Hứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì…

Chương 594

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 594. Muốn Lần Nữa Đứng Lên“Em vốn là ở trong khách sạn. Nhưng mà em nghe bên ngoài cửa có hai người đàn ông muốn tiến vào, em liền chạy. Chạy ra khỏi khách sạn, trốn ở gần đó.”Mộ Phi siết chặt tay, nếu hai tên khốn kia đứng trước mặt anh, anh nhất định phải đánh người.Chỉ là, tay vừa siết chặt, Mộ Phi mới phát hiện, bản thân còn đang ngồi trên xe lăn, trong lòng anh chua sót.“Trừ bỏ dính mưa, bị đói, em còn xảy ra chuyện gì không?” Mộ Phi khàn giọng hỏi lại.Thư Thuần lắc đầu, mím môi cười: “Không có, em đến đây tìm anh, em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho anh.”Đáy lòng Mộ Phi thầm mắng cô một câu ngốc nghéch, vì cái gì liền chạy tới đây như vậy?“Em chỉ có được địa chỉ công ty của anh liền chạy đến đây sao?”“Em chỉ biết địa chỉ công ty anh, em không tìm được nhiều tin tức của anh.” Thư Thuần cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.Mộ Phi cũng không thể trách cô, cho dù viện trưởng Trần có số điện thoại của anh, khẳng định cũng là đi gặp bác sĩ trước đây của anh.Anh và bác sĩ vẫn luôn liên lạc với nhau qua điện thoại, mà Thư “Thuần không có nghĩ đến điểm này, cũng chỉ có thể nói cô vẫn còn quá non nót.“Bây giờ em bình an gặp được anh là có thể yên tâm rồi.” Mộ Phi thấp giọng nói.Thư Thuần nghe được câu nói này, lập tức kinh hoảng ngẳắng đầu: “Anh sẽ đuổi em đi sao?”Mộ Phi ngắn ra, lắc đầu: “Anh không có ý đuổi em. Ý của anh là em lần này vượt qua nguy hiểm, anh cũng yên tâm rồi.”Trong lòng Thư Thuần nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù cô khẩn cầu ông trời chỉ cần cho cô gặp anh một lần là được, nhưng hiện tại gặp anh rồi, cô lại tham lam muốn nhiều hơn. Tốt nhất có thể để cô ở lại vài ngày, để cô ở lại bên anh một chút.“Đợi truyền dịch xong, anh sẽ để bác khi kê đơn thuốc, em theo anh về nhà ở đi!” Mộ Phi nói với cô.Thư Thuần vừa nghe liền vui mừng gật đầu: “Được!”Nữa tiếng sau, Thư Thuần truyền dịch xong, Mộ Phi đưa cô đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Thư Thuần thật sự rất đói, cô liền ăn rất nhiều đồ ngọt, Mộ Phi ngồi ở đối diện nhìn cô đói thành dạng này anh không thấy buồn cười, mà chỉ có đau lòng.“Mộ tiên sinh, chân của anh thế nào rồi?” Thư Thuần ăn một lát, cô quan tâm hỏi.Mộ Phi nhíu mày: “Em vừa nãy gọi anh là Mộ Phi. Vì sao bây giờ lại đột nhiên biến thành Mộ tiên sinh rồi?”Sắc mặt Thư Thuần hơi ửng hồng. Lúc trước cô không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cô nghĩ đến giữa mình và anh còn có khoảng cách thân phận, cô không thể không lễ phép.“Xin lỗi, em vẫn gọi anh là Mộ tiên sinh đi!” Thư Thuần nhẹ giọng nói.“Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.” Mộ Phi sửa lại cho cô.Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.”Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa.Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy.Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không?“Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện.Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.” Thư Thuần nói cảm ơn.Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.”“Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?”Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy.Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn.Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa.Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh.Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô.Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy.“Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?” Thư Thuần hỏi.“Ừ! Em thích không?” Mộ Phi gật đầu.“Thích.” Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.”Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi.Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này.Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ.“Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?” Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi.Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.”Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực.Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể kích thích tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại.“Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?”Mộ Phi trực tiếp hỏi.Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ.Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”Thư Thuần lắc đầu, cô vội vàng nói: “Không, không, em nguyện ý, em nguyện ý ở lại chăm sóc anh. Chăm sóc anh suốt đời cũng nguyện ý.”Ánh mắt Mộ Phi hiện lên một tia cảm động. Lúc trước Mộ Phi đã biết Thư Thuần có tình cảm với mình, chỉ là phần tình cảm này xa cách nửa năm vẫn chân thành như vậy bày trước mắt anh.“Được, anh sẽ thay em giải quyết thủ tục nhập cư của đất nước : IR Y3 BNIG2 5 7 TIỂU XHẾ XỈ củi lộ này. Em trước mắt ở lại đây, nêu em muôn vệ nước thu dọn cái gì, đợi lần sau anh cùng em về nước.”Thư Thuần giống như nằm mơ vậy. Nằm mơ cũng không có chân thật như lúc này.Cô vậy mà lại có thể chăm sóc anh.Mộ Phi để người giúp việc đưa cô đi xem phòng, đồng thời Mộ Phi để quản gia lập tức đi chọn lựa một ít quần áo thích hợp cho Thư Thuần, còn có giày, thuận tiện cho cô mặc tạm thời.Sau khi giao xong tất cả công việc, ánh mắt của Mộ Phi nhìn lên lầu, cảm giác cuộc sống bình lặng trước nay của anh đột nhiên lại đầy sức sống như vậy.

