Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…

Chương 1274

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1274Con đường lên núi không quá dốc, đúng là dễ đi như lời Lục Uy Nhiên,.Có lẽ Lê Hoa quá căng thẳng lo lắng cho Tô Lam nên trượt chân ngã xuống.“Lê Hoa, cô không sao chứ?”Tô Lam đỡ bụng ngồi xổm xuống.Lê Hoa khẽ sờ chân mình, “Có lẽ tôi bị trẹo chân, chắc không có gì đáng ngại đâu.”“Tôi xem nào.” Lục Uy Nhiên khẽ xoa chân của Lê Hoa rồi xoay qua xoay lại, “Xương không sao, chỉ bị bong gân thôi.”“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Chúng ta còn phải đi xa lắm không, Uy Nhiên?”“Chỗ đó không xa đâu, qua con đường trước mặt là tới rồi.”“Lê Hoa, hay là cô ở lại đây chờ chúng tôi một lát, tôi và Uy Nhiên qua đó rồi quay lại ngay, sau đó đưa cô đi khám được không?”Lê Hoa nhìn Tô Lam, “Mợ chủ, mợ thật sự muốn đi sao? Nhưng tôi thật sự không yên tâm để mợ lên đó.”“Tôi khó khăn lắm ra mới được ra ngoài một lần, đương nhiên muốn vì rồi.”“Vậy được rồi, mợ đi đi. Cô Lục, làm phiền cô chăm sóc mợ chủ giúp tôi.”“Đây là chuyện tất nhiên rồi. Tôi là vệ sĩ kiêm trợ lý của mợ chủ, chăm sóc mợ ấy là trách nhiệm của tôi.” Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam lên.“Lê Hoa, tôi lên đó thuận tiện xin một quẻ nhân duyên cho cô rồi sẽ mau chóng quay lại thôi.” Tô Lam tinh nghịch nháy mắt với Lê Hoa.Cô ấy ngượng ngùng lập tức cúi đầu xuống.Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam đi từng bước về phía trước.Nhưng bọn họ đi qua con đường vẫn không tới được nơi như Lục Uy Nhiên đã nói.“Uy Nhiên, không phải cô nói qua con đường này là đến nơi à? Sao chúng ta còn chưa tới vậy?”“Có lẽ tôi nhớ nhầm, chúng ta phải qua một ngã tư nữa, sắp tới rồi.” Lục Uy Nhiên vội vàng giải thích.Tô Lam thật sự hơi mệt. Cho dù cô không muốn công nhận nhưng rốt cuộc mang cái bụng bầu bảy tháng, không nhận cũng không được.Bọn họ lại đi qua một ngã tư nữa vẫn không thấy ngôi chùa đâu.“Uy Nhiên, vẫn chưa tới à? Có phải cô nhớ nhầm đường không?”Lục Uy Nhiên đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ nữa.“Đến rồi.”“Đến rồi sao?” Tô Lam nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của ngôi chùa nào, “Nhưng xung quanh đây đâu có ngôi chùa nào!”“Tôi nói là giờ chết của cô đã tới rồi.” Lục Uy Nhiên chợt cười nham hiểm.Tô Lam đột nhiên có cảm giác không ổn. Trong rừng cây có mấy người ló đầu ra.“Cô muốn làm gì?” Tô Lam sốt ruột vội vàng lùi lại vài bước.“Tôi muốn lấy mạng của cô. Cô chiếm vị trí mợ chủ Ôn và hưởng thụ lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại đi!”Lục Uy Nhiên cười lạnh, “Tô Lam, cuộc sống an nhàn của cô đã kết thúc.”

Chương 1274

Con đường lên núi không quá dốc, đúng là dễ đi như lời Lục Uy Nhiên,.

Có lẽ Lê Hoa quá căng thẳng lo lắng cho Tô Lam nên trượt chân ngã xuống.

“Lê Hoa, cô không sao chứ?”

Tô Lam đỡ bụng ngồi xổm xuống.

Lê Hoa khẽ sờ chân mình, “Có lẽ tôi bị trẹo chân, chắc không có gì đáng ngại đâu.”

“Tôi xem nào.” Lục Uy Nhiên khẽ xoa chân của Lê Hoa rồi xoay qua xoay lại, “Xương không sao, chỉ bị bong gân thôi.”

“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Chúng ta còn phải đi xa lắm không, Uy Nhiên?”

“Chỗ đó không xa đâu, qua con đường trước mặt là tới rồi.”

“Lê Hoa, hay là cô ở lại đây chờ chúng tôi một lát, tôi và Uy Nhiên qua đó rồi quay lại ngay, sau đó đưa cô đi khám được không?”

Lê Hoa nhìn Tô Lam, “Mợ chủ, mợ thật sự muốn đi sao? Nhưng tôi thật sự không yên tâm để mợ lên đó.”

“Tôi khó khăn lắm ra mới được ra ngoài một lần, đương nhiên muốn vì rồi.”

“Vậy được rồi, mợ đi đi. Cô Lục, làm phiền cô chăm sóc mợ chủ giúp tôi.”

“Đây là chuyện tất nhiên rồi. Tôi là vệ sĩ kiêm trợ lý của mợ chủ, chăm sóc mợ ấy là trách nhiệm của tôi.” Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam lên.

“Lê Hoa, tôi lên đó thuận tiện xin một quẻ nhân duyên cho cô rồi sẽ mau chóng quay lại thôi.” Tô Lam tinh nghịch nháy mắt với Lê Hoa.

