Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…

Chương 500

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Hoa Ung chợt sáng lên, tựa như có một ngọn lửa dần nhennhóm rồi cháy1 bùng lên, sức nóngcủa đôi mắt hắn bao trùm lấy nàng, tựa như muốn nuốt chửng nàng.Thẩm Hi Hòa đã quá 0quen thuộc với ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Tiêu Hoa Ung.Nàng né tránh ánh mắt hắn, định nó1i gì đó để dời sự chú ý của hắn thì hắn đã nắm lấy tay nàng.Tiêu Hoa Ung không làm gì quá trớn như Thẩm Hi Hòa 2nghĩ mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay nàng vào lòng bàn taymình rồi nắm lại, sau đó nói khẽ: “U U, lúc trước ta suy xét chưa đư6ợc chu toàn, không màng đến cảm nhận củanàng, chỉ muốn nàng đón nhận ý tốt của ta mà không nghĩ xem nàng có cần hay khô9ng.”Hắn nhỏ nhẹ xin lỗi với giọng điệu hết sức chân thành, làm Thẩm Hi Hòa đâm ngại: “Ta cũng có phần sai. Phu thêphải biết tha thứ cho nhau, nếu phát sinh tranh chấp cũng không phải chuyện gì đáng ngại, rốt cuộc thì ta và chàngcũng là hai người khác nhau, mỗi người có suy nghĩ và ưu tư riêng là chuyện bình thường. Ta không để bụngchuyện vừa rồi, chàng cũng đừng bận lòng. Sau này mà gặp phải chuyện tương tự, chúng ta cũng có thể tranhluận.”Ai thuyết phục được đối phương thì nghe người ấy, còn nếu thuyết phục không được thì làm như lần này là xong.Luôn có biện pháp khác ngoài khó xử lẫn nhau, chỉ cần chịu nhượng bộ, chịu nghĩ cách giải quyết, chắc chắn sẽ tìmđược cách.Nỗi bất an của Tiêu Hoa Ung hoàn toàn tan biến, hắn trìu mến nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt tràn đầy tình ý nồngnàn.Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy trong khoảnh khắc này, mình là cả thế giới củahắn.Thẩm Hi Hòa mỉm cười, toan nói gì đó thì một âm thanh ngại ngùng chợt réo vang: “Rột rột…”Tiêu Hoa Ung: “…”Bầu không khí ngọt ngào bay biến, Thẩm Hi Hòa bật cười khúc khích: “Nấu hoành thánh đi.”Vì Tiêu Hoa Ung thích ăn hoành thánh, một tháng phải ăn đến bảy tám lần nên mỗi lần làm nhân, Thẩm Hi Hòa sẽchừa lại một ít. Phòng bếp đông người, có người chuyên phụ trách nhồi bột, Thẩm Hi Hòa chỉ cần gói hoành thánhrồi cho vào nồi nấu là xong, rất nhanh.Một tô hoành thánh nóng hổi được bày trước mặt Tiêu Hoa Ung. Hắn hớn hở cầm đũa, chuẩn bị dùng bữa ngaybên ngoài phòng bếp. Một bóng dáng mập mạp chợt lấp ló bên cửa phòng bếp, ra là Cửu Chương đang nhìn TiêuHoa Ung với vẻ u oán.Cửu Chương được phân đến Đông cung từ năm Thái tử điện hạ năm tuổi, là người theo hầu điện hạ sớm nhất.Mười mấy năm qua, hắn đã làm vô số món ngon vật lạ cho điện hạ nhưng chưa bao giờ thấy điện hạ cười rạng rỡnhư vậy..Bực mình hơn nữa là Thái tử điện hạ vừa mới cười tít mắt với Thái tử phi đó thôi, vậy mà vừa lơ đãng liếc thấy hắnđã trở mặt như trở bàn tay ngay được, nháy mắt chỉ còn lại vẻ ghét bỏ tột độ, nhưng khi nhìn sang Thái tử phi thìlại tươi cười như cũ.Cửu Chương: “…”Thiên Viên tự thân vận động múc một bát hoành thánh do Cửu Chương làm rồi ăn ngay trong bếp. Ăn xong, hắn ợmột cái rồi đi ra ngoài, thấy Cửu Chương đứng đó bèn nhìn theo ánh mắt Cửu Chương rồi vỗ vai người ta với vẻtừng trải, sau đó vui vẻ đi mất.Thái tử phi đã dỗ được Thái tử điện hạ rồi, Thiên Viên thấy mình chẳng còn gì phải lo nữa, có thể yên tâm về ngủ.Hắn có dự cảm sáng mai mình có thể ngủ nướng, vì hai chủ tử đang mặn nồng thế này ắt sẽ say giấc trong trườngphù dung, chỉ hận đêm xuân sao quá ngắn.Hôm sau, Thẩm Hi Hòa lại tìm Hữu Ninh đế xin phép được đi Lương Châu tìm Thẩm Nhạc Sơn, Hữu Ninh đếkhông từ chối ngay mà bảo để mình ngẫm lại.Hôm sau nữa, Thẩm Hi Hòa lại đi. Lần này Hữu Ninh đế đồng ý với thỉnh cầu của nàng: “Trẫm sẽ phải người hộtống con đến Lương Châu, con về cung chuẩn bị hành lý đi, ngày mai lên đường.”Thẩm Hi Hòa vui mừng quá đỗi, vội vàng đồng ý rồi quay về Đông cung.