Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 7129
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Những người này, cơ bản đều đang kiểm tra thiệp mời cùng quà tặng, tiền biếu. mà khách quý mang tới.Đối với chuyện khác, đều không rảnh để quan tâm.Bùi Nguyên Minh ngược lại là từ sáng sớm, liền đến đến hiện trường tang lễ, chẳng qua, anh vô cùng khiêm tốn, tự nhiên là không có ai, chú ý tới.Híp mắt nhìn xem một số góc khuất hiện trường tang lễ, về sau, Bùi Nguyên Minh liền lặng yên không một tiếng động, lui vào bên trong đám người.Cũng không lâu lắm, đoàn xe của Phương gia đã tới nơi.Người trong xe đi xuống, đều là dòng chính, cao tầng của Phương gia.Dễ thấy nhất trong đám người, ngoài Phương Thiên Họa, người hiện có tiếng nói nhất định ở Phương gia, chính là người đứng đầu Phương gia Yến Kinh, Phương Quốc Nghĩa.Phương Quốc Nghĩa là Đại bá của Phương Hạo Thu, nhưng là dưới gối không có con, những năm gần đây, một mực đem Phương Hạo Thu xem như con ruột cùng người thừa kế để bồi dưỡng.Hôm nay, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với vị gia chủ Phương gia này mà nói, là chuyện gần như không thể nào tiếp nhận được.Chỉ có điều, giờ phút này tại hiện trường, quyền quý, hào môn tụ tập, Phương Quốc Nghĩa cũng không biểu hiện ra quá nhiều bi thương, mà là hướng về phía chung quanh, nhẹ gật đầu.“Gia chủ, bớt đau buồn a.”“Đại ca mặc dù đã chết rồi, nhưng là Phương gia vinh quang của chúng ta, sẽ không gục ngã.”Phương Thiên Họa đứng bên cạnh Phương Quốc Nghĩa, giờ phút này thần sắc nặng nề mở miệng.Dường như cảm nhận được Phương Thiên Họa, cùng một hoàn khố đại thiếu trước đó, có một chút khác biệt, Phương Quốc Nghĩa một vẻ mặt vui mừng. nhẹ gật đầu, nói: “Thiên Họa a, đại ca ngươi đã chết rồi. . .”“Thế hệ tuổi trẻ của Phương gia, có thể gánh nổi trọng trách, không còn có mấy người.”“Chỉ sợ ngày sau, còn phải xem ở ngươi.”Nghe nói như thế, Phương Thiên Họa một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, nói ra: “Gia chủ, tôi chỉ có chút bản lĩnh, gánh không nổi trọng trách a!”“Hôm nay, chúng ta cũng không nên nói chuyện này, vẫn là lấy tang lễ làm trọng đi.”Phương Quốc Nghĩa híp híp mắt, sau đó thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy a, hôm nay, trước hết vẫn là để cho Hạo Thu, mồ yên mả đẹp đi!”Nghe được câu này, Phương Thiên Họa cũng không còn nói nhảm, mà là đi đến trước linh đường, bắt đầu đọc điếu văn, dựa theo quá trình tưởng niệm Phương Hạo Thu.Sau đó, chính là khách nhân ở đây, chia nhau tiến lên nhìn mặt tiễn biệt, đưa tặng vòng hoa .v.v.Bùi Nguyên Minh bên trong đám người nhìn xem một màn này, thần sắc đạm mạc.Chẳng qua, ở một khoảnh khắc nào đó, anh lại khẽ nhíu mày, bởi vì người đại diện cho Chân Gia Thủ Đô, rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương, Phòng Đầu nhánh thứ chín.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Những người này, cơ bản đều đang kiểm tra thiệp mời cùng quà tặng, tiền biếu. mà khách quý mang tới.Đối với chuyện khác, đều không rảnh để quan tâm.Bùi Nguyên Minh ngược lại là từ sáng sớm, liền đến đến hiện trường tang lễ, chẳng qua, anh vô cùng khiêm tốn, tự nhiên là không có ai, chú ý tới.Híp mắt nhìn xem một số góc khuất hiện trường tang lễ, về sau, Bùi Nguyên Minh liền lặng yên không một tiếng động, lui vào bên trong đám người.Cũng không lâu lắm, đoàn xe của Phương gia đã tới nơi.Người trong xe đi xuống, đều là dòng chính, cao tầng của Phương gia.Dễ thấy nhất trong đám người, ngoài Phương Thiên Họa, người hiện có tiếng nói nhất định ở Phương gia, chính là người đứng đầu Phương gia Yến Kinh, Phương Quốc Nghĩa.Phương Quốc Nghĩa là Đại bá của Phương Hạo Thu, nhưng là dưới gối không có con, những năm gần đây, một mực đem Phương Hạo Thu xem như con ruột cùng người thừa kế để bồi dưỡng.Hôm nay, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với vị gia chủ Phương gia này mà nói, là chuyện gần như không thể nào tiếp nhận được.Chỉ có điều, giờ phút này tại hiện trường, quyền quý, hào môn tụ tập, Phương Quốc Nghĩa cũng không biểu hiện ra quá nhiều bi thương, mà là hướng về phía chung quanh, nhẹ gật đầu.“Gia chủ, bớt đau buồn a.”