Cô ấy ngượng ngùng lập tức cúi đầu xuống.

Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam đi từng bước về phía trước.

Nhưng bọn họ đi qua con đường vẫn không tới được nơi như Lục Uy Nhiên đã nói.

“Uy Nhiên, không phải cô nói qua con đường này là đến nơi à? Sao chúng ta còn chưa tới vậy?”

“Có lẽ tôi nhớ nhầm, chúng ta phải qua một ngã tư nữa, sắp tới rồi.” Lục Uy Nhiên vội vàng giải thích.

Tô Lam thật sự hơi mệt. Cho dù cô không muốn công nhận nhưng rốt cuộc mang cái bụng bầu bảy tháng, không nhận cũng không được.

Bọn họ lại đi qua một ngã tư nữa vẫn không thấy ngôi chùa đâu.

“Uy Nhiên, vẫn chưa tới à? Có phải cô nhớ nhầm đường không?”

Lục Uy Nhiên đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ nữa.

“Đến rồi.”

“Đến rồi sao?” Tô Lam nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của ngôi chùa nào, “Nhưng xung quanh đây đâu có ngôi chùa nào!”

“Tôi nói là giờ chết của cô đã tới rồi.” Lục Uy Nhiên chợt cười nham hiểm.

Tô Lam đột nhiên có cảm giác không ổn. Trong rừng cây có mấy người ló đầu ra.

“Cô muốn làm gì?” Tô Lam sốt ruột vội vàng lùi lại vài bước.

“Tôi muốn lấy mạng của cô. Cô chiếm vị trí mợ chủ Ôn và hưởng thụ lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại đi!”

Lục Uy Nhiên cười lạnh, “Tô Lam, cuộc sống an nhàn của cô đã kết thúc.”

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1274Con đường lên núi không quá dốc, đúng là dễ đi như lời Lục Uy Nhiên,.Có lẽ Lê Hoa quá căng thẳng lo lắng cho Tô Lam nên trượt chân ngã xuống.“Lê Hoa, cô không sao chứ?”Tô Lam đỡ bụng ngồi xổm xuống.Lê Hoa khẽ sờ chân mình, “Có lẽ tôi bị trẹo chân, chắc không có gì đáng ngại đâu.”“Tôi xem nào.” Lục Uy Nhiên khẽ xoa chân của Lê Hoa rồi xoay qua xoay lại, “Xương không sao, chỉ bị bong gân thôi.”“Vậy thì tôi yên tâm rồi. Chúng ta còn phải đi xa lắm không, Uy Nhiên?”“Chỗ đó không xa đâu, qua con đường trước mặt là tới rồi.”“Lê Hoa, hay là cô ở lại đây chờ chúng tôi một lát, tôi và Uy Nhiên qua đó rồi quay lại ngay, sau đó đưa cô đi khám được không?”Lê Hoa nhìn Tô Lam, “Mợ chủ, mợ thật sự muốn đi sao? Nhưng tôi thật sự không yên tâm để mợ lên đó.”“Tôi khó khăn lắm ra mới được ra ngoài một lần, đương nhiên muốn vì rồi.”“Vậy được rồi, mợ đi đi. Cô Lục, làm phiền cô chăm sóc mợ chủ giúp tôi.”“Đây là chuyện tất nhiên rồi. Tôi là vệ sĩ kiêm trợ lý của mợ chủ, chăm sóc mợ ấy là trách nhiệm của tôi.” Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam lên.“Lê Hoa, tôi lên đó thuận tiện xin một quẻ nhân duyên cho cô rồi sẽ mau chóng quay lại thôi.” Tô Lam tinh nghịch nháy mắt với Lê Hoa.Cô ấy ngượng ngùng lập tức cúi đầu xuống.Lục Uy Nhiên đỡ Tô Lam đi từng bước về phía trước.Nhưng bọn họ đi qua con đường vẫn không tới được nơi như Lục Uy Nhiên đã nói.“Uy Nhiên, không phải cô nói qua con đường này là đến nơi à? Sao chúng ta còn chưa tới vậy?”“Có lẽ tôi nhớ nhầm, chúng ta phải qua một ngã tư nữa, sắp tới rồi.” Lục Uy Nhiên vội vàng giải thích.Tô Lam thật sự hơi mệt. Cho dù cô không muốn công nhận nhưng rốt cuộc mang cái bụng bầu bảy tháng, không nhận cũng không được.Bọn họ lại đi qua một ngã tư nữa vẫn không thấy ngôi chùa đâu.“Uy Nhiên, vẫn chưa tới à? Có phải cô nhớ nhầm đường không?”Lục Uy Nhiên đột nhiên dừng lại, nụ cười trên mặt không còn rạng rỡ nữa.“Đến rồi.”“Đến rồi sao?” Tô Lam nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của ngôi chùa nào, “Nhưng xung quanh đây đâu có ngôi chùa nào!”“Tôi nói là giờ chết của cô đã tới rồi.” Lục Uy Nhiên chợt cười nham hiểm.Tô Lam đột nhiên có cảm giác không ổn. Trong rừng cây có mấy người ló đầu ra.“Cô muốn làm gì?” Tô Lam sốt ruột vội vàng lùi lại vài bước.“Tôi muốn lấy mạng của cô. Cô chiếm vị trí mợ chủ Ôn và hưởng thụ lâu như vậy rồi, cũng nên nhường lại đi!”Lục Uy Nhiên cười lạnh, “Tô Lam, cuộc sống an nhàn của cô đã kết thúc.”

Chương 1274