“Bệ hạ cho người hộ tống thực chất là muốn giám thị nàng.” Tiêu Hoa Ung kéo Thẩm Hi Hòa đến bên tấm bản đồdo mình vẽ trên tường. Tấm bản đồ này rất chi tiết, được Tiêu Hoa Ung hoàn thiện dựa trên kinh nghiệm cá nhân,có đôi chỗ còn thô sơ đơn giản, đó là những nơi hắn chưa từng đi qua.“Từ Kinh đô đến Tây Bắc trước hết phải đi qua Kỳ Châu, rồi đến Lan Châu, Thiện Châu, cuối cùng mới đến LươngChâu.” Tiêu Hoa Ung dùng cây thước dài mảnh do mình đặc chế chỉ lên bản đồ, “Kỳ Châu quá gần Kinh đô, hơnnữa toàn bộ hành trình đều đi quan đạo, dọc đường có trạm dịch, bệ hạ sẽ không cóthời cơ thích hợp để ra tay. Từ Kỳ Châu đến Lan Châu sẽ chuyển sang đi đường thủy, sông Vị mênh mông, nàng lạitừng rơi xuống nước, nếu bệ hạ muốn giết nàng ắt sẽ chọn nơi đây.”Ông ta mà ra tay trên sông Vị chứng tỏ có ý muốn giết nàng thật, nhưng Thẩm Nhạc Sơn vẫn chưa rõ tung tích,chưa chắc Hữu Ninh đế sẽ sát hại Thẩm Hi Hòa.Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Hữu Ninh đế còn thủ đoạn khác khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn trên thuyềnmà vẫn giữ được tính mạng.Tiêu Hoa Ung nói với nàng chuyện này là để nàng cảnh giác hơn.Thẩm Hi Hòa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.“Lan Châu rất gần Thiện Châu, chỉ cách ba ngày đường, e là bệ hạ không có thời cơ ra tay. Nếu ông ta không ra taytại sông Vị, hẳn sẽ chọn quãng đường từ Lan Châu đến Lương Châu.”Tiêu Hoa Ung thiên về khả năng này hơn, vì Thẩm Nhạc Sơn mất tích tại Lương Châu, Hữu Ninh đế lại đang dốchết toàn lực truy lùng, dù Thẩm Nhạc Sơn có am hiểu Lương Châu đến mấy cũng không thể rời Lương Châu màkhông để lại dấu vết gì.Bởi vậy, Hữu Ninh đế cho rằng Thẩm Nhạc Sơn đang ẩn nấp ngay tại Lương Châu. Nếu Thẩm Hi Hòa bị tập kích ởmột nơi cách Lương Châu quá xa, tin tức còn chưa đến tại Thẩm Nhạc Sơn không chừng đã bị kẻ khác chặn lại,hoặc là Thẩm Hi Hòa thoát được.Phải khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn gần chỗ Thẩm Nhạc Sơn ẩn nấp mới có thể khiến Thẩm Nhạc Sơn luống cuốngtay chân, xuất đầu lộ diện.“Ta cũng nghĩ giống chàng.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.Tiêu Hoa Ung mỉm cười, đặt thước xuống rồi quay sang nhìn nàng, nói với vẻ thận trọng: “Chúng ta có thân phậnđặc thù, không ít người đang đứng ngoài quan sát diễn biến của chuyện này, biết đâu chừng lại có kẻ đục nước béocò. Tuy rằng Tiêu Trường Thái đã tổn thất nặng nề nhưng hắn ta hận ta thấu xương, có khi sẽ nhúng mũi vào cũngnên…”Đây mới là nguyên do thật sự khiến Tiêu Hoa Ung không đồng ý để Thẩm Hi Hòa đích thân mạo hiểm. Có quánhiều người đang ẩn mình trong bóng tối muốn lấy mạng bọn họ, Tiêu Trường Thái chỉ là một trong số đó.“Sau khi rời Kinh, ta sẽ trao đổi với người của chàng tại Kỳ Châu.” Thẩm Hi Hòa trấn an.“Lát nữa ta sẽ xin bệ hạ cho ta đi cùng nàng,tất nhiên ông ta sẽ không chịu.Đợi nàng đi rồi,ta sẽ chuồn khỏi hoàng cung.Chắc chắnbệ hạ sẽ nghi ngờ ta có rắp tâm gì đó,ta sẽ dụ người của bệ hạ rời đi.”Tiêu Hoa Ung nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa,“Mặt khác,ta sẽ chomột nhóm người đóng giả người của Tiêu Giác Tung đi theo,vờ như muốn bắt cóc nàng.Bọn họ sẽ bám sát người của bệ hạ,nếu cókẻ nhúng mũi vào thì tranh thủ khiến tình hình thêm rối loạn.NàngThẩm Hi Hòa gật đầu rồi hỏi:“Gia Thần Thái tử …”“Đã qua đời tháng trước.”Tiêu Hoa Ung nói.Tiêu Giác Tung đã lâm bệnh nguy kịch từ lâu,có thể gắng gượng qua Tết đã là không dễ.Trước lúc lâm chung,ông ta gửi thư choTiêu Hoa Ung,giao phó số

Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Hoa Ung chợt sáng lên, tựa như có một ngọn lửa dần nhen

nhóm rồi cháy1 bùng lên, sức nóng

của đôi mắt hắn bao trùm lấy nàng, tựa như muốn nuốt chửng nàng.

Thẩm Hi Hòa đã quá 0quen thuộc với ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Tiêu Hoa Ung.

Nàng né tránh ánh mắt hắn, định nó1i gì đó để dời sự chú ý của hắn thì hắn đã nắm lấy tay nàng.

Tiêu Hoa Ung không làm gì quá trớn như Thẩm Hi Hòa 2nghĩ mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay nàng vào lòng bàn tay

mình rồi nắm lại, sau đó nói khẽ: “U U, lúc trước ta suy xét chưa đư6ợc chu toàn, không màng đến cảm nhận của

nàng, chỉ muốn nàng đón nhận ý tốt của ta mà không nghĩ xem nàng có cần hay khô9ng.”

Hắn nhỏ nhẹ xin lỗi với giọng điệu hết sức chân thành, làm Thẩm Hi Hòa đâm ngại: “Ta cũng có phần sai. Phu thê

phải biết tha thứ cho nhau, nếu phát sinh tranh chấp cũng không phải chuyện gì đáng ngại, rốt cuộc thì ta và chàng

cũng là hai người khác nhau, mỗi người có suy nghĩ và ưu tư riêng là chuyện bình thường. Ta không để bụng

chuyện vừa rồi, chàng cũng đừng bận lòng. Sau này mà gặp phải chuyện tương tự, chúng ta cũng có thể tranh

luận.”

