủ nhân của bữa tiệc hôm nayCó người thấy Lục Nhất Manh bước vào thì chào hỏi cô taLục Nhất Manh giới thiệu sơ lược tên của Phó Thư Nghệ, cũng không nhắc đến gia thể của côChỉ có điều, hình như có người trong số đó đã nhận ra Phó Thư Nghệ nên trong ánh mắt nhìn cô lộ vẻ lấy lòngPhó Thư Nghệ mỉm cười, chào hỏi mọi người, ánh mắt hơi thay đổi, thấy ánh mắt của cô gái mặc đầm đỏ kia mang theo sự dò xét, còn ẩn chứa một tia địch ýPhó Thư Nghệ giật mìnhTrước kia bọn họ từng gặp nhau sao?Cô gái đầm đỏ cười cười với Phó Thư Nghệ, “cảm ơn bạn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của mìnhBình thường nghe Nhất Manh nhắc đến cậu nhưng bây giờ mới được gặp”Phó Thư Nghệ đưa cái túi trong tay cho cô ấy, “Sinh nhật vui vẻ.”“Cảm ơn.” Cô gái đầm đỏ nhận món quà nhưng không mở ra mà tiện tay đặt sang một bên.Quà của Lục Nhất Manh đưa cũng bị bỏ sang một bênTư thái quá tùy ý của chủ nhân bữa tiệc khiến Lục Nhất Manh hơi xấu hổ nhưng Phó Thư Nghệ lại không quan tâmDù sao cô chỉ là người qua đường mà thôi, không quen không biết những người nàySau khi Phó Thư Nghệ đưa quà thì tìm một góc ngồi xuốngLục Nhất Manh ngồi cạnh cô, thấy dáng vẻ không có hứng lắm của cô thì hơi ngượng ngùng nói, “Sớm biết như vậy thì tớ đã không kéo cậu đến.” Phó Thư Nghệ cười cười, không thèm để ý, “Lát nữa tớ sẽ về sớm.” Lục Nhất Manh gật đầu, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa tớ đi với cậuThật ra tớ và bọn họ cũng không thân quen lắm, hôm nay cũng là bị kéo đến.”Phó Thư Nghệ không hỏi cô ta quen nhóm người này ở đâu, chỉ cầm một ly nước trái cây trên bàn thong thả uống, thỉnh thoảng nói một hai câu với Lục Nhất Manh“Phó Thư Nghệ, em còn nhớ anh không?” Một người đàn ông cầm ly rượu đi tớiPhó Thư Nghệ ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt lộ sự nghi hoặcAnh ta cười trừ, tự giới thiệu, “Anh là Phan Sùng Minh, học cùng trường với em, lớn hơn một khóaAnh còn từng thổ lộ với em.”Phó Thư Nghệ hơi ngượng ngùngSố người thổ lộ với với cô rất nhiều nên cô không có ấn tượng gì cảHình như anh ta nhìn ra được sự quẫn bách của cô, chỉ cười ôn hòa, lắc ly rượu trong tay, “Anh có thể được vinh hạnh uống với em một ly không?”Phó Thư Nghệ lắc đầu, “Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt nên người nhà không cho uống rượu.” Người đàn ông tỏ vẻ đã hiểu, trò chuyện với Phó Thư Nghệ vài câu, chẳng qua cô không hứng thú lắm nên anh ta hàn huyên được năm sáu phút, thật sự không tìm được chủ đề nào để nói nữa nên đành hậm hực bỏ đi.Điện thoại rung lênPhó Thư Nghệ lấy ra nhìn thoáng qua, là Bạch Tuấn Nam nhắn đến, hỏi cô đang làm gì[Em đang dự sinh nhật một người bạn.)[Ở đâu?]Phó Thư Nghệ gửi định vị cho anhBạch Tuấn Nam hỏi khi nào bữa tiệc kết thúc.[Một lát nữa em sẽ về.][Vậy để anh đến đón em.] [Vâng.] “Thư Nghệ, đã tới thì phải chơi cho đã chứ, đừng nghịch di động nữa.” Lục Nhất Manh chẳng biết khi nào rời đi đã trở lại.Phó Thư Nghệ bỏ di động vào túi xách, “Chơi gì?”“Ca hát điBọn họ đều đang hátTớ nhớ giọng hát của cậu rất êm tai, hát một bài nhé?” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cặp nam nữ đang hát tình ca, lắc đầu, “Được rồi, đợi họ hát xong đi.” Lục Nhất Manh gật đầu, đưa một ly rượu cho cô, “Cả đêm nay cậu chỉ uống nước trái cây thôiCậu uống chút này đi, tớ vừa thử một ít rồi, có mùi quả ướp lạnh thơm lắm, chắc hẳn cậu sẽ thích.” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua ly rượu, “Tớ không uống đâuLát nữa về còn phải viết luận văn nên tớ muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo.”“Tớ biết tửu lượng của cậu mà, một ly rượu này không đáng kể gìCậu nếm thử đi, nếu ngay cả một ly cũng không uống thì cũng có vẻ không tôn trọng chủ bữa tiệc.” Phó Thư Nghệ nghĩ nghĩ rồi nhận lấy ly rượu, “Cũng được, để tớ đi kính chủ nhà một lyUống xong ly này tớ sẽ đi, anh Tuấn Nam đến đón tớ rồi.” Ánh mắt Lục Nhất Manh sáng lên, “Được, nếu anh đẹp trai nhà cậu đã đến đón thì cậu về trước đi, lát tớ về với họ cũng được.” Phó Thư Nghệ gật đầu, cầm ly rượu tìm cô gái đầm đỏ kia, nói vài câu chúc mừng rồi uống một hơi cạn sạch.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau lần trở về từ nhà hàng lúc trước thì Phó Thư Nghệ bắt đầu xa cách cô ta, mời mười lần thì từ chối hết tận chín lần.

