Ngoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng…
Chương 504
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Tiêu Trường Doanh chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa thong thả ăn thịt nướng. Dường như nàng không nhìn thấy cảnhtượng đáng sợ cách mình1 khôngđầy mười bước chân, cũng không nghe được tiếng đầu người rơi xuống đất hay ngửi được mùi máu tươi tanh nồngtron0g không khí.Nàng bình chân như vại, từ tốn dùng bữa, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh tác động.Cùng lú1c đó, mấy tên bị tạt nước bắt đầu phát điên. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, trải qua bao giankhổ dùi mài võ nghệ, nh2ưng khi máu tươi không ngừng nhỏ xuống mặt, bọn chúng không chịu nổi nữa.Tiêu Trường Doanh đến Hình độ học hỏi từ năm 6mười bốn tuổi, từng chứng kiến những màn tra tấn tàn khốc,nhìn người của Hình bộ giở đủ thủ đoạn để ép những tên phạm nhân ngo9an cố nhất phải cung khai. Hắn tự nhậnmình cũng có kinh nghiệm, nhưng hôm nay Thẩm Hi Hòa đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.“Ai sai các ngươi đến đây?” Mặc Ngọc hỏi lại lần nữa với vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh bằng.Ba tên đang tỉnh táo nghiến chặt hàm răng đang run lập cập, nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn tự vẫn cho xong,nhưng không hiểu sao cả người lại kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng được gì mà đầu ócvẫn tỉnh táo như thường.Mặc Ngọc ngừng một lát, lần lượt nhìn ba gương mặt đẫm máu rồi lại bật người nhảy lên.“Không…” Một tên gân cổ rú lên.Mặc Ngọc vẫn không chúng tay, lịch sử lại tái diễn, máu tươi nhỏ xuống nhiều hơn.Trước mặt là đầu hai chiến hữu, trên người là thi thể của các chiến hữu từng vào sinh ra tử cùng nhau, trên mặt làmáu tươi của bọn họ, bao nhiêu là áp lực cùng ập tới, có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi. Cuối cùng, mộttên khóc lóc mở miệng: “Ta nói, ta nói, có người thuê chúng ta…”
Tiêu Trường Doanh chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa thong thả ăn thịt nướng. Dường như nàng không nhìn thấy cảnh
tượng đáng sợ cách mình1 không
đầy mười bước chân, cũng không nghe được tiếng đầu người rơi xuống đất hay ngửi được mùi máu tươi tanh nồng
tron0g không khí.
Nàng bình chân như vại, từ tốn dùng bữa, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh tác động.
Cùng lú1c đó, mấy tên bị tạt nước bắt đầu phát điên. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, trải qua bao gian
khổ dùi mài võ nghệ, nh2ưng khi máu tươi không ngừng nhỏ xuống mặt, bọn chúng không chịu nổi nữa.
Tiêu Trường Doanh đến Hình độ học hỏi từ năm 6mười bốn tuổi, từng chứng kiến những màn tra tấn tàn khốc,
nhìn người của Hình bộ giở đủ thủ đoạn để ép những tên phạm nhân ngo9an cố nhất phải cung khai. Hắn tự nhận
mình cũng có kinh nghiệm, nhưng hôm nay Thẩm Hi Hòa đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.
“Ai sai các ngươi đến đây?” Mặc Ngọc hỏi lại lần nữa với vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh bằng.
Ba tên đang tỉnh táo nghiến chặt hàm răng đang run lập cập, nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn tự vẫn cho xong,
nhưng không hiểu sao cả người lại kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng được gì mà đầu óc
vẫn tỉnh táo như thường.
Mặc Ngọc ngừng một lát, lần lượt nhìn ba gương mặt đẫm máu rồi lại bật người nhảy lên.
“Không…” Một tên gân cổ rú lên.
Mặc Ngọc vẫn không chúng tay, lịch sử lại tái diễn, máu tươi nhỏ xuống nhiều hơn.