Ai thuyết phục được đối phương thì nghe người ấy, còn nếu thuyết phục không được thì làm như lần này là xong.

Luôn có biện pháp khác ngoài khó xử lẫn nhau, chỉ cần chịu nhượng bộ, chịu nghĩ cách giải quyết, chắc chắn sẽ tìm

được cách.

Nỗi bất an của Tiêu Hoa Ung hoàn toàn tan biến, hắn trìu mến nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt tràn đầy tình ý nồng

nàn.

Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy trong khoảnh khắc này, mình là cả thế giới của

hắn.

Thẩm Hi Hòa mỉm cười, toan nói gì đó thì một âm thanh ngại ngùng chợt réo vang: “Rột rột…”

Tiêu Hoa Ung: “…”

Bầu không khí ngọt ngào bay biến, Thẩm Hi Hòa bật cười khúc khích: “Nấu hoành thánh đi.”

Vì Tiêu Hoa Ung thích ăn hoành thánh, một tháng phải ăn đến bảy tám lần nên mỗi lần làm nhân, Thẩm Hi Hòa sẽ

chừa lại một ít. Phòng bếp đông người, có người chuyên phụ trách nhồi bột, Thẩm Hi Hòa chỉ cần gói hoành thánh

rồi cho vào nồi nấu là xong, rất nhanh.

Một tô hoành thánh nóng hổi được bày trước mặt Tiêu Hoa Ung. Hắn hớn hở cầm đũa, chuẩn bị dùng bữa ngay

bên ngoài phòng bếp. Một bóng dáng mập mạp chợt lấp ló bên cửa phòng bếp, ra là Cửu Chương đang nhìn Tiêu

Hoa Ung với vẻ u oán.

Cửu Chương được phân đến Đông cung từ năm Thái tử điện hạ năm tuổi, là người theo hầu điện hạ sớm nhất.

Mười mấy năm qua, hắn đã làm vô số món ngon vật lạ cho điện hạ nhưng chưa bao giờ thấy điện hạ cười rạng rỡ

như vậy..

Bực mình hơn nữa là Thái tử điện hạ vừa mới cười tít mắt với Thái tử phi đó thôi, vậy mà vừa lơ đãng liếc thấy hắn

đã trở mặt như trở bàn tay ngay được, nháy mắt chỉ còn lại vẻ ghét bỏ tột độ, nhưng khi nhìn sang Thái tử phi thì

lại tươi cười như cũ.

Cửu Chương: “…”

Thiên Viên tự thân vận động múc một bát hoành thánh do Cửu Chương làm rồi ăn ngay trong bếp. Ăn xong, hắn ợ

một cái rồi đi ra ngoài, thấy Cửu Chương đứng đó bèn nhìn theo ánh mắt Cửu Chương rồi vỗ vai người ta với vẻ

từng trải, sau đó vui vẻ đi mất.

Thái tử phi đã dỗ được Thái tử điện hạ rồi, Thiên Viên thấy mình chẳng còn gì phải lo nữa, có thể yên tâm về ngủ.

Hắn có dự cảm sáng mai mình có thể ngủ nướng, vì hai chủ tử đang mặn nồng thế này ắt sẽ say giấc trong trường

phù dung, chỉ hận đêm xuân sao quá ngắn.

Hôm sau, Thẩm Hi Hòa lại tìm Hữu Ninh đế xin phép được đi Lương Châu tìm Thẩm Nhạc Sơn, Hữu Ninh đế

không từ chối ngay mà bảo để mình ngẫm lại.

Hôm sau nữa, Thẩm Hi Hòa lại đi. Lần này Hữu Ninh đế đồng ý với thỉnh cầu của nàng: “Trẫm sẽ phải người hộ

tống con đến Lương Châu, con về cung chuẩn bị hành lý đi, ngày mai lên đường.”

Thẩm Hi Hòa vui mừng quá đỗi, vội vàng đồng ý rồi quay về Đông cung.