“Thư Nghệ, có phải tớ làm gì có lỗi với cậu không? Nên cậu mới không chịu để ý đến tớ?” Lục Nhất Manh dừng bước, muốn nói cho ra lẽ.

Phó Thư Nghệ sững sờ, “Không, sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ không có bất kỳ ý kiến gì với cậu cả.” “Không, cậu có

Trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt, thường xuyên chơi với nhau

Bây giờ tớ mời cậu mà cậu cũng không nguyện ý đi với tớ, là bởi vì chuyện trong nhà hàng lần trước sao? Nếu đúng là như thế thì tớ có thể xin lỗi cậu lần nữa.”

Phó Thư Nghệ lẳng lặng nhìn Lục Nhất Manh, ngẫm nghĩ rồi giải thích, “Nhất3Manh, cậu hiểu lầm rồi, chuyện lần trước tớ không trách cậu

Gần đây tớ phải chuẩn bị cho luận văn và cả cuộc thi, chuyện này cậu biết rất rõ mà

Cuộc thi lần này rất quan trọng với tớ nên tớ muốn chuẩn bị thật cẩn thật.”

Thời gian trước, Phó Thư Nghệ đã đăng ký tham gia một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu và đã thành công tiến vào trận chung kết

Còn chưa đến một tuần nữa sẽ diễn ra trận chung kết nên thời gian của cô rất gấp.

Lục Nhất Manh mím môi, “Thư Nghệ, thái độ trước kia của cậu không như vậy.” Quan hệ của bọn họ trước kia rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau cả

Ánh mắt Phó Thư Nghệ hơi lóe lên

Cô cũng không thể nói mình thấy cậu không ngây thơ, vô hại như mình nghĩ, không hề chung đường1với mình nên mình không muốn gần gũi với cậu quá

“Nhất Manh, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều

Thật ra bởi vì dạo này tớ quá bận rộn, đợi một thời gian ngắn nữa, sau khi kết thúc cuộc thi thì chúng ta ra ngoài ca hát, xem phim nhé!” Trong mắt Lục Nhất Manh tràn ngập sự đau lòng, “Thư Nghệ, lúc nào tớ cũng trở thành đối tượng để cậu dùng cái cớ bận bịu này nói qua loa cho xong chuyện?” Phó Thư Nghệ nhức cả đầu, “Nhất Manh, cậu nhạy cảm quá rồi.” “Nếu thật sự là do tớ nghĩ nhiều thì tối nay cậu tham gia party sinh nhật với tớ đi

Ở đó toàn là người trẻ tuổi, dạo này cậu bận rộn như vậy cũng vừa hay thư giãn một lúc.”