“Đại ca mặc dù đã chết rồi, nhưng là Phương gia vinh quang của chúng ta, sẽ không gục ngã.”Phương Thiên Họa đứng bên cạnh Phương Quốc Nghĩa, giờ phút này thần sắc nặng nề mở miệng.Dường như cảm nhận được Phương Thiên Họa, cùng một hoàn khố đại thiếu trước đó, có một chút khác biệt, Phương Quốc Nghĩa một vẻ mặt vui mừng. nhẹ gật đầu, nói: “Thiên Họa a, đại ca ngươi đã chết rồi. . .”“Thế hệ tuổi trẻ của Phương gia, có thể gánh nổi trọng trách, không còn có mấy người.”“Chỉ sợ ngày sau, còn phải xem ở ngươi.”Nghe nói như thế, Phương Thiên Họa một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, nói ra: “Gia chủ, tôi chỉ có chút bản lĩnh, gánh không nổi trọng trách a!”“Hôm nay, chúng ta cũng không nên nói chuyện này, vẫn là lấy tang lễ làm trọng đi.”Phương Quốc Nghĩa híp híp mắt, sau đó thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy a, hôm nay, trước hết vẫn là để cho Hạo Thu, mồ yên mả đẹp đi!”Nghe được câu này, Phương Thiên Họa cũng không còn nói nhảm, mà là đi đến trước linh đường, bắt đầu đọc điếu văn, dựa theo quá trình tưởng niệm Phương Hạo Thu.Sau đó, chính là khách nhân ở đây, chia nhau tiến lên nhìn mặt tiễn biệt, đưa tặng vòng hoa .v.v.Bùi Nguyên Minh bên trong đám người nhìn xem một màn này, thần sắc đạm mạc.Chẳng qua, ở một khoảnh khắc nào đó, anh lại khẽ nhíu mày, bởi vì người đại diện cho Chân Gia Thủ Đô, rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương, Phòng Đầu nhánh thứ chín.
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Những người này, cơ bản đều đang kiểm tra thiệp mời cùng quà tặng, tiền biếu. mà khách quý mang tới.Đối với chuyện khác, đều không rảnh để quan tâm.Bùi Nguyên Minh ngược lại là từ sáng sớm, liền đến đến hiện trường tang lễ, chẳng qua, anh vô cùng khiêm tốn, tự nhiên là không có ai, chú ý tới.Híp mắt nhìn xem một số góc khuất hiện trường tang lễ, về sau, Bùi Nguyên Minh liền lặng yên không một tiếng động, lui vào bên trong đám người.Cũng không lâu lắm, đoàn xe của Phương gia đã tới nơi.Người trong xe đi xuống, đều là dòng chính, cao tầng của Phương gia.Dễ thấy nhất trong đám người, ngoài Phương Thiên Họa, người hiện có tiếng nói nhất định ở Phương gia, chính là người đứng đầu Phương gia Yến Kinh, Phương Quốc Nghĩa.Phương Quốc Nghĩa là Đại bá của Phương Hạo Thu, nhưng là dưới gối không có con, những năm gần đây, một mực đem Phương Hạo Thu xem như con ruột cùng người thừa kế để bồi dưỡng.Hôm nay, người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đối với vị gia chủ Phương gia này mà nói, là chuyện gần như không thể nào tiếp nhận được.Chỉ có điều, giờ phút này tại hiện trường, quyền quý, hào môn tụ tập, Phương Quốc Nghĩa cũng không biểu hiện ra quá nhiều bi thương, mà là hướng về phía chung quanh, nhẹ gật đầu.“Gia chủ, bớt đau buồn a.”“Đại ca mặc dù đã chết rồi, nhưng là Phương gia vinh quang của chúng ta, sẽ không gục ngã.”Phương Thiên Họa đứng bên cạnh Phương Quốc Nghĩa, giờ phút này thần sắc nặng nề mở miệng.Dường như cảm nhận được Phương Thiên Họa, cùng một hoàn khố đại thiếu trước đó, có một chút khác biệt, Phương Quốc Nghĩa một vẻ mặt vui mừng. nhẹ gật đầu, nói: “Thiên Họa a, đại ca ngươi đã chết rồi. . .”“Thế hệ tuổi trẻ của Phương gia, có thể gánh nổi trọng trách, không còn có mấy người.”“Chỉ sợ ngày sau, còn phải xem ở ngươi.”Nghe nói như thế, Phương Thiên Họa một bộ dáng được sủng ái mà lo sợ, nói ra: “Gia chủ, tôi chỉ có chút bản lĩnh, gánh không nổi trọng trách a!”“Hôm nay, chúng ta cũng không nên nói chuyện này, vẫn là lấy tang lễ làm trọng đi.”Phương Quốc Nghĩa híp híp mắt, sau đó thở dài một hơi, nói: “Đúng vậy a, hôm nay, trước hết vẫn là để cho Hạo Thu, mồ yên mả đẹp đi!”Nghe được câu này, Phương Thiên Họa cũng không còn nói nhảm, mà là đi đến trước linh đường, bắt đầu đọc điếu văn, dựa theo quá trình tưởng niệm Phương Hạo Thu.Sau đó, chính là khách nhân ở đây, chia nhau tiến lên nhìn mặt tiễn biệt, đưa tặng vòng hoa .v.v.Bùi Nguyên Minh bên trong đám người nhìn xem một màn này, thần sắc đạm mạc.Chẳng qua, ở một khoảnh khắc nào đó, anh lại khẽ nhíu mày, bởi vì người đại diện cho Chân Gia Thủ Đô, rõ ràng là Trịnh Tuyết Dương, Phòng Đầu nhánh thứ chín.