“Bệ hạ cho người hộ tống thực chất là muốn giám thị nàng.” Tiêu Hoa Ung kéo Thẩm Hi Hòa đến bên tấm bản đồ

do mình vẽ trên tường. Tấm bản đồ này rất chi tiết, được Tiêu Hoa Ung hoàn thiện dựa trên kinh nghiệm cá nhân,

có đôi chỗ còn thô sơ đơn giản, đó là những nơi hắn chưa từng đi qua.

“Từ Kinh đô đến Tây Bắc trước hết phải đi qua Kỳ Châu, rồi đến Lan Châu, Thiện Châu, cuối cùng mới đến Lương

Châu.” Tiêu Hoa Ung dùng cây thước dài mảnh do mình đặc chế chỉ lên bản đồ, “Kỳ Châu quá gần Kinh đô, hơn

nữa toàn bộ hành trình đều đi quan đạo, dọc đường có trạm dịch, bệ hạ sẽ không có

thời cơ thích hợp để ra tay. Từ Kỳ Châu đến Lan Châu sẽ chuyển sang đi đường thủy, sông Vị mênh mông, nàng lại

từng rơi xuống nước, nếu bệ hạ muốn giết nàng ắt sẽ chọn nơi đây.”

Ông ta mà ra tay trên sông Vị chứng tỏ có ý muốn giết nàng thật, nhưng Thẩm Nhạc Sơn vẫn chưa rõ tung tích,

chưa chắc Hữu Ninh đế sẽ sát hại Thẩm Hi Hòa.

Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Hữu Ninh đế còn thủ đoạn khác khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn trên thuyền

mà vẫn giữ được tính mạng.

Tiêu Hoa Ung nói với nàng chuyện này là để nàng cảnh giác hơn.

Thẩm Hi Hòa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

“Lan Châu rất gần Thiện Châu, chỉ cách ba ngày đường, e là bệ hạ không có thời cơ ra tay. Nếu ông ta không ra tay

tại sông Vị, hẳn sẽ chọn quãng đường từ Lan Châu đến Lương Châu.”

Tiêu Hoa Ung thiên về khả năng này hơn, vì Thẩm Nhạc Sơn mất tích tại Lương Châu, Hữu Ninh đế lại đang dốc

hết toàn lực truy lùng, dù Thẩm Nhạc Sơn có am hiểu Lương Châu đến mấy cũng không thể rời Lương Châu mà

không để lại dấu vết gì.

Bởi vậy, Hữu Ninh đế cho rằng Thẩm Nhạc Sơn đang ẩn nấp ngay tại Lương Châu. Nếu Thẩm Hi Hòa bị tập kích ở

một nơi cách Lương Châu quá xa, tin tức còn chưa đến tại Thẩm Nhạc Sơn không chừng đã bị kẻ khác chặn lại,

hoặc là Thẩm Hi Hòa thoát được.

Phải khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn gần chỗ Thẩm Nhạc Sơn ẩn nấp mới có thể khiến Thẩm Nhạc Sơn luống cuống

tay chân, xuất đầu lộ diện.

“Ta cũng nghĩ giống chàng.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.

Tiêu Hoa Ung mỉm cười, đặt thước xuống rồi quay sang nhìn nàng, nói với vẻ thận trọng: “Chúng ta có thân phận

đặc thù, không ít người đang đứng ngoài quan sát diễn biến của chuyện này, biết đâu chừng lại có kẻ đục nước béo

cò. Tuy rằng Tiêu Trường Thái đã tổn thất nặng nề nhưng hắn ta hận ta thấu xương, có khi sẽ nhúng mũi vào cũng

nên…”

Đây mới là nguyên do thật sự khiến Tiêu Hoa Ung không đồng ý để Thẩm Hi Hòa đích thân mạo hiểm. Có quá

nhiều người đang ẩn mình trong bóng tối muốn lấy mạng bọn họ, Tiêu Trường Thái chỉ là một trong số đó.

“Sau khi rời Kinh, ta sẽ trao đổi với người của chàng tại Kỳ Châu.” Thẩm Hi Hòa trấn an.

