Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…

Chương 7307

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nhị thiếu gia, ngài thế nào lại tới đây?”“Có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại, tiểu nhân giúp ngài chạy việc là được!”“Ngài đặc biệt tới đây, tôi cũng còn chưa kịp để người chuẩn bị. . .”Thái độ của Chu Bát Thông lúc này, và thái độ trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa rồi, nhìn khác một trời một vực.Dù sao, hắn cũng biết rất rõ ràng, mình mặc dù là người Chu gia, nhưng so cùng Chu Hướng Võ, đó chính là cách nhau một trời một vực.Hiện tại, có cơ hội ôm đùi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.Mà Lý Nghi Tuyết đứng ở sau lưng hắn, giờ phút này, hai mắt cũng đá đèn pha lia lịa, nặn ra một nụ cười kiều mị, nàng ước gì, một đại nhân vật như vậy, có thể liếc nhìn mình một chút a.Chu Hướng Võ cũng không nói nhảm, mà là liếc Chu Bát Thông một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi có phải đang tạm giữ một người, tên là Bùi Nguyên Minh hay không?”Nghe được câu này, Chu Bát Thông bọn người, mỗi một tên đều là đờ hết người, khóe mắt có chút co rút lại, vô thức cảm thấy, có mấy phần không ổn.Chần chờ một lát sau, Chu Bát Thông vẫn là khóe miệng co giật nói ra: “Xác thực có một người như thế, hắn là. . .”“Người ở đâu?”Chu Hướng Võ trực tiếp thô bạo ngắt lời Chu Bát Thông.“Ta hiện tại, muốn gặp được cậu ấy.”“Hi vọng cậu ấy, hiện tại không có chuyện gì, bằng không mà nói, để ta biết có người ỷ thế hiếp người, vu oan giá hoạ. . .”Chu Hướng Võ lời nói, cũng đều lười nói hết, đã chắp hai tay sau lưng, đi vào đại sảnh đồn cảnh sát vành đai 3.Chu Bát Thông lúc này, mồ hôi lạnh trên trán đều tòng tòng rơi xuống.Đáng chết.Chẳng lẽ vừa mới rồi, Bùi Nguyên Minh gọi cú điện thoại kia, thật là gọi cho Chu Hồng Trinh của Chu gia a?Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ Chu Hướng Võ, cũng sẽ không ngay lập tức xuất hiện a!Còn như hai chân Lý Nghi Tuyết, cũng bắt đầu co giật, nàng thực sự hi vọng, mình đã nghe nhầm.Chỉ tiếc, hiện thực luôn luôn thích đánh vào mặt nàng.Hạ Vân vốn dĩ thần sắc khó coi, vừa nhìn thấy Chu Hướng Võ liền đứng lên, bước nhanh tới, nói: “Chu nhị gia, xin chào.”“Không cần khách khí, Hạ tiểu thư.”Chu Hướng Võ nhẹ gật đầu.“Là Bùi Thiếu ở bên trong, đúng không?”“Phát sinh chuyện gì rồi sao?”Hạ Vân cũng không thèm để ý tới Chu Bát Thông, giờ phút này sắc mặt đang khó coi, mà là nhanh chóng đem mọi chuyện, nói hết một lần.Mà theo lời Hạ Vân nói ra, sắc mặt Chu Hướng Võ càng phát ra khó coi, cuối cùng, anh ta hướng về phía Chu Bát Thông, ngoắc ngoắc ngón tay.

“Nhị thiếu gia, ngài thế nào lại tới đây?”

“Có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại, tiểu nhân giúp ngài chạy việc là được!”

“Ngài đặc biệt tới đây, tôi cũng còn chưa kịp để người chuẩn bị. . .”

Thái độ của Chu Bát Thông lúc này, và thái độ trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa rồi, nhìn khác một trời một vực.

Dù sao, hắn cũng biết rất rõ ràng, mình mặc dù là người Chu gia, nhưng so cùng Chu Hướng Võ, đó chính là cách nhau một trời một vực.

Hiện tại, có cơ hội ôm đùi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.

Mà Lý Nghi Tuyết đứng ở sau lưng hắn, giờ phút này, hai mắt cũng đá đèn pha lia lịa, nặn ra một nụ cười kiều mị, nàng ước gì, một đại nhân vật như vậy, có thể liếc nhìn mình một chút a.

Chu Hướng Võ cũng không nói nhảm, mà là liếc Chu Bát Thông một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi có phải đang tạm giữ một người, tên là Bùi Nguyên Minh hay không?”

Nghe được câu này, Chu Bát Thông bọn người, mỗi một tên đều là đờ hết người, khóe mắt có chút co rút lại, vô thức cảm thấy, có mấy phần không ổn.

Chần chờ một lát sau, Chu Bát Thông vẫn là khóe miệng co giật nói ra: “Xác thực có một người như thế, hắn là. . .”

“Người ở đâu?”

Chu Hướng Võ trực tiếp thô bạo ngắt lời Chu Bát Thông.

“Ta hiện tại, muốn gặp được cậu ấy.”

“Hi vọng cậu ấy, hiện tại không có chuyện gì, bằng không mà nói, để ta biết có người ỷ thế hiếp người, vu oan giá hoạ. . .”