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 594. Muốn Lần Nữa Đứng Lên“Em vốn là ở trong khách sạn. Nhưng mà em nghe bên ngoài cửa có hai người đàn ông muốn tiến vào, em liền chạy. Chạy ra khỏi khách sạn, trốn ở gần đó.”Mộ Phi siết chặt tay, nếu hai tên khốn kia đứng trước mặt anh, anh nhất định phải đánh người.Chỉ là, tay vừa siết chặt, Mộ Phi mới phát hiện, bản thân còn đang ngồi trên xe lăn, trong lòng anh chua sót.“Trừ bỏ dính mưa, bị đói, em còn xảy ra chuyện gì không?” Mộ Phi khàn giọng hỏi lại.Thư Thuần lắc đầu, mím môi cười: “Không có, em đến đây tìm anh, em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho anh.”Đáy lòng Mộ Phi thầm mắng cô một câu ngốc nghéch, vì cái gì liền chạy tới đây như vậy?“Em chỉ có được địa chỉ công ty của anh liền chạy đến đây sao?”“Em chỉ biết địa chỉ công ty anh, em không tìm được nhiều tin tức của anh.” Thư Thuần cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.Mộ Phi cũng không thể trách cô, cho dù viện trưởng Trần có số điện thoại của anh, khẳng định cũng là đi gặp bác sĩ trước đây của anh.Anh và bác sĩ vẫn luôn liên lạc với nhau qua điện thoại, mà Thư “Thuần không có nghĩ đến điểm này, cũng chỉ có thể nói cô vẫn còn quá non nót.“Bây giờ em bình an gặp được anh là có thể yên tâm rồi.” Mộ Phi thấp giọng nói.Thư Thuần nghe được câu nói này, lập tức kinh hoảng ngẳắng đầu: “Anh sẽ đuổi em đi sao?”Mộ Phi ngắn ra, lắc đầu: “Anh không có ý đuổi em. Ý của anh là em lần này vượt qua nguy hiểm, anh cũng yên tâm rồi.”Trong lòng Thư Thuần nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù cô khẩn cầu ông trời chỉ cần cho cô gặp anh một lần là được, nhưng hiện tại gặp anh rồi, cô lại tham lam muốn nhiều hơn. Tốt nhất có thể để cô ở lại vài ngày, để cô ở lại bên anh một chút.“Đợi truyền dịch xong, anh sẽ để bác khi kê đơn thuốc, em theo anh về nhà ở đi!” Mộ Phi nói với cô.Thư Thuần vừa nghe liền vui mừng gật đầu: “Được!”Nữa tiếng sau, Thư Thuần truyền dịch xong, Mộ Phi đưa cô đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Thư Thuần thật sự rất đói, cô liền ăn rất nhiều đồ ngọt, Mộ Phi ngồi ở đối diện nhìn cô đói thành dạng này anh không thấy buồn cười, mà chỉ có đau lòng.“Mộ tiên sinh, chân của anh thế nào rồi?” Thư Thuần ăn một lát, cô quan tâm hỏi.Mộ Phi nhíu mày: “Em vừa nãy gọi anh là Mộ Phi. Vì sao bây giờ lại đột nhiên biến thành Mộ tiên sinh rồi?”Sắc mặt Thư Thuần hơi ửng hồng. Lúc trước cô không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cô nghĩ đến giữa mình và anh còn có khoảng cách thân phận, cô không thể không lễ phép.“Xin lỗi, em vẫn gọi anh là Mộ tiên sinh đi!” Thư Thuần nhẹ giọng nói.“Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.” Mộ Phi sửa lại cho cô.Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.”Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa.Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy.Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không?“Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện.Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.” Thư Thuần nói cảm ơn.Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.”“Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?”Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy.Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn.Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa.Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh.Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô.Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy.“Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?” Thư Thuần hỏi.“Ừ! Em thích không?” Mộ Phi gật đầu.“Thích.” Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.”Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi.Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này.Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ.“Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?” Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi.Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.”Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực.Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể kích thích tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại.“Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?”Mộ Phi trực tiếp hỏi.Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ.Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”Thư Thuần lắc đầu, cô vội vàng nói: “Không, không, em nguyện ý, em nguyện ý ở lại chăm sóc anh. Chăm sóc anh suốt đời cũng nguyện ý.”Ánh mắt Mộ Phi hiện lên một tia cảm động. Lúc trước Mộ Phi đã biết Thư Thuần có tình cảm với mình, chỉ là phần tình cảm này xa cách nửa năm vẫn chân thành như vậy bày trước mắt anh.“Được, anh sẽ thay em giải quyết thủ tục nhập cư của đất nước : IR Y3 BNIG2 5 7 TIỂU XHẾ XỈ củi lộ này. Em trước mắt ở lại đây, nêu em muôn vệ nước thu dọn cái gì, đợi lần sau anh cùng em về nước.”Thư Thuần giống như nằm mơ vậy. Nằm mơ cũng không có chân thật như lúc này.Cô vậy mà lại có thể chăm sóc anh.Mộ Phi để người giúp việc đưa cô đi xem phòng, đồng thời Mộ Phi để quản gia lập tức đi chọn lựa một ít quần áo thích hợp cho Thư Thuần, còn có giày, thuận tiện cho cô mặc tạm thời.Sau khi giao xong tất cả công việc, ánh mắt của Mộ Phi nhìn lên lầu, cảm giác cuộc sống bình lặng trước nay của anh đột nhiên lại đầy sức sống như vậy.

Tổng Tài Daddy Không Thể TrêuTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhHứa Tâm Duyệt vội vàng nhìn qua dì nhỏ, chỉ sợ dì nhỏ sẽ cảm thấy mãn cảm, ai biết Thiệu Cô lại cười nói: “Mẹ, con không đẹp bằng Tâm Duyệt, con là do không ai theo đuổi, dựa vào nhan sắc của Tâm Duyệt, sau này sẽ có rất nhiều người theo đuổi con bé, con bé có thể từ từ chọn!”   Hứa Tâm Duyệt liền cười nói: “Tạm thời cháu vẫn chưa có ý nghĩ này.”   Trong lúc nói chuyện, không biết vì sao trong đồ cô lại hiện lên gương mặt của Cố Thừa Tiêu, cô nhanh chóng lắc đầu, nghĩ đến ai cũng không thể nghĩ đến anh!   Dù sao người đàn ông này cũng rất đáng ghét, rõ ràng là anh sắp ở cùng với Hứa An An rồi, mà lần trước ở trong tủ quần áo lại ăn đậu hủ của cô, sao lại có người chết tiệt như anh ta chứ?   Thật hi vọng anh sẽ không truyền lại thói quen này cho con trai, đây cũng không phải là tắm gương tốt.   Một lúc sau, vợ chồng Bùi Hoa đẩy cửa đi vào, Bùi phu nhân nói: “Mẹ còn đang tìm con đấy! Tâm Duyệt, sắp đến lúc bắt đầu vũ hội rồi, ba mẹ có một sắp xếp đặc biệt, cần con đồng ý.”   “Sắp xếp gì… Chương 594. Muốn Lần Nữa Đứng Lên“Em vốn là ở trong khách sạn. Nhưng mà em nghe bên ngoài cửa có hai người đàn ông muốn tiến vào, em liền chạy. Chạy ra khỏi khách sạn, trốn ở gần đó.”Mộ Phi siết chặt tay, nếu hai tên khốn kia đứng trước mặt anh, anh nhất định phải đánh người.Chỉ là, tay vừa siết chặt, Mộ Phi mới phát hiện, bản thân còn đang ngồi trên xe lăn, trong lòng anh chua sót.