“Lát nữa ta sẽ xin bệ hạ cho ta đi cùng nàng,tất nhiên ông ta sẽ không chịu.Đợi nàng đi rồi,ta sẽ chuồn khỏi hoàng cung.Chắc chắn

bệ hạ sẽ nghi ngờ ta có rắp tâm gì đó,ta sẽ dụ người của bệ hạ rời đi.”Tiêu Hoa Ung nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa,“Mặt khác,ta sẽ cho

một nhóm người đóng giả người của Tiêu Giác Tung đi theo,vờ như muốn bắt cóc nàng.Bọn họ sẽ bám sát người của bệ hạ,nếu có

kẻ nhúng mũi vào thì tranh thủ khiến tình hình thêm rối loạn.Nàng

Thẩm Hi Hòa gật đầu rồi hỏi:“Gia Thần Thái tử …”

“Đã qua đời tháng trước.”Tiêu Hoa Ung nói.

Tiêu Giác Tung đã lâm bệnh nguy kịch từ lâu,có thể gắng gượng qua Tết đã là không dễ.Trước lúc lâm chung,ông ta gửi thư cho

Tiêu Hoa Ung,giao phó số

Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Nghe Thẩm Hi Hòa nói vậy, đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Hoa Ung chợt sáng lên, tựa như có một ngọn lửa dần nhennhóm rồi cháy1 bùng lên, sức nóngcủa đôi mắt hắn bao trùm lấy nàng, tựa như muốn nuốt chửng nàng.Thẩm Hi Hòa đã quá 0quen thuộc với ánh mắt nóng rực như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Tiêu Hoa Ung.Nàng né tránh ánh mắt hắn, định nó1i gì đó để dời sự chú ý của hắn thì hắn đã nắm lấy tay nàng.Tiêu Hoa Ung không làm gì quá trớn như Thẩm Hi Hòa 2nghĩ mà chỉ nhẹ nhàng đặt tay nàng vào lòng bàn taymình rồi nắm lại, sau đó nói khẽ: “U U, lúc trước ta suy xét chưa đư6ợc chu toàn, không màng đến cảm nhận củanàng, chỉ muốn nàng đón nhận ý tốt của ta mà không nghĩ xem nàng có cần hay khô9ng.”Hắn nhỏ nhẹ xin lỗi với giọng điệu hết sức chân thành, làm Thẩm Hi Hòa đâm ngại: “Ta cũng có phần sai. Phu thêphải biết tha thứ cho nhau, nếu phát sinh tranh chấp cũng không phải chuyện gì đáng ngại, rốt cuộc thì ta và chàngcũng là hai người khác nhau, mỗi người có suy nghĩ và ưu tư riêng là chuyện bình thường. Ta không để bụngchuyện vừa rồi, chàng cũng đừng bận lòng. Sau này mà gặp phải chuyện tương tự, chúng ta cũng có thể tranhluận.”Ai thuyết phục được đối phương thì nghe người ấy, còn nếu thuyết phục không được thì làm như lần này là xong.Luôn có biện pháp khác ngoài khó xử lẫn nhau, chỉ cần chịu nhượng bộ, chịu nghĩ cách giải quyết, chắc chắn sẽ tìmđược cách.Nỗi bất an của Tiêu Hoa Ung hoàn toàn tan biến, hắn trìu mến nhìn Thẩm Hi Hòa, ánh mắt tràn đầy tình ý nồngnàn.Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt ấy khiến Thẩm Hi Hòa cảm thấy trong khoảnh khắc này, mình là cả thế giới củahắn.Thẩm Hi Hòa mỉm cười, toan nói gì đó thì một âm thanh ngại ngùng chợt réo vang: “Rột rột…”Tiêu Hoa Ung: “…”Bầu không khí ngọt ngào bay biến, Thẩm Hi Hòa bật cười khúc khích: “Nấu hoành thánh đi.”Vì Tiêu Hoa Ung thích ăn hoành thánh, một tháng phải ăn đến bảy tám lần nên mỗi lần làm nhân, Thẩm Hi Hòa sẽchừa lại một ít. Phòng bếp đông người, có người chuyên phụ trách nhồi bột, Thẩm Hi Hòa chỉ cần gói hoành thánhrồi cho vào nồi nấu là xong, rất nhanh.Một tô hoành thánh nóng hổi được bày trước mặt Tiêu Hoa Ung. Hắn hớn hở cầm đũa, chuẩn bị dùng bữa ngaybên ngoài phòng bếp. Một bóng dáng mập mạp chợt lấp ló bên cửa phòng bếp, ra là Cửu Chương đang nhìn TiêuHoa Ung với vẻ u oán.Cửu Chương được phân đến Đông cung từ năm Thái tử điện hạ năm tuổi, là người theo hầu điện hạ sớm nhất.Mười mấy năm qua, hắn đã làm vô số món ngon vật lạ cho điện hạ nhưng chưa bao giờ thấy điện hạ cười rạng rỡnhư vậy..Bực mình hơn nữa là Thái tử điện hạ vừa mới cười tít mắt với Thái tử phi đó thôi, vậy mà vừa lơ đãng liếc thấy hắnđã trở mặt như trở bàn tay ngay được, nháy mắt chỉ còn lại vẻ ghét bỏ tột độ, nhưng khi nhìn sang Thái tử phi thìlại tươi cười như cũ.Cửu Chương: “…”Thiên Viên tự thân vận động múc một bát hoành thánh do Cửu Chương làm rồi ăn ngay trong bếp. Ăn xong, hắn ợmột cái rồi đi ra ngoài, thấy Cửu Chương đứng đó bèn nhìn theo ánh mắt Cửu Chương rồi vỗ vai người ta với vẻtừng trải, sau đó vui vẻ đi mất.Thái tử phi đã dỗ được Thái tử điện hạ rồi, Thiên Viên thấy mình chẳng còn gì phải lo nữa, có thể yên tâm về ngủ.Hắn có dự cảm sáng mai mình có thể ngủ nướng, vì hai chủ tử đang mặn nồng thế này ắt sẽ say giấc trong trườngphù dung, chỉ hận đêm xuân sao quá ngắn.Hôm sau, Thẩm Hi Hòa lại tìm Hữu Ninh đế xin phép được đi Lương Châu tìm Thẩm Nhạc Sơn, Hữu Ninh đếkhông từ chối ngay mà bảo để mình ngẫm lại.Hôm sau nữa, Thẩm Hi Hòa lại đi. Lần này Hữu Ninh đế đồng ý với thỉnh cầu của nàng: “Trẫm sẽ phải người hộtống con đến Lương Châu, con về cung chuẩn bị hành lý đi, ngày mai lên đường.”Thẩm Hi Hòa vui mừng quá đỗi, vội vàng đồng ý rồi quay về Đông cung.“Bệ hạ cho người hộ tống thực chất là muốn giám thị nàng.” Tiêu Hoa Ung kéo Thẩm Hi Hòa đến bên tấm bản đồdo mình vẽ trên tường. Tấm bản đồ này rất chi tiết, được Tiêu Hoa Ung hoàn thiện dựa trên kinh nghiệm cá nhân,có đôi chỗ còn thô sơ đơn giản, đó là những nơi hắn chưa từng đi qua.“Từ Kinh đô đến Tây Bắc trước hết phải đi qua Kỳ Châu, rồi đến Lan Châu, Thiện Châu, cuối cùng mới đến LươngChâu.” Tiêu Hoa Ung dùng cây thước dài mảnh do mình đặc chế chỉ lên bản đồ, “Kỳ Châu quá gần Kinh đô, hơnnữa toàn bộ hành trình đều đi quan đạo, dọc đường có trạm dịch, bệ hạ sẽ không cóthời cơ thích hợp để ra tay. Từ Kỳ Châu đến Lan Châu sẽ chuyển sang đi đường thủy, sông Vị mênh mông, nàng lạitừng rơi xuống nước, nếu bệ hạ muốn giết nàng ắt sẽ chọn nơi đây.”