Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…

Chương 832

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 832Tô Kiêm Mặc tức đến đỏ cả mắt lên.Cậu nhảy mạnh lên, định tóm lấy cổ áo của chàng trai phía sau.Cậu ở hàng trước, hàng trước của giảng đường nhiều hơn hàng sau nên muốn tóm lấy cổ áo của người phía sau thì phải nhảy lên!Vì nhảy quá mạnh, chàng trai kia lại thuận thế tránh đi nên cậu nằm bò lên bàn.“Ha ha… Cậu xem cái nết hèn của cậu ta kìa. Ôi chao ơi, nhóc con, đánh không được thì đừng khoe tài.”Mục Nhất Hân lập tức đỡ Tô Kiêm Mặc.“Kiêm Mặc, cậu không sao chứ?”Hai chàng trai vừa nói đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Kiêm Mặc lại yếu ớt như vậy.“Ôi, cậu đừng giả vờ, đừng vu khống người khác ngay nơi đông người chứ.”“Mọi người đều là bạn học, đùa chút thôi mà.”Mục Nhất Hân ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hai chàng trai đó.“Có kiểu đùa như hai cậu à? Cậu ấy không giả vờ, mau gọi xe cấp cứu đi!”Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cuối cùng cũng có người gọi cấp cứu.Khu Rainbow.“Nên đi ngủ rồi.”Tô Lam đứng ở cửa phòng sách giục Quan Triều Viễn vẫn đang chơi game.“Giờ mới mấy giờ chứ?”“Chín giờ mười lăm.”Quan Triều Viễn mở lớn mắt nhìn Tô Lam.“Mới chín giờ mười lăm mà em bảo anh đi ngủ sao? Buổi trưa cũng ngủ?”“Giờ anh phải nghỉ ngơi, phải đảm bảo ngủ đủ giấc. Mau tắt máy tính đi ngủ cho em, đừng để em nói lần thứ hai.”Mấy hôm nay Tô Lam luôn quản lý Quan Triều Viễn không để anh thức khuya, muốn anh hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ.Quan Triều Viễn bất lực tắt máy tính, lúc đi ngang qua Tô Lam còn lẩm bẩm một câu.“Còn sống thì cần gì ngủ nhiều, sau này chết rồi chắc chắn sẽ được an giấc ngàn thu…”Anh cố ý kéo dài giọng để chọc cho Tô Lam vui.“Sao lắm lời thế?”Hai người vừa nằm lên giường thì điện thoại Tô Lam đổ chuông.Là Mục Nhất Hân gọi đến.“Hân Hân?”Muộn vậy rồi mà con bé còn gọi làm gì nhỉ? Tô Lam nghe điện thoại.“Alo, Hân Hân.”“Thím, không hay rồi, Kiêm Mặc vừa cãi nhau với hai bạn cùng lớp, phải nhập viện, thím mau đến bệnh viện đi!”“Cháu nói cái gì?”Tô Lam lập tức lo lắng.“Đang cấp cứu ở bệnh viện QM, thím mau đến đi!”

Chương 832

Tô Kiêm Mặc tức đến đỏ cả mắt lên.

Cậu nhảy mạnh lên, định tóm lấy cổ áo của chàng trai phía sau.

Cậu ở hàng trước, hàng trước của giảng đường nhiều hơn hàng sau nên muốn tóm lấy cổ áo của người phía sau thì phải nhảy lên!

Vì nhảy quá mạnh, chàng trai kia lại thuận thế tránh đi nên cậu nằm bò lên bàn.

“Ha ha… Cậu xem cái nết hèn của cậu ta kìa. Ôi chao ơi, nhóc con, đánh không được thì đừng khoe tài.”

Mục Nhất Hân lập tức đỡ Tô Kiêm Mặc.

“Kiêm Mặc, cậu không sao chứ?”

Hai chàng trai vừa nói đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Kiêm Mặc lại yếu ớt như vậy.

“Ôi, cậu đừng giả vờ, đừng vu khống người khác ngay nơi đông người chứ.”

“Mọi người đều là bạn học, đùa chút thôi mà.”

Mục Nhất Hân ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hai chàng trai đó.

“Có kiểu đùa như hai cậu à? Cậu ấy không giả vờ, mau gọi xe cấp cứu đi!”

Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cuối cùng cũng có người gọi cấp cứu.

Khu Rainbow.

“Nên đi ngủ rồi.”

Tô Lam đứng ở cửa phòng sách giục Quan Triều Viễn vẫn đang chơi game.

“Giờ mới mấy giờ chứ?”

“Chín giờ mười lăm.”

Quan Triều Viễn mở lớn mắt nhìn Tô Lam.

