Hệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị…

Chương 232: Câu chuyện cổ tích hắc ám (4)

Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Ư ƯTô Yên có hơi hơi vui vẻ, "Anh muốn ăn món gì?"Mỹ nhân ngư ngẩng đầu nhìn Tô Yên, "Thịt.""Thịt bò có được không?""Chín ba phần."Tô Yên không có phản ứng gì mà chỉ nói với cái khay để nó đi chuẩn bị.Ngược lại là Tiểu Hoa, nó ôm một quyển truyện cổ tích đọc đọc.Ừm, mỹ nhân ngư ăn thịt, lại còn muốn chín ba phần à.......Câu truyện cổ tích nào có mỹ nhân ngư ăn thịt nhỉ?Còn thịt bò chính ba phần là cái loại máu chảy đầm đìa giống như ăn thịt sống đúng không?Được rồi, đồng chí Tiểu Hoa ngã một lần khôn hơn một chút, từ khi đi qua các thế giới thì nó đã không bao giờ đắm chìm trong những thứ bề ngoài xinh đẹp nữa rồi.Thế giới nào nam chính cũng đẹp như vậy nhưng mà rất hung tàn, không đáng yêu chút nào cả.Mà mỹ nhân ngư ăn thịt bò chính ba phần này..., đồng chí Tiểu Hoa cảm thấy cần cảnh giác.Nhưng mà là mỹ nhân ngư đó.Trong truyện cổ tích mỹ nhân ngư rất tốt bụng và hiền lành.Hơn nữa nó còn nhớ, mỹ nhân ngư vì hoàng tử mà biến thành bọt biển, rất là thê thảm, làm Tiểu Hoa khóc mất mấy ngày.Tuy không có thật thể nên không thể chảy nước mắt được.Nên sự cảnh giác của Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.Đúng vậy, chắc đây chỉ là một sở thích đặc biệt đúng không?Cũng không có ai nói mỹ nhân ngư không thể ăn thịt.Khi Tiểu Hoa nghĩ xong thì đã qua nửa tiếng.Vị mỹ nhân ngư kia đang ưu nhã dùng dao nĩa cắt từng miếng thịt bò còn mang theo tơ máu, thong thả ung dung cho vào miệng.Tô Yên ôm một cái cốc lớn uống nước.Mỹ nhân ngư ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.Tô Yên thô cuồng, hung thần ác sát.Mà những hành động của Tô Yên làm Tiểu Hoa cảm thấy ấm cả người.Ký chủ của mình vẫn rất tốt bụng đấy chứ.Qua mấy thế giới, đánh giá của Tiểu Hoa với ký chủ nhà mình đã từ ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời, thiện lương mỹ lệ hào phóng, ấm áp săn sóc, đến bây giờ chỉ có một đánh giá, đáng yêu.Còn cái từ ấm áp săn sóc gì đó đã bị Tiểu Hoa vứt hết.Ký chủ chỉ quan tâm nam chính thôi.Còn những người khác thì giống như một cục đá vậy.Mà bây giờ... ký chủ lại đồng cảm với một con cá?Đúng là không dễ gì.Tuy Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ đối cử tốt với con cá này là vì vẻ đẹp của nó.Tiểu Hoa không nhịn được hỏi, "Ký chủ, ngài không muốn biết vị mỹ nhân ngư này tên là gì à?"Tô Yên đặt cốc nước lên bàn đá.Bước bước chân thò lại gần, lưng hùm vai gấu ngồi xổm trước mặt vị mỹ nhân ngư đang ưu nhã ăn cơm kia, "Anh tên là gì?"Mỹ nhân ngư nâng mí mắt, đôi mắt màu lục đậm nhìn cô.Nửa ngày sau, một giọng nói dễ nghe vang lên, "Donner Jane."Mỹ nhân ngư, ca sĩ trời sinh.Không biết miêu tả giọng nói kia bằng cách nào nhưng vừa nghe là làm người cảm thấy yêu thích.Tiểu Hoa nghe giọng nói của anh, sự cảnh giác trong lòng giảm xuống mức thấp nhất và có thể coi như không có.Tô Yên gật gật đầu, còn chưa hỏi tiếp thì mỹ nhân ngư đã đẩy đẩy cái mâm trong tay.Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, đối diện với Tô Yên, "Còn có nữa không?"Tô Yên nhanh chóng gật gật đầu.Một con sư tử mặc quần áo, lưng hùm vai gấu ngồi xổm bên bờ sông nói chuyện với mỹ nhân ngư.Tiểu Hồng phải làm gì để giảm béo???

Edit: Ư Ư

Tô Yên có hơi hơi vui vẻ, "Anh muốn ăn món gì?"

Mỹ nhân ngư ngẩng đầu nhìn Tô Yên, "Thịt."

"Thịt bò có được không?"

"Chín ba phần."

Tô Yên không có phản ứng gì mà chỉ nói với cái khay để nó đi chuẩn bị.

Ngược lại là Tiểu Hoa, nó ôm một quyển truyện cổ tích đọc đọc.

Ừm, mỹ nhân ngư ăn thịt, lại còn muốn chín ba phần à.