Ông ta mà ra tay trên sông Vị chứng tỏ có ý muốn giết nàng thật, nhưng Thẩm Nhạc Sơn vẫn chưa rõ tung tích,chưa chắc Hữu Ninh đế sẽ sát hại Thẩm Hi Hòa.Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Hữu Ninh đế còn thủ đoạn khác khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn trên thuyềnmà vẫn giữ được tính mạng.Tiêu Hoa Ung nói với nàng chuyện này là để nàng cảnh giác hơn.Thẩm Hi Hòa gật đầu, tỏ vẻ đã biết.“Lan Châu rất gần Thiện Châu, chỉ cách ba ngày đường, e là bệ hạ không có thời cơ ra tay. Nếu ông ta không ra taytại sông Vị, hẳn sẽ chọn quãng đường từ Lan Châu đến Lương Châu.”Tiêu Hoa Ung thiên về khả năng này hơn, vì Thẩm Nhạc Sơn mất tích tại Lương Châu, Hữu Ninh đế lại đang dốchết toàn lực truy lùng, dù Thẩm Nhạc Sơn có am hiểu Lương Châu đến mấy cũng không thể rời Lương Châu màkhông để lại dấu vết gì.Bởi vậy, Hữu Ninh đế cho rằng Thẩm Nhạc Sơn đang ẩn nấp ngay tại Lương Châu. Nếu Thẩm Hi Hòa bị tập kích ởmột nơi cách Lương Châu quá xa, tin tức còn chưa đến tại Thẩm Nhạc Sơn không chừng đã bị kẻ khác chặn lại,hoặc là Thẩm Hi Hòa thoát được.Phải khiến Thẩm Hi Hòa gặp nạn gần chỗ Thẩm Nhạc Sơn ẩn nấp mới có thể khiến Thẩm Nhạc Sơn luống cuốngtay chân, xuất đầu lộ diện.“Ta cũng nghĩ giống chàng.” Thẩm Hi Hòa gật đầu.Tiêu Hoa Ung mỉm cười, đặt thước xuống rồi quay sang nhìn nàng, nói với vẻ thận trọng: “Chúng ta có thân phậnđặc thù, không ít người đang đứng ngoài quan sát diễn biến của chuyện này, biết đâu chừng lại có kẻ đục nước béocò. Tuy rằng Tiêu Trường Thái đã tổn thất nặng nề nhưng hắn ta hận ta thấu xương, có khi sẽ nhúng mũi vào cũngnên…”Đây mới là nguyên do thật sự khiến Tiêu Hoa Ung không đồng ý để Thẩm Hi Hòa đích thân mạo hiểm. Có quánhiều người đang ẩn mình trong bóng tối muốn lấy mạng bọn họ, Tiêu Trường Thái chỉ là một trong số đó.“Sau khi rời Kinh, ta sẽ trao đổi với người của chàng tại Kỳ Châu.” Thẩm Hi Hòa trấn an.“Lát nữa ta sẽ xin bệ hạ cho ta đi cùng nàng,tất nhiên ông ta sẽ không chịu.Đợi nàng đi rồi,ta sẽ chuồn khỏi hoàng cung.Chắc chắnbệ hạ sẽ nghi ngờ ta có rắp tâm gì đó,ta sẽ dụ người của bệ hạ rời đi.”Tiêu Hoa Ung nắm lấy tay Thẩm Hi Hòa,“Mặt khác,ta sẽ chomột nhóm người đóng giả người của Tiêu Giác Tung đi theo,vờ như muốn bắt cóc nàng.Bọn họ sẽ bám sát người của bệ hạ,nếu cókẻ nhúng mũi vào thì tranh thủ khiến tình hình thêm rối loạn.NàngThẩm Hi Hòa gật đầu rồi hỏi:“Gia Thần Thái tử …”“Đã qua đời tháng trước.”Tiêu Hoa Ung nói.Tiêu Giác Tung đã lâm bệnh nguy kịch từ lâu,có thể gắng gượng qua Tết đã là không dễ.Trước lúc lâm chung,ông ta gửi thư choTiêu Hoa Ung,giao phó số

Chương 500