Trước mặt là đầu hai chiến hữu, trên người là thi thể của các chiến hữu từng vào sinh ra tử cùng nhau, trên mặt là
máu tươi của bọn họ, bao nhiêu là áp lực cùng ập tới, có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi. Cuối cùng, một
tên khóc lóc mở miệng: “Ta nói, ta nói, có người thuê chúng ta…”
Cuộc Sống Trà Xanh Của Thái Tử Điện HạTruyện Converter, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhNgoài song cửa sổ giăng rèm bích sa, gió hiu hiu thổi trong phòng trưởng rủ màn che, thoang thoảng hương bay. “Nàng có hận không?” Một giọng nói lạnh lùng, có phần ẩn nhẫn vang lên giữa căn phòng tĩnh lặng, phá vợ sự bình yên vốn có. Người này đứng bên cửa sổ, vóc dáng cao lớn, thân hình rắn rỏi. Trên chiếc giá nến chân cao hình bát giác thanh nhã, ánh nến lập lòe trong chụp đèn bằng ngọc bích hòa cùng ánh trăng rọi vào qua song cửa sổ he hé mở, soi tỏ bóng dáng trông tựa trích tiên của người ấy. Hắn chính là Tín vương Tiêu Trường Khanh, Ngũ hoàng tử triều Đại Hưng, được đế vương sủng ái hết mực. Đáp lại hắn là mùi hương vấn vít giữa làn khói sương, như thể cả phòng chỉ có mình hắn đang độc thoại. Bàn tay chắp sau lưng lúc siết chặt, lúc buông lỏng, rốt cuộc hắn cũng không kiếm được mà xoay người lại. Ánh mắt hắn đầy vẻ phức tạp, xuyên qua lớp màn sa mỏng, qua tấm rèm châu, qua làn sương khói bảng lảng từ lò hương tràn ra, nhìn thẳng vào bóng người đang ngồi ngay ngắn sau án kỷ. Nàng… Tiêu Trường Doanh chăm chú nhìn Thẩm Hi Hòa thong thả ăn thịt nướng. Dường như nàng không nhìn thấy cảnhtượng đáng sợ cách mình1 khôngđầy mười bước chân, cũng không nghe được tiếng đầu người rơi xuống đất hay ngửi được mùi máu tươi tanh nồngtron0g không khí.Nàng bình chân như vại, từ tốn dùng bữa, hoàn toàn không bị hoàn cảnh xung quanh tác động.Cùng lú1c đó, mấy tên bị tạt nước bắt đầu phát điên. Đường đường là đàn ông sức dài vai rộng, trải qua bao giankhổ dùi mài võ nghệ, nh2ưng khi máu tươi không ngừng nhỏ xuống mặt, bọn chúng không chịu nổi nữa.Tiêu Trường Doanh đến Hình độ học hỏi từ năm 6mười bốn tuổi, từng chứng kiến những màn tra tấn tàn khốc,nhìn người của Hình bộ giở đủ thủ đoạn để ép những tên phạm nhân ngo9an cố nhất phải cung khai. Hắn tự nhậnmình cũng có kinh nghiệm, nhưng hôm nay Thẩm Hi Hòa đã khiến hắn được mở mang tầm mắt.“Ai sai các ngươi đến đây?” Mặc Ngọc hỏi lại lần nữa với vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu lạnh bằng.Ba tên đang tỉnh táo nghiến chặt hàm răng đang run lập cập, nếu có thể, bọn chúng chỉ muốn tự vẫn cho xong,nhưng không hiểu sao cả người lại kiệt quệ, không còn chút sức lực nào, không thể phản kháng được gì mà đầu ócvẫn tỉnh táo như thường.Mặc Ngọc ngừng một lát, lần lượt nhìn ba gương mặt đẫm máu rồi lại bật người nhảy lên.“Không…” Một tên gân cổ rú lên.Mặc Ngọc vẫn không chúng tay, lịch sử lại tái diễn, máu tươi nhỏ xuống nhiều hơn.Trước mặt là đầu hai chiến hữu, trên người là thi thể của các chiến hữu từng vào sinh ra tử cùng nhau, trên mặt làmáu tươi của bọn họ, bao nhiêu là áp lực cùng ập tới, có cứng rắn đến mấy cũng không chịu nổi. Cuối cùng, mộttên khóc lóc mở miệng: “Ta nói, ta nói, có người thuê chúng ta…”