Phó Thư Nghệ vốn muốn từ chối vì cô không muốn ra ngoài,3nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Lục Nhất Manh, ngẫm lại việc mình còn ở chung phòng với cô ta, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, nếu cứng rắn quá thì sau này quan hệ của cả hai rất khó nói thì ngẫm nghĩ rồi gật đầu

“Được thôi, chỉ có điều tớ nói trước là tôi tớ sẽ về sớm, nếu không thì sẽ không kịp viết luận văn.”

“Được, không thành vấn đề.” Cuối cùng Lục Nhất Manh cũng nở nụ cười, tiến đến kéo tay Phó Thư Nghệ, “Đi thôi, bây giờ chúng mình đến thư viện, đi sớm làm xong sớm.”

Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cánh tay trên tay mình, không nói gì.

Địa điểm tổ chức là một câu lạc bộ ở phía đông thành phố, bên ngoài trông rất xa hoa

Phó Thư Nghệ thoáng nhìn cửa chính, nhìn3thấy mấy chữ “Câu lạc bộ Lưu Kim” vừa lớn vừa thô tục, kết hợp với bề ngoài cao cấp của nó tạo cảm giác như nhà giàu mới nổi vậy.

Phó Thư Nghệ chỉ nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, bước vào theo Lục Nhất Manh.

Phong cách trang trí bên trong khá tương tự với Mị Sắc, lại hơi tạo cảm giác học đòi một cách vụng về

Chỉ trong một ánh nhìn thì Phó Thư Nghệ đã có thể nhìn ra câu lạc bộ này đang bắt chước Mị Sắc.

Chỉ có điều, Mị Sắc là câu lạc bộ cấp cao nổi tiếng ở thủ đô, hoạt động theo quy chế hội viên, không phải thứ mà nơi này có thể so sánh được

Theo quan sát vừa rồi thì có thể nhận thấy câu lạc bộ này hoàn toàn không có người giữ cửa, bất kỳ ai cũng9có thể vào được

Việc này cũng có nghĩa, nhân viên của câu lạc bộ này cũng vàng thau lẫn lộn.

Trong lòng Phó Thư Nghệ yên lặng quyết định sẽ về sớm hơn dự định một tiếng

Dường như Lục Nhất Manh rất quen thuộc với nơi này, dắt theo Phó Thư Nghệ mà quen của quen nẻo bước vào một căn phòng bao ở tầng hai

Có một nhóm nam nữ ngồi trong phòng bao, ai cũng trẻ trung, chỉ chừng hai mươi tuổi, trong đó có một cô gái mặc một bộ đầm dài màu đỏ, đầu đội vương miện, chắc hẳn là chủ nhân của bữa tiệc hôm nay

Có người thấy Lục Nhất Manh bước vào thì chào hỏi cô ta

Lục Nhất Manh giới thiệu sơ lược tên của Phó Thư Nghệ, cũng không nhắc đến gia thể của cô

Chỉ có điều, hình như có người trong số đó đã nhận ra Phó Thư Nghệ nên trong ánh mắt nhìn cô lộ vẻ lấy lòng

Phó Thư Nghệ mỉm cười, chào hỏi mọi người, ánh mắt hơi thay đổi, thấy ánh mắt của cô gái mặc đầm đỏ kia mang theo sự dò xét, còn ẩn chứa một tia địch ý

Phó Thư Nghệ giật mình

Trước kia bọn họ từng gặp nhau sao?

Cô gái đầm đỏ cười cười với Phó Thư Nghệ, “cảm ơn bạn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của mình

Bình thường nghe Nhất Manh nhắc đến cậu nhưng bây giờ mới được gặp”

Phó Thư Nghệ đưa cái túi trong tay cho cô ấy, “Sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn.” Cô gái đầm đỏ nhận món quà nhưng không mở ra mà tiện tay đặt sang một bên.

