Biệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,…
Chương 7368
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chỉ có điều, Bùi Nguyên Minh chưa hề có ý tứ nói ra, mà nàng vốn hiền lành hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều.Bùi Nguyên Minh lướt qua chủ đề của Hạ Hiểu Uyển, mà là để Công Tử Hải, Tần Ý Hàm, Từ Mộng Nghiên bọn người, toàn lực ứng phó đi tìm hiểu tin tức của Trần Gia Câu.Dù sao, cho dù một số vấn đề mà buổi chiều Lôi Tuấn nói ra, đã đủ để chứng minh chỗ lợi hại của Trần Gia Câu.Mà Bùi Nguyên Minh lại còn có một cảm giác, đó chính là mình trước đây, có lẽ đã đánh giá thấp Thánh Địa Võ Học.Cái gọi là Thánh địa Võ Học, chỉ sợ không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.Cho nên, nếu có một số việc không hiểu rõ rõ ràng, nói không chừng một ngày nào ngay, lại lật thuyền trong mương.Rất nhanh, tin tức từ các phương hội tụ về, Hạ Vân cũng lo liệu trách nhiệm của một thư ký tốt, bắt đầu giúp Bùi Nguyên Minh tập hợp những tư liệu này.Đến mười hai giờ đêm, Hạ Vân rốt cục đã hoàn thành, xem như đem những tư liệu này, phân loại ra rõ ràng mạch lạc.“Bùi Tổng, tư liệu về Trần Gia Câu có chút phức tạp, anh muốn bắt đầu từ đâu đây?”Hạ Vân liếc nhìn máy tính bảng trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng.Bùi Nguyên Minh híp híp mắt, nói ra: “Vậy liền bắt đầu từ Trần Địa Sát đi.”Hạ Vân nhẹ gật đầu, nói: “Trần Địa Sát, một trong Tam Thiếu Trần Gia Câu.”“Là đại thiếu Nhị Phòng của Trần gia, thực lực không cao lắm, nhưng bối cảnh cùng năng lượng của hắn, không thể khinh thường.”“Mấu chốt nhất chính là, Nhị Phòng của Trần gia, nắm giữ cửa ra vào Giới Thành.”“Đắc tội với Nhị Phòng Trần gia, thì muốn đi vào Giới Thành, gần như là không thể.”“Trừ cái đó ra, Trần Gia Câu là một trong bảy thế lực lớn ở Giới Thành, mà Trần Thiên Cương cũng có quan hệ mật thiết với sáu thế lực khác ở Giới Thành.”“Cho nên, đắc tội với Trần Địa Sát, chính là đắc tội với Trần Gia Câu, mà đắc tội với Trần Thiên Cương, thì cũng đắc tội với Giới Thành. . .”“Giới Thành. . .”Bùi Nguyên Minh bắt được điểm mấu chốt nhất trong lời nói của Hạ Vân.“Chuyện khác tạm thời không nói tới, cô trước tiên nói cho tôi biết, Giới Thành là thứ quỷ quái gì a?”“Tại sao tôi cho tới bây giờ, chưa từng nghe nói qua, trên thế giới có một cái thành phố như thế?”Hạ Vân vẻ mặt nghiêm túc nói ra: “Theo lý mà nói, Bùi Tổng anh là Đại biểu của Võ Minh Đại Hạ, khẳng định là phải biết Giới Thành.”“Giới Thành, là một thành phố không thuộc về thế giới của chúng ta!”“Nghe nói, nơi đó chỉ dành riêng cho các võ giả.”“Cái thành phố kia, chẳng những cực kỳ phồn vinh, giàu có, võ đạo hưng thịnh. . .”“Mà lại, căn cứ theo Truyền Thuyết, cái thành phố kia, vẫn tồn tại một lối đi đến thế giới khác.”“Nghe nói, chỉ có tại bên trong Giới Thành, mới có thể lĩnh ngộ cảnh giới tối cao trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất. . .”Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Thiên nhân hợp nhất đều xuất hiện rồi sao?”“Nói như vậy, cái Giới Thành này, chẳng phải là thánh địa võ đạo hay sao?”
Chỉ có điều, Bùi Nguyên Minh chưa hề có ý tứ nói ra, mà nàng vốn hiền lành hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều.
Bùi Nguyên Minh lướt qua chủ đề của Hạ Hiểu Uyển, mà là để Công Tử Hải, Tần Ý Hàm, Từ Mộng Nghiên bọn người, toàn lực ứng phó đi tìm hiểu tin tức của Trần Gia Câu.
Dù sao, cho dù một số vấn đề mà buổi chiều Lôi Tuấn nói ra, đã đủ để chứng minh chỗ lợi hại của Trần Gia Câu.