......

Câu truyện cổ tích nào có mỹ nhân ngư ăn thịt nhỉ?

Còn thịt bò chính ba phần là cái loại máu chảy đầm đìa giống như ăn thịt sống đúng không?

Được rồi, đồng chí Tiểu Hoa ngã một lần khôn hơn một chút, từ khi đi qua các thế giới thì nó đã không bao giờ đắm chìm trong những thứ bề ngoài xinh đẹp nữa rồi.

Thế giới nào nam chính cũng đẹp như vậy nhưng mà rất hung tàn, không đáng yêu chút nào cả.

Mà mỹ nhân ngư ăn thịt bò chính ba phần này..., đồng chí Tiểu Hoa cảm thấy cần cảnh giác.

Nhưng mà là mỹ nhân ngư đó.

Trong truyện cổ tích mỹ nhân ngư rất tốt bụng và hiền lành.

Hơn nữa nó còn nhớ, mỹ nhân ngư vì hoàng tử mà biến thành bọt biển, rất là thê thảm, làm Tiểu Hoa khóc mất mấy ngày.

Tuy không có thật thể nên không thể chảy nước mắt được.

Nên sự cảnh giác của Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.

Đúng vậy, chắc đây chỉ là một sở thích đặc biệt đúng không?

Cũng không có ai nói mỹ nhân ngư không thể ăn thịt.

Khi Tiểu Hoa nghĩ xong thì đã qua nửa tiếng.

Vị mỹ nhân ngư kia đang ưu nhã dùng dao nĩa cắt từng miếng thịt bò còn mang theo tơ máu, thong thả ung dung cho vào miệng.

Tô Yên ôm một cái cốc lớn uống nước.

Mỹ nhân ngư ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.

Tô Yên thô cuồng, hung thần ác sát.

Mà những hành động của Tô Yên làm Tiểu Hoa cảm thấy ấm cả người.

Ký chủ của mình vẫn rất tốt bụng đấy chứ.

Qua mấy thế giới, đánh giá của Tiểu Hoa với ký chủ nhà mình đã từ ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời, thiện lương mỹ lệ hào phóng, ấm áp săn sóc, đến bây giờ chỉ có một đánh giá, đáng yêu.

Còn cái từ ấm áp săn sóc gì đó đã bị Tiểu Hoa vứt hết.

Ký chủ chỉ quan tâm nam chính thôi.

Còn những người khác thì giống như một cục đá vậy.

Mà bây giờ... ký chủ lại đồng cảm với một con cá?

Đúng là không dễ gì.

Tuy Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ đối cử tốt với con cá này là vì vẻ đẹp của nó.

Tiểu Hoa không nhịn được hỏi, "Ký chủ, ngài không muốn biết vị mỹ nhân ngư này tên là gì à?"

Tô Yên đặt cốc nước lên bàn đá.

Bước bước chân thò lại gần, lưng hùm vai gấu ngồi xổm trước mặt vị mỹ nhân ngư đang ưu nhã ăn cơm kia, "Anh tên là gì?"

Mỹ nhân ngư nâng mí mắt, đôi mắt màu lục đậm nhìn cô.

Nửa ngày sau, một giọng nói dễ nghe vang lên, "Donner Jane."

Mỹ nhân ngư, ca sĩ trời sinh.

Không biết miêu tả giọng nói kia bằng cách nào nhưng vừa nghe là làm người cảm thấy yêu thích.

Tiểu Hoa nghe giọng nói của anh, sự cảnh giác trong lòng giảm xuống mức thấp nhất và có thể coi như không có.

Tô Yên gật gật đầu, còn chưa hỏi tiếp thì mỹ nhân ngư đã đẩy đẩy cái mâm trong tay.

Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, đối diện với Tô Yên, "Còn có nữa không?"

Tô Yên nhanh chóng gật gật đầu.

Một con sư tử mặc quần áo, lưng hùm vai gấu ngồi xổm bên bờ sông nói chuyện với mỹ nhân ngư.

Tiểu Hồng phải làm gì để giảm béo???