Quà của Lục Nhất Manh đưa cũng bị bỏ sang một bên

Tư thái quá tùy ý của chủ nhân bữa tiệc khiến Lục Nhất Manh hơi xấu hổ nhưng Phó Thư Nghệ lại không quan tâm

Dù sao cô chỉ là người qua đường mà thôi, không quen không biết những người này

Sau khi Phó Thư Nghệ đưa quà thì tìm một góc ngồi xuống

Lục Nhất Manh ngồi cạnh cô, thấy dáng vẻ không có hứng lắm của cô thì hơi ngượng ngùng nói, “Sớm biết như vậy thì tớ đã không kéo cậu đến.” Phó Thư Nghệ cười cười, không thèm để ý, “Lát nữa tớ sẽ về sớm.” Lục Nhất Manh gật đầu, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa tớ đi với cậu

Thật ra tớ và bọn họ cũng không thân quen lắm, hôm nay cũng là bị kéo đến.”

Phó Thư Nghệ không hỏi cô ta quen nhóm người này ở đâu, chỉ cầm một ly nước trái cây trên bàn thong thả uống, thỉnh thoảng nói một hai câu với Lục Nhất Manh

“Phó Thư Nghệ, em còn nhớ anh không?” Một người đàn ông cầm ly rượu đi tới

Phó Thư Nghệ ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt lộ sự nghi hoặc

Anh ta cười trừ, tự giới thiệu, “Anh là Phan Sùng Minh, học cùng trường với em, lớn hơn một khóa

Anh còn từng thổ lộ với em.”

Phó Thư Nghệ hơi ngượng ngùng

Số người thổ lộ với với cô rất nhiều nên cô không có ấn tượng gì cả

Hình như anh ta nhìn ra được sự quẫn bách của cô, chỉ cười ôn hòa, lắc ly rượu trong tay, “Anh có thể được vinh hạnh uống với em một ly không?”

Phó Thư Nghệ lắc đầu, “Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt nên người nhà không cho uống rượu.” Người đàn ông tỏ vẻ đã hiểu, trò chuyện với Phó Thư Nghệ vài câu, chẳng qua cô không hứng thú lắm nên anh ta hàn huyên được năm sáu phút, thật sự không tìm được chủ đề nào để nói nữa nên đành hậm hực bỏ đi.

Điện thoại rung lên

Phó Thư Nghệ lấy ra nhìn thoáng qua, là Bạch Tuấn Nam nhắn đến, hỏi cô đang làm gì

[Em đang dự sinh nhật một người bạn.)

[Ở đâu?]

Phó Thư Nghệ gửi định vị cho anh

Bạch Tuấn Nam hỏi khi nào bữa tiệc kết thúc.

[Một lát nữa em sẽ về.]

[Vậy để anh đến đón em.] [Vâng.] “Thư Nghệ, đã tới thì phải chơi cho đã chứ, đừng nghịch di động nữa.” Lục Nhất Manh chẳng biết khi nào rời đi đã trở lại.

Phó Thư Nghệ bỏ di động vào túi xách, “Chơi gì?”

“Ca hát đi

Bọn họ đều đang hát

Tớ nhớ giọng hát của cậu rất êm tai, hát một bài nhé?” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cặp nam nữ đang hát tình ca, lắc đầu, “Được rồi, đợi họ hát xong đi.” Lục Nhất Manh gật đầu, đưa một ly rượu cho cô, “Cả đêm nay cậu chỉ uống nước trái cây thôi

Cậu uống chút này đi, tớ vừa thử một ít rồi, có mùi quả ướp lạnh thơm lắm, chắc hẳn cậu sẽ thích.” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua ly rượu, “Tớ không uống đâu

Lát nữa về còn phải viết luận văn nên tớ muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo.”

“Tớ biết tửu lượng của cậu mà, một ly rượu này không đáng kể gì

Cậu nếm thử đi, nếu ngay cả một ly cũng không uống thì cũng có vẻ không tôn trọng chủ bữa tiệc.” Phó Thư Nghệ nghĩ nghĩ rồi nhận lấy ly rượu, “Cũng được, để tớ đi kính chủ nhà một ly

Uống xong ly này tớ sẽ đi, anh Tuấn Nam đến đón tớ rồi.” Ánh mắt Lục Nhất Manh sáng lên, “Được, nếu anh đẹp trai nhà cậu đã đến đón thì cậu về trước đi, lát tớ về với họ cũng được.” Phó Thư Nghệ gật đầu, cầm ly rượu tìm cô gái đầm đỏ kia, nói vài câu chúc mừng rồi uống một hơi cạn sạch.