Chu Hướng Võ lời nói, cũng đều lười nói hết, đã chắp hai tay sau lưng, đi vào đại sảnh đồn cảnh sát vành đai 3.

Chu Bát Thông lúc này, mồ hôi lạnh trên trán đều tòng tòng rơi xuống.

Đáng chết.

Chẳng lẽ vừa mới rồi, Bùi Nguyên Minh gọi cú điện thoại kia, thật là gọi cho Chu Hồng Trinh của Chu gia a?

Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ Chu Hướng Võ, cũng sẽ không ngay lập tức xuất hiện a!

Còn như hai chân Lý Nghi Tuyết, cũng bắt đầu co giật, nàng thực sự hi vọng, mình đã nghe nhầm.

Chỉ tiếc, hiện thực luôn luôn thích đánh vào mặt nàng.

Hạ Vân vốn dĩ thần sắc khó coi, vừa nhìn thấy Chu Hướng Võ liền đứng lên, bước nhanh tới, nói: “Chu nhị gia, xin chào.”

“Không cần khách khí, Hạ tiểu thư.”

Chu Hướng Võ nhẹ gật đầu.

“Là Bùi Thiếu ở bên trong, đúng không?”

“Phát sinh chuyện gì rồi sao?”

Hạ Vân cũng không thèm để ý tới Chu Bát Thông, giờ phút này sắc mặt đang khó coi, mà là nhanh chóng đem mọi chuyện, nói hết một lần.

Mà theo lời Hạ Vân nói ra, sắc mặt Chu Hướng Võ càng phát ra khó coi, cuối cùng, anh ta hướng về phía Chu Bát Thông, ngoắc ngoắc ngón tay.

Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… “Nhị thiếu gia, ngài thế nào lại tới đây?”“Có chuyện gì ngài cứ gọi điện thoại, tiểu nhân giúp ngài chạy việc là được!”“Ngài đặc biệt tới đây, tôi cũng còn chưa kịp để người chuẩn bị. . .”Thái độ của Chu Bát Thông lúc này, và thái độ trước mặt Bùi Nguyên Minh vừa rồi, nhìn khác một trời một vực.Dù sao, hắn cũng biết rất rõ ràng, mình mặc dù là người Chu gia, nhưng so cùng Chu Hướng Võ, đó chính là cách nhau một trời một vực.Hiện tại, có cơ hội ôm đùi, hắn chắc chắn sẽ không bỏ lỡ.Mà Lý Nghi Tuyết đứng ở sau lưng hắn, giờ phút này, hai mắt cũng đá đèn pha lia lịa, nặn ra một nụ cười kiều mị, nàng ước gì, một đại nhân vật như vậy, có thể liếc nhìn mình một chút a.Chu Hướng Võ cũng không nói nhảm, mà là liếc Chu Bát Thông một chút, thản nhiên nói: “Các ngươi có phải đang tạm giữ một người, tên là Bùi Nguyên Minh hay không?”Nghe được câu này, Chu Bát Thông bọn người, mỗi một tên đều là đờ hết người, khóe mắt có chút co rút lại, vô thức cảm thấy, có mấy phần không ổn.Chần chờ một lát sau, Chu Bát Thông vẫn là khóe miệng co giật nói ra: “Xác thực có một người như thế, hắn là. . .”“Người ở đâu?”Chu Hướng Võ trực tiếp thô bạo ngắt lời Chu Bát Thông.“Ta hiện tại, muốn gặp được cậu ấy.”“Hi vọng cậu ấy, hiện tại không có chuyện gì, bằng không mà nói, để ta biết có người ỷ thế hiếp người, vu oan giá hoạ. . .”Chu Hướng Võ lời nói, cũng đều lười nói hết, đã chắp hai tay sau lưng, đi vào đại sảnh đồn cảnh sát vành đai 3.Chu Bát Thông lúc này, mồ hôi lạnh trên trán đều tòng tòng rơi xuống.Đáng chết.Chẳng lẽ vừa mới rồi, Bùi Nguyên Minh gọi cú điện thoại kia, thật là gọi cho Chu Hồng Trinh của Chu gia a?Nếu như không phải như vậy, chỉ sợ Chu Hướng Võ, cũng sẽ không ngay lập tức xuất hiện a!Còn như hai chân Lý Nghi Tuyết, cũng bắt đầu co giật, nàng thực sự hi vọng, mình đã nghe nhầm.Chỉ tiếc, hiện thực luôn luôn thích đánh vào mặt nàng.Hạ Vân vốn dĩ thần sắc khó coi, vừa nhìn thấy Chu Hướng Võ liền đứng lên, bước nhanh tới, nói: “Chu nhị gia, xin chào.”“Không cần khách khí, Hạ tiểu thư.”Chu Hướng Võ nhẹ gật đầu.“Là Bùi Thiếu ở bên trong, đúng không?”“Phát sinh chuyện gì rồi sao?”Hạ Vân cũng không thèm để ý tới Chu Bát Thông, giờ phút này sắc mặt đang khó coi, mà là nhanh chóng đem mọi chuyện, nói hết một lần.Mà theo lời Hạ Vân nói ra, sắc mặt Chu Hướng Võ càng phát ra khó coi, cuối cùng, anh ta hướng về phía Chu Bát Thông, ngoắc ngoắc ngón tay.

Chương 7307