Mà Bùi Nguyên Minh lại còn có một cảm giác, đó chính là mình trước đây, có lẽ đã đánh giá thấp Thánh Địa Võ Học.
Cái gọi là Thánh địa Võ Học, chỉ sợ không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.
Cho nên, nếu có một số việc không hiểu rõ rõ ràng, nói không chừng một ngày nào ngay, lại lật thuyền trong mương.
Rất nhanh, tin tức từ các phương hội tụ về, Hạ Vân cũng lo liệu trách nhiệm của một thư ký tốt, bắt đầu giúp Bùi Nguyên Minh tập hợp những tư liệu này.
Đến mười hai giờ đêm, Hạ Vân rốt cục đã hoàn thành, xem như đem những tư liệu này, phân loại ra rõ ràng mạch lạc.
“Bùi Tổng, tư liệu về Trần Gia Câu có chút phức tạp, anh muốn bắt đầu từ đâu đây?”
Hạ Vân liếc nhìn máy tính bảng trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng.
Bùi Nguyên Minh híp híp mắt, nói ra: “Vậy liền bắt đầu từ Trần Địa Sát đi.”
Hạ Vân nhẹ gật đầu, nói: “Trần Địa Sát, một trong Tam Thiếu Trần Gia Câu.”
“Là đại thiếu Nhị Phòng của Trần gia, thực lực không cao lắm, nhưng bối cảnh cùng năng lượng của hắn, không thể khinh thường.”
“Mấu chốt nhất chính là, Nhị Phòng của Trần gia, nắm giữ cửa ra vào Giới Thành.”
“Đắc tội với Nhị Phòng Trần gia, thì muốn đi vào Giới Thành, gần như là không thể.”
“Trừ cái đó ra, Trần Gia Câu là một trong bảy thế lực lớn ở Giới Thành, mà Trần Thiên Cương cũng có quan hệ mật thiết với sáu thế lực khác ở Giới Thành.”
“Cho nên, đắc tội với Trần Địa Sát, chính là đắc tội với Trần Gia Câu, mà đắc tội với Trần Thiên Cương, thì cũng đắc tội với Giới Thành. . .”
“Giới Thành. . .”
Bùi Nguyên Minh bắt được điểm mấu chốt nhất trong lời nói của Hạ Vân.
“Chuyện khác tạm thời không nói tới, cô trước tiên nói cho tôi biết, Giới Thành là thứ quỷ quái gì a?”
“Tại sao tôi cho tới bây giờ, chưa từng nghe nói qua, trên thế giới có một cái thành phố như thế?”
Hạ Vân vẻ mặt nghiêm túc nói ra: “Theo lý mà nói, Bùi Tổng anh là Đại biểu của Võ Minh Đại Hạ, khẳng định là phải biết Giới Thành.”
“Giới Thành, là một thành phố không thuộc về thế giới của chúng ta!”
“Nghe nói, nơi đó chỉ dành riêng cho các võ giả.”
“Cái thành phố kia, chẳng những cực kỳ phồn vinh, giàu có, võ đạo hưng thịnh. . .”
“Mà lại, căn cứ theo Truyền Thuyết, cái thành phố kia, vẫn tồn tại một lối đi đến thế giới khác.”
“Nghe nói, chỉ có tại bên trong Giới Thành, mới có thể lĩnh ngộ cảnh giới tối cao trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất. . .”
Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Thiên nhân hợp nhất đều xuất hiện rồi sao?”
“Nói như vậy, cái Giới Thành này, chẳng phải là thánh địa võ đạo hay sao?”