Mật Ngọt Hôn NhânTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhPhía trước một nhà hàng cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống, mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được. Cô có khuôn mặt với những đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, mái tóc dài được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười rộ lên sẽ xinh đẹp tuyệt trần tới mức nào. Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm lặng. Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào nhà hàng cơm Tây. Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô, hai mắt sáng bừng lên, chạy vọt về phía cô. “Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Mình còn tưởng cậu cho mình leo cây chứ.” *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau lần trở về từ nhà hàng lúc trước thì Phó Thư Nghệ bắt đầu xa cách cô ta, mời mười lần thì từ chối hết tận chín lần.“Thư Nghệ, có phải tớ làm gì có lỗi với cậu không? Nên cậu mới không chịu để ý đến tớ?” Lục Nhất Manh dừng bước, muốn nói cho ra lẽ.Phó Thư Nghệ sững sờ, “Không, sao cậu lại nghĩ như vậy? Tớ không có bất kỳ ý kiến gì với cậu cả.” “Không, cậu cóTrước kia quan hệ của chúng ta rất tốt, thường xuyên chơi với nhauBây giờ tớ mời cậu mà cậu cũng không nguyện ý đi với tớ, là bởi vì chuyện trong nhà hàng lần trước sao? Nếu đúng là như thế thì tớ có thể xin lỗi cậu lần nữa.”Phó Thư Nghệ lẳng lặng nhìn Lục Nhất Manh, ngẫm nghĩ rồi giải thích, “Nhất3Manh, cậu hiểu lầm rồi, chuyện lần trước tớ không trách cậuGần đây tớ phải chuẩn bị cho luận văn và cả cuộc thi, chuyện này cậu biết rất rõ màCuộc thi lần này rất quan trọng với tớ nên tớ muốn chuẩn bị thật cẩn thật.”Thời gian trước, Phó Thư Nghệ đã đăng ký tham gia một cuộc thi vẽ tranh sơn dầu và đã thành công tiến vào trận chung kếtCòn chưa đến một tuần nữa sẽ diễn ra trận chung kết nên thời gian của cô rất gấp.Lục Nhất Manh mím môi, “Thư Nghệ, thái độ trước kia của cậu không như vậy.” Quan hệ của bọn họ trước kia rất thân thiết, đi đâu cũng có nhau cảÁnh mắt Phó Thư Nghệ hơi lóe lênCô cũng không thể nói mình thấy cậu không ngây thơ, vô hại như mình nghĩ, không hề chung đường1với mình nên mình không muốn gần gũi với cậu quá“Nhất Manh, cậu đừng suy nghĩ quá nhiềuThật ra bởi vì dạo này tớ quá bận rộn, đợi một thời gian ngắn nữa, sau khi kết thúc cuộc thi thì chúng ta ra ngoài ca hát, xem phim nhé!” Trong mắt Lục Nhất Manh tràn ngập sự đau lòng, “Thư Nghệ, lúc nào tớ cũng trở thành đối tượng để cậu dùng cái cớ bận bịu này nói qua loa cho xong chuyện?” Phó Thư Nghệ nhức cả đầu, “Nhất Manh, cậu nhạy cảm quá rồi.” “Nếu thật sự là do tớ nghĩ nhiều thì tối nay cậu tham gia party sinh nhật với tớ điỞ đó toàn là người trẻ tuổi, dạo này cậu bận rộn như vậy cũng vừa hay thư giãn một lúc.”Phó Thư Nghệ vốn muốn từ chối vì cô không muốn ra ngoài,3nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cố chấp của Lục Nhất Manh, ngẫm lại việc mình còn ở chung phòng với cô ta, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, nếu cứng rắn quá thì sau này quan hệ của cả hai rất khó nói thì ngẫm nghĩ rồi gật đầu“Được thôi, chỉ có điều tớ nói trước là tôi tớ sẽ về sớm, nếu không thì sẽ không kịp viết luận văn.”