Nam Chủ Bệnh Kiều Sủng Lên TrờiTruyện Converter, Truyện Hệ Thống, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngHệ thống Tiểu Hoa lên tiếng: “Ký chủ, có phải cảm thấy quá đáng sợ hay không? Ăn viên kẹo nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tô Yên nhỏ giọng giao lưu với hệ thống của mình:“Sắp đến muộn.” Phía trước, nam sinh bị đánh không có sức lực đánh trả đột nhiên xông lên. Từ trong túi móc ra dao gập đâm về phía Khương Nhiên. Phỏng chừng là bị sỉ nhục lòng tự trọng, liều mạng cũng phải tìm lại mặt mũi. “Đi tìm chết đi!” Bang một tiếng, dao gập bị chắn bay. Ầm một tiếng, nam sinh kia lại bị đá tới trên tường lần nữa. Cú đá này, sức lực rất lớn, trực tiếp làm nam sinh kia hôn mê. Mà dao gập, cũng bị quăng ra ngoài, thẳng tắp bay về phía Tô Yên đang đứng. Cô nhìn dao nhỏ bay về phía mình, tự nhiên là muốn trốn. Nhưng hiện tại thân thể này quá yếu. Thế cho nên, vừa mới bước một bước, dao nhỏ bay về phía cánh tay cô. Trên làn da trắng nõn xuất hiện một vết thương. Chỉ trong chốc lát, máu tươi theo cánh tay chảy ra. Da thịt tinh tế, máu đỏ tươi, phá lệ rõ ràng. Cô cúi đầu, nhìn cánh tay bị… Edit: Ư ƯTô Yên có hơi hơi vui vẻ, "Anh muốn ăn món gì?"Mỹ nhân ngư ngẩng đầu nhìn Tô Yên, "Thịt.""Thịt bò có được không?""Chín ba phần."Tô Yên không có phản ứng gì mà chỉ nói với cái khay để nó đi chuẩn bị.Ngược lại là Tiểu Hoa, nó ôm một quyển truyện cổ tích đọc đọc.Ừm, mỹ nhân ngư ăn thịt, lại còn muốn chín ba phần à.......Câu truyện cổ tích nào có mỹ nhân ngư ăn thịt nhỉ?Còn thịt bò chính ba phần là cái loại máu chảy đầm đìa giống như ăn thịt sống đúng không?Được rồi, đồng chí Tiểu Hoa ngã một lần khôn hơn một chút, từ khi đi qua các thế giới thì nó đã không bao giờ đắm chìm trong những thứ bề ngoài xinh đẹp nữa rồi.Thế giới nào nam chính cũng đẹp như vậy nhưng mà rất hung tàn, không đáng yêu chút nào cả.Mà mỹ nhân ngư ăn thịt bò chính ba phần này..., đồng chí Tiểu Hoa cảm thấy cần cảnh giác.Nhưng mà là mỹ nhân ngư đó.Trong truyện cổ tích mỹ nhân ngư rất tốt bụng và hiền lành.Hơn nữa nó còn nhớ, mỹ nhân ngư vì hoàng tử mà biến thành bọt biển, rất là thê thảm, làm Tiểu Hoa khóc mất mấy ngày.Tuy không có thật thể nên không thể chảy nước mắt được.Nên sự cảnh giác của Tiểu Hoa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.Đúng vậy, chắc đây chỉ là một sở thích đặc biệt đúng không?Cũng không có ai nói mỹ nhân ngư không thể ăn thịt.Khi Tiểu Hoa nghĩ xong thì đã qua nửa tiếng.Vị mỹ nhân ngư kia đang ưu nhã dùng dao nĩa cắt từng miếng thịt bò còn mang theo tơ máu, thong thả ung dung cho vào miệng.Tô Yên ôm một cái cốc lớn uống nước.Mỹ nhân ngư ưu nhã, cảnh đẹp ý vui.Tô Yên thô cuồng, hung thần ác sát.Mà những hành động của Tô Yên làm Tiểu Hoa cảm thấy ấm cả người.Ký chủ của mình vẫn rất tốt bụng đấy chứ.Qua mấy thế giới, đánh giá của Tiểu Hoa với ký chủ nhà mình đã từ ngoan ngoãn đáng yêu nghe lời, thiện lương mỹ lệ hào phóng, ấm áp săn sóc, đến bây giờ chỉ có một đánh giá, đáng yêu.Còn cái từ ấm áp săn sóc gì đó đã bị Tiểu Hoa vứt hết.Ký chủ chỉ quan tâm nam chính thôi.Còn những người khác thì giống như một cục đá vậy.Mà bây giờ... ký chủ lại đồng cảm với một con cá?Đúng là không dễ gì.Tuy Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ đối cử tốt với con cá này là vì vẻ đẹp của nó.Tiểu Hoa không nhịn được hỏi, "Ký chủ, ngài không muốn biết vị mỹ nhân ngư này tên là gì à?"Tô Yên đặt cốc nước lên bàn đá.Bước bước chân thò lại gần, lưng hùm vai gấu ngồi xổm trước mặt vị mỹ nhân ngư đang ưu nhã ăn cơm kia, "Anh tên là gì?"Mỹ nhân ngư nâng mí mắt, đôi mắt màu lục đậm nhìn cô.Nửa ngày sau, một giọng nói dễ nghe vang lên, "Donner Jane."Mỹ nhân ngư, ca sĩ trời sinh.Không biết miêu tả giọng nói kia bằng cách nào nhưng vừa nghe là làm người cảm thấy yêu thích.Tiểu Hoa nghe giọng nói của anh, sự cảnh giác trong lòng giảm xuống mức thấp nhất và có thể coi như không có.Tô Yên gật gật đầu, còn chưa hỏi tiếp thì mỹ nhân ngư đã đẩy đẩy cái mâm trong tay.Sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, đối diện với Tô Yên, "Còn có nữa không?"Tô Yên nhanh chóng gật gật đầu.Một con sư tử mặc quần áo, lưng hùm vai gấu ngồi xổm bên bờ sông nói chuyện với mỹ nhân ngư.Tiểu Hồng phải làm gì để giảm béo???

Chương 232: Câu chuyện cổ tích hắc ám (4)