Tiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột…

Chương 1296

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1296Tô Lam thấy anh cứ đứng ở cửa mãi thì rất không hài lòng.Quan Triều Viễn chỉ đành đi tới đầu giường, nhưng lại không thấy bé con đâu.“Con trai đâu?”“Anh vẫn biết mình có con trai à? Thế mà mấy ngày rồi anh không đến xem con thế nào!” Tô Lam không nhịn được oán trách.Sao Quan Triều Viễn có thể mấy ngày không thăm con được, khi người giúp việc bế con ra ngoài anh đều lén bế con.Tô Lam đột nhiên cầm lấy tay Quan Triều Viễn: “Ông xã, em xin lỗi.”“Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng.“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”“Anh làm sao?”“Sao anh mãi không đến công ty?”“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Quan Triều Viễn rất đắc ý.“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”Quan Triều Viễn quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!Tô Lam cầm hai tay Quan Triều Viễn đặt vào lòng bàn tay mình.“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”Vẻ mặt Quan Triều Viễn có chút mất tự nhiên: “Tự nhiên em nói những lời cảm động này làm gì?”“Ngày mai anh về công ty làm việc đi. Ở đây có người giúp việc chăm sóc em rồi, không sao đâu.”“Về làm gì? Kinh doanh được thì kinh doanh, không kinh doanh được nữa thì nghỉ, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu.”“Chúng ta đủ tiêu nhưng người khác thì sao?”“Người khác? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”“Đương nhiên có liên quan rồi, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, nếu công ty thật sự phá sản, chúng ta có thể không lo cơm ăn áo mặc nhưng những nhân viên đó thì sao? Có người cũng vừa mới sinh em bé như chúng ta, hoặc có người có con lên đại học, rất nhiều chi phí. Anh bảo họ phải sống thế nào?”“Anh không nợ họ!” Quan Triều Viễn nghe những lời này, trong lòng đương nhiên không vui.“Tất nhiên là chúng ta không nợ họ, nhưng nếu đã thành lập công ty thì chúng ta phải gánh vác trách nhiệm này. Người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, không phải sao?”

Chương 1296

Tô Lam thấy anh cứ đứng ở cửa mãi thì rất không hài lòng.

Quan Triều Viễn chỉ đành đi tới đầu giường, nhưng lại không thấy bé con đâu.

“Con trai đâu?”

“Anh vẫn biết mình có con trai à? Thế mà mấy ngày rồi anh không đến xem con thế nào!” Tô Lam không nhịn được oán trách.

Sao Quan Triều Viễn có thể mấy ngày không thăm con được, khi người giúp việc bế con ra ngoài anh đều lén bế con.

Tô Lam đột nhiên cầm lấy tay Quan Triều Viễn: “Ông xã, em xin lỗi.”

“Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”

“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”

Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng.

“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”

Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.

“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”

“Anh làm sao?”

“Sao anh mãi không đến công ty?”

“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Quan Triều Viễn rất đắc ý.

“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”

“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”

Quan Triều Viễn quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!

Tô Lam cầm hai tay Quan Triều Viễn đặt vào lòng bàn tay mình.

“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”

Vẻ mặt Quan Triều Viễn có chút mất tự nhiên: “Tự nhiên em nói những lời cảm động này làm gì?”

“Ngày mai anh về công ty làm việc đi. Ở đây có người giúp việc chăm sóc em rồi, không sao đâu.”

“Về làm gì? Kinh doanh được thì kinh doanh, không kinh doanh được nữa thì nghỉ, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu.”

“Chúng ta đủ tiêu nhưng người khác thì sao?”

“Người khác? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”

“Đương nhiên có liên quan rồi, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, nếu công ty thật sự phá sản, chúng ta có thể không lo cơm ăn áo mặc nhưng những nhân viên đó thì sao? Có người cũng vừa mới sinh em bé như chúng ta, hoặc có người có con lên đại học, rất nhiều chi phí. Anh bảo họ phải sống thế nào?”

“Anh không nợ họ!” Quan Triều Viễn nghe những lời này, trong lòng đương nhiên không vui.

“Tất nhiên là chúng ta không nợ họ, nhưng nếu đã thành lập công ty thì chúng ta phải gánh vác trách nhiệm này. Người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, không phải sao?”

Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo RồiTruyện Converter, Truyện Ngôn TìnhTiếng nước rào rào bên tai đã đánh thức Tô Lam đang say giấc vừa mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ ra liền bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ luôn rồi. Đây là một căn phòng cho thuê sang trọng, ánh nắng buổi sớm chiếu rọi lên khăn trải giường hỗn loạn, quần áo, giày của đàn ông và phụ nữ rơi vãi ở trên thảm, trong phòng tràn ngập một loại hương vị sau khi nam nữ hoan ái. Cô cúi đầu nhìn thử thân thể trần trụi trong chăn, liền cảm nhận được có gì đó không ổn từ dưới thân truyền đến, Tô Lam ra sức nắm lấy mái tóc dài của mình, ký ức mơ hồ không hoàn chỉnh về đêm qua như đoạn phim nhanh chóng ập tới. Bạn trai yêu nhau ba năm nói cô không dịu dàng, không chu đáo, không có hương vị phụ nữ nên bỏ đi ra nước ngoài cùng một đứa con gái nhà giàu để học tiến sĩ rồi. Thành phố Z Quán bar Tình Thư: Trong quán bar ồn ào tiếng người, dưới ánh đèn chớp nháy sặc sỡ, từng tốp nam nữ lắc lư thân mình, điên cuồng nhảy múa trên sàn nhảy. Một bóng người lướt qua đám đông, áo phông trảng, quần bò xanh nhạt, cột… Chương 1296Tô Lam thấy anh cứ đứng ở cửa mãi thì rất không hài lòng.Quan Triều Viễn chỉ đành đi tới đầu giường, nhưng lại không thấy bé con đâu.“Con trai đâu?”“Anh vẫn biết mình có con trai à? Thế mà mấy ngày rồi anh không đến xem con thế nào!” Tô Lam không nhịn được oán trách.Sao Quan Triều Viễn có thể mấy ngày không thăm con được, khi người giúp việc bế con ra ngoài anh đều lén bế con.Tô Lam đột nhiên cầm lấy tay Quan Triều Viễn: “Ông xã, em xin lỗi.”“Đang yên đang lành xin lỗi cái gì?”“Em đã khiến anh phải lo lắng, do em bướng bỉnh, em không nên ra ngoài, do em quá ngốc, không nên dễ dàng tin tưởng người khác, nếu không cũng không phải chịu thảm cảnh này.”Quan Triều Viễn lập tức ôm Tô Lam vào lòng.“Không trách em, đã qua rồi, mọi chuyện đều đã qua rồi.”Ký ức quá đau đớn, anh không muốn nhớ lại, cũng không muốn cô nhớ lại.“Đúng thế, đã qua rồi sao anh không thể để mọi chuyện trôi qua đi?”“Anh làm sao?”“Sao anh mãi không đến công ty?”“Không muốn đến thì không đến thôi, kiếm nhiều tiền làm gì? Tiền anh kiếm được tiêu mấy đời cũng không hết!” Quan Triều Viễn rất đắc ý.“Anh đang tự trách đúng không? Anh vẫn luôn tự trách mình, đúng không?”“Sao anh phải tự trách mình? Em suy nghĩ nhiều quá rồi!”Quan Triều Viễn quay đầu đi, anh sẽ không bao giờ thừa nhận!Tô Lam cầm hai tay Quan Triều Viễn đặt vào lòng bàn tay mình.“Mọi chuyện đã qua rồi, tất cả chỉ là tai nạn ngoài ý muốn thôi. Em mong anh đừng trách em, và đương nhiên em cũng sẽ không trách anh.”Vẻ mặt Quan Triều Viễn có chút mất tự nhiên: “Tự nhiên em nói những lời cảm động này làm gì?”“Ngày mai anh về công ty làm việc đi. Ở đây có người giúp việc chăm sóc em rồi, không sao đâu.”“Về làm gì? Kinh doanh được thì kinh doanh, không kinh doanh được nữa thì nghỉ, dù sao tiền anh kiếm được cũng đủ cho chúng ta tiêu.”“Chúng ta đủ tiêu nhưng người khác thì sao?”“Người khác? Chuyện này liên quan gì đến người khác?”“Đương nhiên có liên quan rồi, trong công ty có biết bao nhiêu nhân viên, nếu công ty thật sự phá sản, chúng ta có thể không lo cơm ăn áo mặc nhưng những nhân viên đó thì sao? Có người cũng vừa mới sinh em bé như chúng ta, hoặc có người có con lên đại học, rất nhiều chi phí. Anh bảo họ phải sống thế nào?”“Anh không nợ họ!” Quan Triều Viễn nghe những lời này, trong lòng đương nhiên không vui.“Tất nhiên là chúng ta không nợ họ, nhưng nếu đã thành lập công ty thì chúng ta phải gánh vác trách nhiệm này. Người càng có năng lực thì trách nhiệm càng lớn, không phải sao?”

Chương 1296