“Mới chín giờ mười lăm mà em bảo anh đi ngủ sao? Buổi trưa cũng ngủ?”

“Giờ anh phải nghỉ ngơi, phải đảm bảo ngủ đủ giấc. Mau tắt máy tính đi ngủ cho em, đừng để em nói lần thứ hai.”

Mấy hôm nay Tô Lam luôn quản lý Quan Triều Viễn không để anh thức khuya, muốn anh hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ.

Quan Triều Viễn bất lực tắt máy tính, lúc đi ngang qua Tô Lam còn lẩm bẩm một câu.

“Còn sống thì cần gì ngủ nhiều, sau này chết rồi chắc chắn sẽ được an giấc ngàn thu…”

Anh cố ý kéo dài giọng để chọc cho Tô Lam vui.

“Sao lắm lời thế?”

Hai người vừa nằm lên giường thì điện thoại Tô Lam đổ chuông.

Là Mục Nhất Hân gọi đến.

“Hân Hân?”

Muộn vậy rồi mà con bé còn gọi làm gì nhỉ? Tô Lam nghe điện thoại.

“Alo, Hân Hân.”

“Thím, không hay rồi, Kiêm Mặc vừa cãi nhau với hai bạn cùng lớp, phải nhập viện, thím mau đến bệnh viện đi!”

“Cháu nói cái gì?”

Tô Lam lập tức lo lắng.

“Đang cấp cứu ở bệnh viện QM, thím mau đến đi!”

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 832Tô Kiêm Mặc tức đến đỏ cả mắt lên.Cậu nhảy mạnh lên, định tóm lấy cổ áo của chàng trai phía sau.Cậu ở hàng trước, hàng trước của giảng đường nhiều hơn hàng sau nên muốn tóm lấy cổ áo của người phía sau thì phải nhảy lên!Vì nhảy quá mạnh, chàng trai kia lại thuận thế tránh đi nên cậu nằm bò lên bàn.“Ha ha… Cậu xem cái nết hèn của cậu ta kìa. Ôi chao ơi, nhóc con, đánh không được thì đừng khoe tài.”Mục Nhất Hân lập tức đỡ Tô Kiêm Mặc.“Kiêm Mặc, cậu không sao chứ?”Hai chàng trai vừa nói đưa mắt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không ngờ Tô Kiêm Mặc lại yếu ớt như vậy.“Ôi, cậu đừng giả vờ, đừng vu khống người khác ngay nơi đông người chứ.”“Mọi người đều là bạn học, đùa chút thôi mà.”Mục Nhất Hân ngẩng đầu, hung dữ trừng mắt nhìn hai chàng trai đó.“Có kiểu đùa như hai cậu à? Cậu ấy không giả vờ, mau gọi xe cấp cứu đi!”Dưới sự hướng dẫn của giáo viên, cuối cùng cũng có người gọi cấp cứu.Khu Rainbow.“Nên đi ngủ rồi.”Tô Lam đứng ở cửa phòng sách giục Quan Triều Viễn vẫn đang chơi game.“Giờ mới mấy giờ chứ?”“Chín giờ mười lăm.”Quan Triều Viễn mở lớn mắt nhìn Tô Lam.“Mới chín giờ mười lăm mà em bảo anh đi ngủ sao? Buổi trưa cũng ngủ?”“Giờ anh phải nghỉ ngơi, phải đảm bảo ngủ đủ giấc. Mau tắt máy tính đi ngủ cho em, đừng để em nói lần thứ hai.”Mấy hôm nay Tô Lam luôn quản lý Quan Triều Viễn không để anh thức khuya, muốn anh hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ.Quan Triều Viễn bất lực tắt máy tính, lúc đi ngang qua Tô Lam còn lẩm bẩm một câu.“Còn sống thì cần gì ngủ nhiều, sau này chết rồi chắc chắn sẽ được an giấc ngàn thu…”Anh cố ý kéo dài giọng để chọc cho Tô Lam vui.“Sao lắm lời thế?”Hai người vừa nằm lên giường thì điện thoại Tô Lam đổ chuông.Là Mục Nhất Hân gọi đến.“Hân Hân?”Muộn vậy rồi mà con bé còn gọi làm gì nhỉ? Tô Lam nghe điện thoại.“Alo, Hân Hân.”“Thím, không hay rồi, Kiêm Mặc vừa cãi nhau với hai bạn cùng lớp, phải nhập viện, thím mau đến bệnh viện đi!”“Cháu nói cái gì?”Tô Lam lập tức lo lắng.“Đang cấp cứu ở bệnh viện QM, thím mau đến đi!”

Chương 832