“Trừ bỏ dính mưa, bị đói, em còn xảy ra chuyện gì không?” Mộ Phi khàn giọng hỏi lại.Thư Thuần lắc đầu, mím môi cười: “Không có, em đến đây tìm anh, em không nghĩ tới sẽ mang đến phiền phức cho anh.”Đáy lòng Mộ Phi thầm mắng cô một câu ngốc nghéch, vì cái gì liền chạy tới đây như vậy?“Em chỉ có được địa chỉ công ty của anh liền chạy đến đây sao?”“Em chỉ biết địa chỉ công ty anh, em không tìm được nhiều tin tức của anh.” Thư Thuần cúi đầu xuống, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó.Mộ Phi cũng không thể trách cô, cho dù viện trưởng Trần có số điện thoại của anh, khẳng định cũng là đi gặp bác sĩ trước đây của anh.Anh và bác sĩ vẫn luôn liên lạc với nhau qua điện thoại, mà Thư “Thuần không có nghĩ đến điểm này, cũng chỉ có thể nói cô vẫn còn quá non nót.“Bây giờ em bình an gặp được anh là có thể yên tâm rồi.” Mộ Phi thấp giọng nói.Thư Thuần nghe được câu nói này, lập tức kinh hoảng ngẳắng đầu: “Anh sẽ đuổi em đi sao?”Mộ Phi ngắn ra, lắc đầu: “Anh không có ý đuổi em. Ý của anh là em lần này vượt qua nguy hiểm, anh cũng yên tâm rồi.”Trong lòng Thư Thuần nhẹ nhõm vài phần. Mặc dù cô khẩn cầu ông trời chỉ cần cho cô gặp anh một lần là được, nhưng hiện tại gặp anh rồi, cô lại tham lam muốn nhiều hơn. Tốt nhất có thể để cô ở lại vài ngày, để cô ở lại bên anh một chút.“Đợi truyền dịch xong, anh sẽ để bác khi kê đơn thuốc, em theo anh về nhà ở đi!” Mộ Phi nói với cô.Thư Thuần vừa nghe liền vui mừng gật đầu: “Được!”Nữa tiếng sau, Thư Thuần truyền dịch xong, Mộ Phi đưa cô đến một nhà hàng gần đó ăn cơm. Thư Thuần thật sự rất đói, cô liền ăn rất nhiều đồ ngọt, Mộ Phi ngồi ở đối diện nhìn cô đói thành dạng này anh không thấy buồn cười, mà chỉ có đau lòng.“Mộ tiên sinh, chân của anh thế nào rồi?” Thư Thuần ăn một lát, cô quan tâm hỏi.Mộ Phi nhíu mày: “Em vừa nãy gọi anh là Mộ Phi. Vì sao bây giờ lại đột nhiên biến thành Mộ tiên sinh rồi?”Sắc mặt Thư Thuần hơi ửng hồng. Lúc trước cô không nghĩ nhiều, nhưng hiện tại cô nghĩ đến giữa mình và anh còn có khoảng cách thân phận, cô không thể không lễ phép.“Xin lỗi, em vẫn gọi anh là Mộ tiên sinh đi!” Thư Thuần nhẹ giọng nói.“Gọi tên của anh đi! Anh nghe quen rồi.” Mộ Phi sửa lại cho cô.Thư Thuần mím môi cười, nhẹ giọng nói: “Vâng.”Ra khỏi nhà hàng, Thư Thuần ngồi trong xe. Lúc trước đối với đất nước này cô còn cảm thấy bắt an và sợ hãi. Giờ đây ngồi bên cạnh anh, thưởng thức phong cảnh ven đường qua cửa sổ, cô vậy mà lại thích đất nước này, cũng không còn thấy sợ nữa.Cảm giác an toàn này cô không có được trên những người đàn ông khác, chỉ có lúc ở cạnh Mộ Phi, cô mới có được cảm giác an tâm như vậy.Ánh mắt của Mộ Phi thỉnh thoảng rơi trên người cô. Trên người cô vẫn giữ lại sự đơn thuần như lúc anh rời đi, anh nghĩ, sau khi anh rời đi, cuộc sống của cô có phải không có gì thay đổi không?“Mộ Phi, cảm ơn anh mỗi tháng đều quyên tiền cho cô nhi viện.Bây giờ, viện trưởng của bọn em lại thu dưỡng thêm vài đứa trẻ. Toàn bộ đều nhờ tiền của anh mới khiến cho những đứa trẻ này có thể có được một ngôi nhà thoải mái ám áp.” Thư Thuần nói cảm ơn.Mộ Phi mỉm cười: “Anh cũng hy vọng làm chút việc tốt, bù lại nuối tiếc trong lòng anh.”