Phú Đại Gia Ở Rể - Bùi Nguyên MinhTruyện Converter, Truyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhBiệt thự nhà họ Trịnh ở Hải Dương vẫn còn sáng đèn. Đêm nay là đại thọ bày mươi tuổi của ông cụ Trịnh, khách đến đông như trầy hội. Con cháu nhà họ Trịnh thay nhau tặng quà, đồng thanh: “Chúc ông phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Ông cụ Trịnh mặt đầy vui vẻ ngồi trên ghế chủ vị nói: “Tốt… Ngoan lắm… đều là cháu ngoan của ta, hôm nay ta rất vui, sẽ thực hiện một nguyện vọng của mỗi người, ai có thích gì thì cứ nói đi.” “Ông nội, con nhìn trúng một căn chung cư ở Hải Phòng, không mắc đâu a, chỉ 3,5 tỉ thôi.” “Ông nội, cháu thích chiếc túi bản giới hạn của Chanel.” “Ông ơi, cháu nhìn trúng một chiếc BMW.” “Ông ơi, cháu muốn mua một chiếc đồng hồ Rolex.” “Được rồi, mua hết cho mấy đứa!” Ông cụ Trịnh sàng khoái nhận lời tấT cả. Những người cháu nhà họ Trịnh được ông cụ nhận lời, vui đến mức thiếu chút nữa quỳ xuống dập đầu cám ơn ông cụ. Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông cụ Trịnh cũng vui vẻ cười lớn, cảm thấy mỹ mãn. Lúc này, cháu rể nhà họ Trịnh – Bùi Nguyên Minh đột nhiên bước lên,… Chỉ có điều, Bùi Nguyên Minh chưa hề có ý tứ nói ra, mà nàng vốn hiền lành hiểu chuyện, cũng không hỏi nhiều.Bùi Nguyên Minh lướt qua chủ đề của Hạ Hiểu Uyển, mà là để Công Tử Hải, Tần Ý Hàm, Từ Mộng Nghiên bọn người, toàn lực ứng phó đi tìm hiểu tin tức của Trần Gia Câu.Dù sao, cho dù một số vấn đề mà buổi chiều Lôi Tuấn nói ra, đã đủ để chứng minh chỗ lợi hại của Trần Gia Câu.Mà Bùi Nguyên Minh lại còn có một cảm giác, đó chính là mình trước đây, có lẽ đã đánh giá thấp Thánh Địa Võ Học.Cái gọi là Thánh địa Võ Học, chỉ sợ không hề đơn giản như trong tưởng tượng của mình.Cho nên, nếu có một số việc không hiểu rõ rõ ràng, nói không chừng một ngày nào ngay, lại lật thuyền trong mương.Rất nhanh, tin tức từ các phương hội tụ về, Hạ Vân cũng lo liệu trách nhiệm của một thư ký tốt, bắt đầu giúp Bùi Nguyên Minh tập hợp những tư liệu này.Đến mười hai giờ đêm, Hạ Vân rốt cục đã hoàn thành, xem như đem những tư liệu này, phân loại ra rõ ràng mạch lạc.“Bùi Tổng, tư liệu về Trần Gia Câu có chút phức tạp, anh muốn bắt đầu từ đâu đây?”Hạ Vân liếc nhìn máy tính bảng trên tay, nhẹ nhàng lên tiếng.Bùi Nguyên Minh híp híp mắt, nói ra: “Vậy liền bắt đầu từ Trần Địa Sát đi.”Hạ Vân nhẹ gật đầu, nói: “Trần Địa Sát, một trong Tam Thiếu Trần Gia Câu.”“Là đại thiếu Nhị Phòng của Trần gia, thực lực không cao lắm, nhưng bối cảnh cùng năng lượng của hắn, không thể khinh thường.”“Mấu chốt nhất chính là, Nhị Phòng của Trần gia, nắm giữ cửa ra vào Giới Thành.”“Đắc tội với Nhị Phòng Trần gia, thì muốn đi vào Giới Thành, gần như là không thể.”“Trừ cái đó ra, Trần Gia Câu là một trong bảy thế lực lớn ở Giới Thành, mà Trần Thiên Cương cũng có quan hệ mật thiết với sáu thế lực khác ở Giới Thành.”“Cho nên, đắc tội với Trần Địa Sát, chính là đắc tội với Trần Gia Câu, mà đắc tội với Trần Thiên Cương, thì cũng đắc tội với Giới Thành. . .”“Giới Thành. . .”Bùi Nguyên Minh bắt được điểm mấu chốt nhất trong lời nói của Hạ Vân.“Chuyện khác tạm thời không nói tới, cô trước tiên nói cho tôi biết, Giới Thành là thứ quỷ quái gì a?”“Tại sao tôi cho tới bây giờ, chưa từng nghe nói qua, trên thế giới có một cái thành phố như thế?”Hạ Vân vẻ mặt nghiêm túc nói ra: “Theo lý mà nói, Bùi Tổng anh là Đại biểu của Võ Minh Đại Hạ, khẳng định là phải biết Giới Thành.”“Giới Thành, là một thành phố không thuộc về thế giới của chúng ta!”“Nghe nói, nơi đó chỉ dành riêng cho các võ giả.”“Cái thành phố kia, chẳng những cực kỳ phồn vinh, giàu có, võ đạo hưng thịnh. . .”“Mà lại, căn cứ theo Truyền Thuyết, cái thành phố kia, vẫn tồn tại một lối đi đến thế giới khác.”“Nghe nói, chỉ có tại bên trong Giới Thành, mới có thể lĩnh ngộ cảnh giới tối cao trong võ đạo, thiên nhân hợp nhất. . .”Bùi Nguyên Minh khẽ nhíu mày: “Thiên nhân hợp nhất đều xuất hiện rồi sao?”“Nói như vậy, cái Giới Thành này, chẳng phải là thánh địa võ đạo hay sao?”