“Được, không thành vấn đề.” Cuối cùng Lục Nhất Manh cũng nở nụ cười, tiến đến kéo tay Phó Thư Nghệ, “Đi thôi, bây giờ chúng mình đến thư viện, đi sớm làm xong sớm.”Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cánh tay trên tay mình, không nói gì.Địa điểm tổ chức là một câu lạc bộ ở phía đông thành phố, bên ngoài trông rất xa hoaPhó Thư Nghệ thoáng nhìn cửa chính, nhìn3thấy mấy chữ “Câu lạc bộ Lưu Kim” vừa lớn vừa thô tục, kết hợp với bề ngoài cao cấp của nó tạo cảm giác như nhà giàu mới nổi vậy.Phó Thư Nghệ chỉ nhìn thoáng qua rồi thu mắt lại, bước vào theo Lục Nhất Manh.Phong cách trang trí bên trong khá tương tự với Mị Sắc, lại hơi tạo cảm giác học đòi một cách vụng vềChỉ trong một ánh nhìn thì Phó Thư Nghệ đã có thể nhìn ra câu lạc bộ này đang bắt chước Mị Sắc.Chỉ có điều, Mị Sắc là câu lạc bộ cấp cao nổi tiếng ở thủ đô, hoạt động theo quy chế hội viên, không phải thứ mà nơi này có thể so sánh đượcTheo quan sát vừa rồi thì có thể nhận thấy câu lạc bộ này hoàn toàn không có người giữ cửa, bất kỳ ai cũng9có thể vào đượcViệc này cũng có nghĩa, nhân viên của câu lạc bộ này cũng vàng thau lẫn lộn.Trong lòng Phó Thư Nghệ yên lặng quyết định sẽ về sớm hơn dự định một tiếngDường như Lục Nhất Manh rất quen thuộc với nơi này, dắt theo Phó Thư Nghệ mà quen của quen nẻo bước vào một căn phòng bao ở tầng haiCó một nhóm nam nữ ngồi trong phòng bao, ai cũng trẻ trung, chỉ chừng hai mươi tuổi, trong đó có một cô gái mặc một bộ đầm dài màu đỏ, đầu đội vương miện, chắc hẳn là chủ nhân của bữa tiệc hôm nayCó người thấy Lục Nhất Manh bước vào thì chào hỏi cô taLục Nhất Manh giới thiệu sơ lược tên của Phó Thư Nghệ, cũng không nhắc đến gia thể của côChỉ có điều, hình như có người trong số đó đã nhận ra Phó Thư Nghệ nên trong ánh mắt nhìn cô lộ vẻ lấy lòngPhó Thư Nghệ mỉm cười, chào hỏi mọi người, ánh mắt hơi thay đổi, thấy ánh mắt của cô gái mặc đầm đỏ kia mang theo sự dò xét, còn ẩn chứa một tia địch ýPhó Thư Nghệ giật mìnhTrước kia bọn họ từng gặp nhau sao?Cô gái đầm đỏ cười cười với Phó Thư Nghệ, “cảm ơn bạn đã đến tham gia tiệc sinh nhật của mìnhBình thường nghe Nhất Manh nhắc đến cậu nhưng bây giờ mới được gặp”Phó Thư Nghệ đưa cái túi trong tay cho cô ấy, “Sinh nhật vui vẻ.”