“Trong lòng anh có điều gì nuối tiếc sao?”Trong đầu Mộ Phi hồi tưởng rất nhiều chuyện cũ đã qua. Nữa đời trước của anh ta có thể nói là tràn ngập đau khổ, mắt đi Đường Tư Vũ, ở bên Đường Y Y năm năm, cuối cùng, kết cục lại không thể dự đoán như vậy.Mà anh hy vọng nữa đời sau của mình, chỉ cần bình lặng bồi bạn.Nếu Thư Thuần không xuất hiện, cuộc sống của anh sẽ tiếp tục là một hồ nước lặng, thậm chí ngay cả ý nghĩa của cuộc sống đều mất đi. Anh đã trải qua một lần mất đi cô, đẩy cô ra xa.Nhưng hiện tại, ông trời lại lần nữa mang cô đưa đến trước mặt anh.Anh nghĩ, lần này anh sẽ không bao giờ đẩy cô ra xa nữa, nếu cô nguyện ý yêu anh, anh sẽ dành tình cảm cả đời cho cô.Thư Thuần rất tò mò về chỗ ở của anh, mãi đến khi một trang viên màu trắng xuất hiện trong tầm mắt cô. Cô không khỏi thầm kinh ngạc, nơi này giống như một ngôi nhà trong truyện cổ tích vậy.“Nơi này thật đẹp, đây là nhà của anh sao?” Thư Thuần hỏi.“Ừ! Em thích không?” Mộ Phi gật đầu.“Thích.” Thư Thuần trả lời, đồng thời cô lại có chút xấu hỗ cúi đầu: “Ngôi nhà đẹp như vậy, ai cũng thích.”Mộ Phi chỉ cười một cái, tâm tình đột nhiên trở nên tốt hơn. Đây là lần đầu tiên từ khi anh đến đây cảm thấy nơi này cũng thực không tồi.Mộ Phi xuống xe, Thư Thuần cùng anh đi vào đại sảnh, người giúp việc lập tức bưng trà đến. Thư Thuần đánh giá đại sảnh vô cùng xa hoa này, lại một lần nữa cảm thấy sự chênh lệch của bản thân và Mộ Phi lúc này.Cô có chút bất an, cũng có chút tự tỉ.“Thư Thuần, tại sao em lại đến tìm anh?” Mộ Phi ngồi đối diện cô, thấp giọng hỏi.Thư Thuần giật mình, không ngờ sẽ bị anh chính diện hỏi vấn đề này. Cô cắn môi: “Em chỉ muốn đến thăm anh, muốn biết chân anh có đỡ hơn không.”Mộ Phi nhìn cô, nghĩ đến tối hôm qua anh liên tục hai lần vì cô mà đứng lên. Anh lúc trước không có thời gian nghĩ đến chuyện này, nhưng hiên tại anh mới phát hiện, Thư Thuần có một loại ma lực.Nếu cô xảy ra chuyện gì, có thể kích thích tất cả tiềm lực trên người anh, đánh vỡ hết thảy chướng ngại.“Thư Thuần, em có nguyện ý ở lại đây chăm sóc anh không?”Mộ Phi trực tiếp hỏi.Thư Thuần căn bản không nghĩ đến vấn đề này. Cho nên, lúc nghe thấy lời này, cô cả kinh trừng lớn mắt, giống như bị dọa SỢ.Mộ Phi nhìn biểu tình này của cô, đột nhiên cảm thấy quá mạo muội, anh cười cười: “Nếu em không muốn, anh cũng sẽ không ép buộc em.”Thư Thuần lắc đầu, cô vội vàng nói: “Không, không, em nguyện ý, em nguyện ý ở lại chăm sóc anh. Chăm sóc anh suốt đời cũng nguyện ý.”Ánh mắt Mộ Phi hiện lên một tia cảm động. Lúc trước Mộ Phi đã biết Thư Thuần có tình cảm với mình, chỉ là phần tình cảm này xa cách nửa năm vẫn chân thành như vậy bày trước mắt anh.“Được, anh sẽ thay em giải quyết thủ tục nhập cư của đất nước : IR Y3 BNIG2 5 7 TIỂU XHẾ XỈ củi lộ này. Em trước mắt ở lại đây, nêu em muôn vệ nước thu dọn cái gì, đợi lần sau anh cùng em về nước.”Thư Thuần giống như nằm mơ vậy. Nằm mơ cũng không có chân thật như lúc này.Cô vậy mà lại có thể chăm sóc anh.Mộ Phi để người giúp việc đưa cô đi xem phòng, đồng thời Mộ Phi để quản gia lập tức đi chọn lựa một ít quần áo thích hợp cho Thư Thuần, còn có giày, thuận tiện cho cô mặc tạm thời.Sau khi giao xong tất cả công việc, ánh mắt của Mộ Phi nhìn lên lầu, cảm giác cuộc sống bình lặng trước nay của anh đột nhiên lại đầy sức sống như vậy.

Chương 594