“Cảm ơn.” Cô gái đầm đỏ nhận món quà nhưng không mở ra mà tiện tay đặt sang một bên.Quà của Lục Nhất Manh đưa cũng bị bỏ sang một bênTư thái quá tùy ý của chủ nhân bữa tiệc khiến Lục Nhất Manh hơi xấu hổ nhưng Phó Thư Nghệ lại không quan tâmDù sao cô chỉ là người qua đường mà thôi, không quen không biết những người nàySau khi Phó Thư Nghệ đưa quà thì tìm một góc ngồi xuốngLục Nhất Manh ngồi cạnh cô, thấy dáng vẻ không có hứng lắm của cô thì hơi ngượng ngùng nói, “Sớm biết như vậy thì tớ đã không kéo cậu đến.” Phó Thư Nghệ cười cười, không thèm để ý, “Lát nữa tớ sẽ về sớm.” Lục Nhất Manh gật đầu, nhỏ giọng nói, “Đợi lát nữa tớ đi với cậuThật ra tớ và bọn họ cũng không thân quen lắm, hôm nay cũng là bị kéo đến.”Phó Thư Nghệ không hỏi cô ta quen nhóm người này ở đâu, chỉ cầm một ly nước trái cây trên bàn thong thả uống, thỉnh thoảng nói một hai câu với Lục Nhất Manh“Phó Thư Nghệ, em còn nhớ anh không?” Một người đàn ông cầm ly rượu đi tớiPhó Thư Nghệ ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt lộ sự nghi hoặcAnh ta cười trừ, tự giới thiệu, “Anh là Phan Sùng Minh, học cùng trường với em, lớn hơn một khóaAnh còn từng thổ lộ với em.”Phó Thư Nghệ hơi ngượng ngùngSố người thổ lộ với với cô rất nhiều nên cô không có ấn tượng gì cảHình như anh ta nhìn ra được sự quẫn bách của cô, chỉ cười ôn hòa, lắc ly rượu trong tay, “Anh có thể được vinh hạnh uống với em một ly không?”Phó Thư Nghệ lắc đầu, “Thật xin lỗi, tửu lượng của tôi không tốt nên người nhà không cho uống rượu.” Người đàn ông tỏ vẻ đã hiểu, trò chuyện với Phó Thư Nghệ vài câu, chẳng qua cô không hứng thú lắm nên anh ta hàn huyên được năm sáu phút, thật sự không tìm được chủ đề nào để nói nữa nên đành hậm hực bỏ đi.Điện thoại rung lênPhó Thư Nghệ lấy ra nhìn thoáng qua, là Bạch Tuấn Nam nhắn đến, hỏi cô đang làm gì[Em đang dự sinh nhật một người bạn.)[Ở đâu?]Phó Thư Nghệ gửi định vị cho anhBạch Tuấn Nam hỏi khi nào bữa tiệc kết thúc.[Một lát nữa em sẽ về.][Vậy để anh đến đón em.] [Vâng.] “Thư Nghệ, đã tới thì phải chơi cho đã chứ, đừng nghịch di động nữa.” Lục Nhất Manh chẳng biết khi nào rời đi đã trở lại.Phó Thư Nghệ bỏ di động vào túi xách, “Chơi gì?”“Ca hát điBọn họ đều đang hátTớ nhớ giọng hát của cậu rất êm tai, hát một bài nhé?” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua cặp nam nữ đang hát tình ca, lắc đầu, “Được rồi, đợi họ hát xong đi.” Lục Nhất Manh gật đầu, đưa một ly rượu cho cô, “Cả đêm nay cậu chỉ uống nước trái cây thôiCậu uống chút này đi, tớ vừa thử một ít rồi, có mùi quả ướp lạnh thơm lắm, chắc hẳn cậu sẽ thích.” Phó Thư Nghệ nhìn thoáng qua ly rượu, “Tớ không uống đâuLát nữa về còn phải viết luận văn nên tớ muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo.”“Tớ biết tửu lượng của cậu mà, một ly rượu này không đáng kể gìCậu nếm thử đi, nếu ngay cả một ly cũng không uống thì cũng có vẻ không tôn trọng chủ bữa tiệc.” Phó Thư Nghệ nghĩ nghĩ rồi nhận lấy ly rượu, “Cũng được, để tớ đi kính chủ nhà một lyUống xong ly này tớ sẽ đi, anh Tuấn Nam đến đón tớ rồi.” Ánh mắt Lục Nhất Manh sáng lên, “Được, nếu anh đẹp trai nhà cậu đã đến đón thì cậu về trước đi, lát tớ về với họ cũng được.” Phó Thư Nghệ gật đầu, cầm ly rượu tìm cô gái đầm đỏ kia, nói vài câu chúc mừng rồi uống một hơi cạn sạch.

Chương 847: Cố ý xa lánh (3)